Ngày đó, Tiểu Diệp và Phương Thiên từ viện an dưỡng đi ra, cùng nhau ăn bên ngoài rồi tới chỗ ở trước đây của Tiểu Diệp nay đã bị người khác tới ở. Vì thế, Phương Thiên và cậu chỉ ngồi trên xe nhìn thoáng qua từ xa, thấy một đám trẻ con cưỡi nòng pháo chơi. Tiểu Diệp cười khẽ, tựa như nhớ tới thời thơ ấu vui sướng như bọn chúng.
Ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ thủy tinh, chiếu lên làn da trắng tuyết, gương mặt cậu thoạt nhìn gần như trong suốt, xinh đẹp tuyệt vời. Phương Thiên chỉ nhìn nghiêng thôi cũng đã cảm thấy vô cùng thỏa mãn.
Thăm nơi ở cũ về, Tiểu Diệp đột nhiên nhớ tới chiếc xe ba bánh bảo bối trước đây, vì vậy, Phương Thiên lại đưa cậu tới viện kiểm sát, tìm chiếc xe. Đồ trên xe đã được Phương Thiên chia đi hết, chỉ để lại chiếc xe rỗng tuếch.
Tiểu Diệp tỉ mỉ vuốt cái xe, vẻ mặt luyến tiếc, “Em nhớ chiếc xe này thiếu chút xíu nữa đã bị anh quản lý trật tự đô thị lôi đi. May lúc ấy có anh Phương giúp.”
” Chuyện nhỏ.” Phương Thiên nhẹ nhàng cười, “Anh nhớ lúc đó Tiểu Diệp làm hoành thánh rất ngon nha. Lâu nay không được ăn hoành thánh Tiểu Diệp làm. Thèm quá!”
” Vậy ngày mai em với vú Trương đi mua đồ làm hoành thánh nha.”
“Không đâu.” Tiểu Diệp quay đầu, vuốt ve cái xe ba bánh lưu luyến không rời, “Chẳng mấy khi anh Phương muốn ăn.”
Thấy Tiểu Diệp vuốt cái xe ba bánh, vẻ tiếc nuối, Phương Thiên thở dài, vén cái màn che ổ khóa, vỗ vỗ vai Tiểu Diệp, “Được rồi, đừng nhìn nữa, chúng ta đi xe này về.”
“Đi…đi xe này về?”
Tiểu Diệp mở to hai mắt, bị ý tưởng đột phát của Phương Thiên làm cho hoảng sợ, “Đi xe này thì ô tô để đâu? Đường thì xa. Cái này…” Cái này căn bản là hồ đồ mà.
“Ô tô cứ để đây. Đi xe ba bánh về cho em đỡ luyến tiếc.” Phương Thiên ngồi lên ghế trên, chỉ chỉ chỗ ngồi phía sau, “Ngồi lên đây! Anh đưa em về. Để anh cảm thụ một chút tâm tình của Tiểu Diệp bày quầy hồi đó.”
“Nhưng mà…”
“Đừng có nhưng nhị gì nữa. Chỉ là một quãng ngắn đường núi có hoa lá cành thôi mà” Phương Thiên nhìn Tiểu Diệp đang mở to mắt, “Lên đây đi! Yên tâm, anh Phương sẽ không làm em té đâu.”
Đại khái, trên thế giới này không có ai ngốc hơn hai người này. Có ô tô đẹp chẳng đi, bày đặt cưỡi xe ba bánh về nhà mà dọc đường còn cười đến vui vẻ.
Gió thật to, Phương Thiên lấy khăn quàng cổ trùm đầu cho Tiểu Diệp. Nhìn từ xa, bọn họ tựa như một đôi vợ chồng nông thôn vào thành phố.
Lúc bò lên sườn đồi, thật sự là không tiến lên nổi. Vì vậy hai người xuống xe, cùng nhau đẩy. Mỗi người đẩy một cái, buôn chuyện sinh hoạt thường ngày, không để ý đã về đến nhà.
“A! Trời ạ, em không tin nổi mắt mình nữa! Buồn cười quá! Hai người…A ha ha ha ha…”
Người duy nhất dám cười Phương Thiên đến khoa trương như vậy, ngoài Hỗn Thế Ma Vương Phương Trăn thì ai vào đây?
Phương Thiên ngẩng đầu, nhìn người đang cười gập cả bụng, hơi nhíu mày,” Sao em quay về sớm thế? Cãi nhau với “Quả Báo” à?”
“Làm gì có chuyện?” Phương Trăn vung hai tay, kích động phủ định, “Quả Quả đối với em tốt không biết đâu mà kể. Là mẹ Quả Quả bảo bọn em về sớm một chút, nói là đã ở nhà họ qua năm, cũng nêm về gặp ba mẹ, về sau còn dễ dường ăn nói. Anh trù em à?”
Nói xong những lời này, Phương Trăn lườm Phương Thiên một cái, rồi hăng hái đến trước mặt Tiểu Diệp, mở to hai mắt nhìn cậu, “Em chính là Tiểu Diệp ha? Anh nghe danh em từ lâu, ngày hôm nay lần đầu tiên gặp mặt, quả nhiên là đáng yêu, người gặp người thích! Chả trách anh cả bị em mê hoặc.”
“Em kiềm chế bớt đi.” Phương Thiên kéo Tiểu Diệp qua, che chắn sau lưng mình, nhíu mày, vẻ mặt khó chịu nói, “Em tưởng ai cũng da mặt dày như Quả Quả của em sao? Em dọa em ấy rồi đấy.”
“Anh cả, cái kiểu bảo vệ em ấy như trẻ con quá đáng này của anh thật đáng ghét nha!” Phương Trăn vẻ mặt không cho là đúng, “Biết em ấy là cục cưng của anh rồi, nhưng cũng không cần lo lắng thành cái dạng này chứ!”
“Em…” Phương Thiên bị thằng em trai này làm cho tức đến không có gì để nói.
“Lại đây, Tiểu Diệp, ra nói chuyện với anh.” Thừa dịp Phương Thiên chú ý, Phương Trăn lôi Tiểu Diệp cười cười nói nói đi tới cửa lớn. Còn lại một mình Phương Thiên oán hận đẩy xe ba bánh vào sân. Bầu không khí tốt đẹp cùng với Tiểu Diệp hoàn toàn bị khách không mời mà đến Phương Trăn phá hủy tan tành.
◇◆◇
2
Cả nhà ăn tối xong, mẹ Phương lôi kéo Lâm Quả ra một chỗ nói chuyện. Phương Trăn nhàn rỗi không có chuyện gì làm bèn ngồi theo dõi Tiểu Diệp đang ăn trái cây, rồi vẫy vẫy tay, cười hi hi gọi, “Tiểu Diệp, anh nghe nói ba tặng em một chậu hoa lan. Dắt anh đến nhà kính xem được không?”
“Được!” Tiểu Diệp thả hoa quả trên tay xuống, đứng lên dẫn Phương Trăn đi nhà kính.
Phương Thiên ngồi trên sô pha thấy hai người một lớn một nhỏ, kiểu gì cũng ra Phương Trăn có dáng dấp mẹ mìn dụ dỗ thiếu niên. Cũng không biết Hỗn Thế Ma Vương uống nhầm cái thuốc gì rồi mà hết lần này tới lần khác nhìn chằm chằm Tiểu Diệp?
Bực mình, rất bực mình. Phương Thiên oán hận cầm cái tăm hung hăng cắm lên một miếng dưa hấu.
Mà ở chỗ khác, Tiểu Diệp dẫn Phương Trăn tới nhà kính, chỉ vào một chậu lan đang kết nụ, nói “Chính là chậu này. Em vừa mới học được, loại này rất tốt. May có ba Phương ở bên cạnh hướng dẫn. Đại khái chờ đến Tháng ba, hoa sẽ nở.”
“Ai nha, thật xinh đẹp!” Phương Trăn mắt nhìn cây hoa lan lơ đãng nói.
“Đúng vậy! Rất đẹp!” Tiểu Diệp nhẹ nhàng mơn trớn lá cây, “ngày nào em cũng chăm sóc cẩn thận mà!”
Phương Trăn nhìn Tiểu Diệp ngồi xổm người xuống quan sát đến tỉ mỉ cây hoa lan, đột nhiên kêu cậu một tiếng, chuyện trọng tâm câu chuyện, “Tiểu Diệp, em thích anh cả không?”
“Có!” Tiểu Diệp mải xem nụ hoa lớn sẽ to được bao nhiêu, không cẩn thận, thuận miệng đáp.
Lời vừa ra khỏi miệng, Tiểu Diệp ngây ngẩn cả người, gương mặt nhất thời đỏ bừng lên. Bí mật che giấu bấy lâu bị người lần đầu tiên gặp mặt nắm thóp. Loại cảm giác này khiến cậu vừa thẹn vừa xấu hổ, trong khoảng thời gian ngắn ngẩn cả người, không biết nói cái gì cho phải.
“Đỏ mặt cái gì?” Phương Trăn vỗ vỗ vai Tiểu Diệp, “Anh liếc mắt một cái liền nhìn ra. Anh rất thích em, nghĩ em cùng với anh cả đúng là có phần lãng phí. Nếu như tình cảm của em còn chưa sâu sắc, anh thay em tìm người khác. Thế nào? Em ngoan ngoãn lại nghe lời như thế. Anh cả lại là tên ngốc, suốt ngày trưng bản mặt đưa đám, có cái gì tốt đâu?”
“Không phải thế!” Vừa nghe Phương Trăn nói xấu Phương Thiên, Tiểu Diệp kích động khua loạn hai tay, “Anh Phương không như thế. Anh ấy thành thục, chững chạc. Hơn nữa, anh ấy đối với em vô cùng tốt. Anh không được nói anh ấy như thế. Em không cần người khác. Em chỉ…”
Nói toàn bộ vấn đề then chốt ra, Tiểu Diệp lúc này mới phát hiện trong ánh mắt Phương Trăn ngập vẻ tươi cười vì thực hiện được quỷ kế, nhất thời hận không thể cắn đứt đầu lưỡi của mình, đành cúi đầu im lặng.
“Anh chỉ biết…” Phương Trăn ha ha cười, vẻ mặt đắc ý, “Em đến nhà này lâu như vậy, anh năm đây chưa có quà ra mắt cho em. Hay anh đóng gói anh Phương tặng cho em?”
“Tặng….tặng….anh…Phương…cho em?” Tiểu Diệp mở to hai mắt, quả thực nghĩ tin tưởng mình nghe nhầm. Cậu chưa từng nghĩ đến chuyện này. Anh Phương rõ ràng là người mà, tại sao có thể trở thành lễ vật đem tặng được? Hơn nữa, làm sao anh Phương có thể đem cho mình? Đây quả thực là một câu nói đùa.
Tiểu Diệp đương nhiên biết là nên cự tuyệt đề nghị của Phương Trăn. Thế nhưng, lòng cậu quả thực bị những lời này làm xao động. Sở dĩ cậu nhìn Phương Trăn không chớp mắt là vì không biết tiếp sau nên phản ứng thế nào.
Vừa lúc đó, một trận gió đột nhiên thổi qua. Một hạt bụi nhỏ vô tình rơi vào đôi mắt to của Tiểu Diệp. Cậu nhất thời đỏ tròng mắt, chớp chớp mấy cái, nước mắt rơi xuống.
“Ái da. Em khóc cái gì?” Phương Trăn bị Tiểu Diệp dọa cho hoảng sợ. Dưới quan sát của con mắt lửa ngươi vàng của Phương Trăn, Tiểu Diệp vì lời đề nghị đó mà mặt đỏ tim đập cũng là thường, nhưng đến mức khóc nữa thì thật quá khoa trương đi.
“Nhưng..” Tiểu Diệp vừa lau nước mắt vừa định giải thích không phải là khóc, chỉ là bởi vì hạt cát bay vào mắt thôi.
Không đợi cậu mở miệng, một tiếng quát chói tai từ cửa phòng truyền tới, “Em làm cái gì vậy?”
Hóa ra là Phương Thiên ở nhà không được đột nhiên xuất hiện, bắt quả tang Tiểu Diệp lau nước mắt. Anh tưởng Phương Trăn quen thói ghê gớm. Phương Thiên lo lắng, không thèm nghĩ đã đưa ra kết luận – Phương Trăn đang khi dễ Tiểu Diệp! Tại sao có thể như vậy được? Quá đáng quá thể!
“Em có làm gì đâu.” Phương Trăn vẻ mặt vô tội nhìn người đang tự cho mình là vệ sĩ, “Anh cả, anh đừng đổ oan cho em.”
“Anh không muốn tốn lời với em.” Phương Thiên kéo Tiểu Diệp mắt đỏ hồng qua, vừa gay gắt với em năm, vừa nhẹ nhàng hỏi cậu, “Nó nói gì làm em khóc? Em nói cho anh biết, anh nhất định sẽ thay em giáo huấn nó tử tế.”
“Không. . . Không có gì. . . ” Tiểu Diệp cúi đầu, nhớ lại vấn đề vừa thảo luận cùng Phương Trăn, không còn mặt mũi nào giả bộ không có việc gì với Phương Thiên. Trong lúc xấu hổ đỏ cả cổ, nào dám liếc nhìn anh?
“Em thật sự quá đáng.” Cử động của Tiểu Diệp càng làm cho Phương Thiên hiểu lầm cậu bị khi dễ, không dám nhiều lời. Anh hung hăng lườm Phương Trăn, yêu thương sờ sờ tóc Tiểu Diệp, nói có phần trách móc, “Còn muốn giấu anh? Em xem, mặt đỏ cả lên thế này, mới vừa rồi còn lau nước mắt. Anh Phương nhìn thấy hết rồi.”
“Em không cần nói hộ nó.”
Phương Thiên thấy rất rõ ràng Tiểu Diệp nhìn Phương Trăn rồi đỏ mặt, cảm thấy chua loét trong dạ, trừng mắt lườm Phương Trăn, “Anh còn lạ gì em?”
“Không, thực sự không có gì. . .”
Thấy Phương Thiên hiểu lầm càng lúc càng lớn, Tiểu Diệp sốt ruột, kéo tay áo Phương Thiên, lo lắng giải thích, “Em thực sự không có khóc, chỉ là cát bay vào mắt thôi. Thật mà! Thật mà! Thật mà!”
Phương Thiên nhìn khuôn mặt Tiểu Diệp, quay đèn soi kỹ mắt cậu, quả nhiên phát hiện một mắt bình thường, một mắt đỏ, ngập nước, tựa hồ có gì đó bay vào mắt.
“Vừa rồi em không dụi đấy chứ? Sao đỏ thế? Còn đau không?” Quay ngọn đèn, Phương Thiên nhẹ nhàng thổi thổi mắt cho Tiểu Diệp, “Chớp mắt đi, được chưa?”
“Khá hơn rồi. Vừa này nước mắy chảy ra, giờ hết đau rồi.” Tiểu Diệp cúi đầu, nhìn thoáng qua sau lưng Phương Thiên, nói, “Vừa nãy không phải anh năm bắt nạt em đâu. Anh Phương hiểu lầm rồi.”
Phương Thiên nhìn Phương Trăn chu miệng, chẳng thèm nói lời nào, kéo Tiểu Diệp về, “Đừng động vào nó. Nó chuyên khi dễ người khác. Nếu nó bắt nạt em, không cần phải sợ, nói cho anh biết, anh Phương nhất định sẽ bảo vệ em.”
“Nhưng…” Tiểu Diệp liên tục quay đầu lại nhìn bóng Phương Trăn càng ngày càng nhỏ, rất muốn giải thích kỳ thực Phương Trăn rất tốt, mặc dù có chút xấu tính khi soi bí mật của cậu nhưng dù sao điều này chôn giấu lâu như vậy, lần đầu tiên bị người ta phát hiện, sau cảm giác xấu hổ ban đầu cũng thấy nhẹ lòng đi nhiều, lại có cảm giác như gặp được tri kỷ.
Huồng chi Phương Trăn có nói qua, muốn đem anh Phương đưa cho cậu. Nghĩ tới đây, Tiểu Diệp chỉ cảm thấy nóng bừng mặt, len lén liếc Phương Thiên, rốt cục nuốt lời nói vào bụng, ngoan ngoãn theo anh trở về phòng khách.