Cứ ngỡ là Viên Soái to gan, trong mắt Hạ Hoằng Huân thoáng chốc dâng lên
lửa giận, anh tức giận quát: “Ai cho phép cậu chưa nói báo cáo đã đi
vào?” Quay đầu nhìn rõ người tới là ai, anh buông bàn tay đang ôm bên
hông Mục Khả ra, buồn bực day day huyệt thái dương, nói một câu: “Tại
sao lại là anh? Chính ủy?”
Nghe thấy vậy, Mục Khả vội vàng lùi lại một bước, ngượng ngùng trốn sau lưng Hạ Hoằng Huân, sau đó lộ ra cái đầu nhỏ, lễ phép nói: “Chính ủy, chào
anh!”
Mặc dù phá vỡ “Chuyện tốt” của vợ chồng son, Ninh An Lỗi vẫn bình tĩnh như
trước cười cười, nhìn gương mặt của Mục Khả, anh nói: “Là Mục Khả sao,
em có khỏe không? Hoan nghênh em tới đơn vị chúng tôi.” Thấy Hạ Hoằng
Huân định mở miệng liền nhớ tới lời cần nói, anh nói thẳng: “Đoàn Thượng nghe nói hôm nay bạn gái cậu tới, bảo tôi nói với cậu một tiếng, buổi
tối anh ta mời ăn cơm. Vừa họp xong đã bỏ chạy không thấy bóng người,
tốc độ cơ động khá nhanh.” Vừa nói vừa đi ra ngoài, lúc bước ra đến
ngoài cửa còn cười bổ sung một câu: “Tôi cũng không nhìn thấy gì hết,
hai người cứ tiếp tục!”
Dù sao cũng dày dạn kinh nghiệm sa trường, trận chiến cỏn con này sao có
thể hù dọa được Doanh trưởng Hạ danh tiếng lừng lại. Hạ Hoằng Huân giơ
tay lên xoa nhẹ mái tóc của Mục Khả, bước nhanh đuổi theo. Lúc quay lại
nhìn thấy Mục Khả chưa hết xấu hổ vẫn buồn cười.
Sau này Mục Khả vẫn còn nhớ như in nụ cười ngày đó, đó là nụ cười ngu ngốc của anh mà cô từng thấy.
Mục Khả bị anh cười đến ngượng ngùng, vội sửa sang lại chân váy vốn đang
rất bằng phẳng, giận trách nói: “Anh cười cái gì? Cứ như thể Chính ủy
cho phép anh nạp tiểu thiếp không bằng.”
Hạ Hoằng Huân nghe vậy liền cười ha ha, dùng chân đá cửa đi tới, không nói lời nào ôm gọn cô vào trong lòng.
Mục Khả đẩy anh: “Không sợ Chính ủy quay lại sao.” Lần thứ hai bị người ta
bắt gặp bọn họ “Mập mờ” rồi, thật là, cho dù có nhảy vào sông Hoàng Hà
cũng không rửa sạch.
Hạ Hoằng Huân dùng sức ôm lấy cô, buông một tay bấm nhẹ vào khuôn mặt cô:
“Chính ủy hỏi tôi sao lại lừa được em tới tay, phê bình tôi trâu già gặm cỏ non.”
Không nghĩ tới Chính ủy sẽ nói ra những lời như vậy, Mục Khả cười khanh
khách, nghiêng đầu nhìn gương mặt tuấn tú của anh, tinh nghịch nói: “Anh thấy chưa, đến Chính ủy của các anh cũng biết anh là đồ lừa đảo siêu
cấp!”
Hạ Hoằng Huân nhíu mày, không nhanh không chậm vươn tay, lấy ngón trỏ nâng cái cằm tinh tế của cô lên, giọng nói hết sức dịu dàng: “Tôi lừa em cái gì, hử?” Thấy Mục Khả dựng thẳng lông mày mở to mắt, anh cười có chút
gian tà: “Chờ đến lúc tôi ‘cả xác cả thịt, toàn bộ ăn hết ’ lúc đó nói
tôi là tên lừa gạt cũng không muộn.” Vừa dứt lời, anh nhanh chóng cúi
người hôn lên cổ cô một cái.
Mệt cho cô trước kia còn cảm thấy đồng chí Trung tá cứng nhắc nghiêm túc.
Bây giờ không chỉ học cách nói chuyện của cô, lại còn đánh lén cô. Mục
Khả giơ tay lên như muốn đánh, nhưng lại nhìn thấy ánh mắt thâm tình
khẩn thiết của anh, cô do dự đại khái ba giây, sau đó đổi thành vòng tay ôm lấy hông anh, người tiến sát vào trong ngực anh.
Mục Khả lắc đầu, mặt dán sát vào ngực trái của anh, nghe thấy rõ cả nhịp
đập của tim, hai mắt an tâm nhắm nghiền, im lặng nói một câu: ” Ở cùng
anh có cảm giác rất ấm áp.”
“Muốn tìm cảm giác khi còn bé sao? Quả thật em nên chuyển tới chỗ của anh
đấy.” Hạ Hoằng Huân cười cô, cánh tay ôm chặt cô gái nhỏ trong ngực, anh mỉm cười nói: “Chính ủy nói kém mười tuổi thích hợp nhất, nhìn em giống như bé con vậy.”
Đây là biệt hiệu thứ nhất của Mục Khả do Ninh An Lỗi đặt cho. Vừa rồi lúc
đi ra còn vỗ vỗ vào bả vai của Hạ Hoằng Huân nói: “Đồng chí nhỏ rất tốt, nhìn vào mắt cô ấy đã biết cô ấy là người đơn thuần, xem như cậu gặp
được bé con, nhớ phải chăm sóc thật tốt.”
Bé con? Chăm sóc thật tốt? Mục Khả nhíu lông mày: “Sao có thể nói em giống con gái của anh chứ?”
Hạ Hoằng Huân lấy tay vuốt ve gương mặt mịn màng của cô, nheo lông mày
nói: “Em nói như vậy sau này khi thân thiết tôi sẽ có chướng ngại tâm
lý.”
Mục Khả nhe răng cười, nhớ rằng mình còn mang theo”Nhiệm vụ” tới, rút khỏi
ngực của anh, cúi đầu hỏi: ” Tối hôm qua anh có nói, em tới đây anh sẽ
nói cho em biết một chuyện.”
Hạ Hoằng Huân giả bộ ngây ngô hỏi: “Chuyện gì?”
Mục Khả chu miệng tỏ ra bất mãn: “Không phải anh nói rằng lúc nào em tới anh sẽ nói hay sao!”
Hạ Hoằng Huân cầm lấy bàn tay cô, lấy ngón tay cái nhẹ nhàng ấn nhẹ mu bàn tay cô, anh cong môi cười một tiếng, thấp giọng trầm thấp nói: “Em đã
nghe nói ở bộ đội làm quan càng lớn, càng muốn tìm vợ nhỏ chưa?” Thấy cô cau mày, anh giả vờ nghiêm trang bổ sung: “Nghiên cứu khoa học đang
phát triển, càng lúc càng tiến bộ.”
Nhận ra anh đang trêu chọc mình, Mục Khả cầm tay anh đưa tới miệng, hung hăng cắn một cái.
Hạ Hoằng Huân nhíu mày, cười nhẹ trách: “Em là cún đấy à, còn biết cắn
người nữa!” Thấy dấu răng rõ ràng trên mu bàn tay, anh gõ nhẹ một cái
vào trán cô: “Nếu như bị Đoàn trưởng, Chính ủy nhìn thấy hỏi tôi chuyện
gì xảy ra, tôi sẽ nói bạn gái của tôi bảo muốn mài răng nên tôi cho cô
ấy mài.”
Mục Khả nghĩ đến tình huống xấu hộ liền kiễng chân ôm lấy cổ anh, giọng nói có chút yếu ớt: “Lại bắt nạt em rồi!”
Hạ Hoằng Huân thân mật véo nhẹ chóp mũi của cô, dịu dàng nói: “Muốn nhìn
em cười. Em cười lên rất xinh đẹp, đơn thuần giống như tờ giấy trắng.”
Hàng lông mi dài khẽ run lên, đầu ngón tay Mục Khả vuốt nhẹ gương mặt anh,
cười ngọt ngào hỏi: “Em là giấy trắng, vậy anh là cái gì?”
Thấy cô cười tinh nghịch, Hạ Hoằng Huân hôn lên má cô một cái, sau đó vô cùng bình tĩnh nói: “Tờ báo!”
Mục Khả buồn cười đến không đứng thẳng được, Hạ Hoằng Huân vỗ nhẹ lưng của
cô để thuận khí. Cười đủ rồi, Mục Thần cùng Viên Soái cũng vừa trở lại.
Bọn họ rất quy củ hô báo cáo, đến khi nghe được Hạ Hoằng Huân nói “Đi
vào” thì mới dám đẩy cửa.
Nhìn gương mặt có mấy nét giống Mục Khả, Hạ Hoằng Huân hỏi: “Mục Thần?”
Mục Thần học bộ dạng binh sĩ rất nhanh, cậu đứng nghiêm một cái: “Báo cáo anh rể, chính là em.”
Cậu em vợ tương lai vô cùng hoạt bát, rất hợp với ông anh rể tương lai tư thế hiên ngang mạnh mẽ.
Bữa cơm trưa diễn ra ở phòng ăn. Trong cuộc sống Hạ Hoằng Huân là một người khiêm tốn, không hy vọng bởi vì bạn gái mình tới mà gây phiền toái tới
ban cấp dưỡng. Chẳng qua Dịch Lý Minh đã dặn trước, cho nên họ để lại
nhiều thức ăn chờ lão đại tới đây.
Trên đường đi tới phòng ăn, các chiến sĩ đi qua càng không ngừng chào Hạ
Hoằng Huân. Mục Khả đi theo phía sau anh, nhận được ánh mắt sáng quắc
của các chiến sĩ phóng tới, có chút không được tự nhiên. cô bước nhanh
hai bước, lặng lẽ kéo kéo quân trang của Hạ Hoằng Huân: “Sao bọn họ cứ
quay lại nhìn em vậy? Em có chỗ nào không ổn sao?”
Hạ Hoằng Huân mắt nhìn phía trước, trầm giọng ném ra một chữ: “Váy.”
Khó trách vì sao anh hết sức phản đối cô mặc váy. Mục Khả như chợt hiểu
ra. Lúc này có quay đầu lại cũng không thể cứu vãn, cô sắp chịu không
được mất rồi.
Khi ánh mắt lần nữa nhìn thấy các chiến sĩ quay đầu lại nhìn về phía Mục
Khả, Hạ Hoằng Huân bước càng nhanh. Mục Khả đi giày mới có chút đau
chân, nhìn thấy khoảng cách với anh đang dần bị kéo dài, cô đuổi theo
kéo lấy cánh tay anh, giọng nói có chút giận dỗi: “Đừng như thể xung
phong ra trận được không? Chờ em một chút!”
Hạ Hoằng Huân tránh bàn tay nhỏ bé của cô, cau mày nói: “Ở đơn vị không
nên lôi lôi kéo kéo, nhớ giữ khoảng cách hai mươi phân.” Thấy cô bĩu
môi, anh nhỏ giọng nói: “Lúc không có người khác cự ly bằng không.”
Mặc dù anh nói rất nhỏ, vẫn bị Viên Soái cùng Mục Thần nghe được, hai người hì hì một tiếng vui vẻ. Nhận được ánh mắt cảnh cáo của lão đại phóng
tới, bọn họ vội vàng lấy lại vẻ nghiêm túc, làm bộ như không nghe thấy
gì bước thật nhanh ra chỗ khác tránh đi.
Đến cửa ra vào căn tin, Hạ Hoằng Huân không vội vã đi vào, người đàn ông
này vẫn còn đang nóng tính, còn đang tức giận quay đầu nhìn chiều dài
váy của cô, ánh mắt sắc bén dừng lại trên khuôn mặt cô, anh trầm giọng
nói: “Em quả thật biết cách tăng thể diện cho tôi!” Thấy cô vô tâm nhe
răng cười, anh nghiêm khắc giáo huấn cô: “Lần sau em còn mặc váy ngắn
như vậy nữa xem tôi có nhốt em lại không!”
Đặt Mục Khả ở hậu phương thì lo Hách Nghĩa Thành cùng cha cô ngăn cản, mà
đưa ra tiền phương anh còn phải lo lắng đến những chiến sĩ giống như hổ
sói này. Hạ Hoằng Huân nói: “Yêu đương thật quá mệt mỏi, cứ phải trông
trước trông sau.”
Vốn là lần đầu tiên tới đơn vị gặp Hạ Hoằng Huân, rất sợ làm anh mất thể
diện, căng thẳng đến mức muốn chơi đùa cũng không được, lại còn yên lặng chịu sự cười cợt của Hướng Vi cùng chị dâu, kết quả người ta lại không
cảm kích.
Mục Khả bĩu môi, lão đại mất hứng đẩy ngược về: “Em chỉ thỏa mãn lòng hư
vinh cho anh, cứ như thể em làm tổn hại ổn định đoàn kết, nhiễu loạn
lòng quân vậy.” Không đợi anh phản bác, cô còn nói: ” Đừng nói là em
thật sự làm lòng quân các anh dao động, như vậy chẳng phải bọn họ cũng
quá không kiên định thì là gì.”
“Không phải ai cũng vượt qua sức ‘hấp dẫn’ này!” Liếc nhìn váy ngắn cũn của cô một lần nữa, Hạ Hoằng Huân hơi giận: “Em cho rằng bọn họ đều có sức
khống chế giống của tôi à?” Nói xong xoay người vào phòng ăn.
Theo thường lệ sau bữa cơm trưa Hạ Hoằng Huân thường về ngủ trưa một lát,
nhưng vì có hứa hẹn trước, cho nên sau khi hai chị em ăn no, anh nói một câu: “Kết thúc chiến đấu, đi xem xe tăng.” Liền dẫn Mục Khả cùng Mục
Thần đến sân huấn luyện xe tăng.
Đi qua cánh cửa rào bằng sắt, một sự chấn động vô hình đập vào mắt. Nhìn
về phía bức tường xanh biếc tĩnh như màu lá, xe tăng cùng xe thiết giáp
chuyển động như núi hô biển động, Mục Thần cực kỳ kích động cảm thán:
“Thật là xuất sắc, hoành tráng!”
Hạ Hoằng Huân vỗ vỗ đầu của cậu, nói rất nhiều xoay xung quanh chủ đề xe tăng này.
Mục Thần nghe xong, tò mò hỏi: “Anh rể biết lái xe tăng không?”
Không đợi Hạ Hoằng Huân trả lời, Dịch Lý Minh đi theo cười nói: “Là lão đại
doanh trinh sát, nhưng kỹ thuật của đồng chí Hạ Hoằng Huân là hạng
nhất.”
Mắt Mục Thần mở to hết cỡ: “Thật lợi hại!”
Không chỉ là anh, nghĩ đến Hạ Hoằng Huân có thể thoải mái điều khiển một cỗ
máy lớn như vậy, ngay cả Mục Khả bình tĩnh cũng có chút ngưỡng mộ. Mặc
dù xuất thân từ gia đình quân nhân, nhưng thật ra cô rất ít khi đến chỗ
đơn vị bộ đội. Trước đây mỗi lần bị buộc phải đi cùng Hách Nghĩa Thành
cô đều thiếu nhiệt tình hăng hái. Vậy mà, lần này đến nơi sinh hoạt và
làm việc của Hạ Hoằng Huân, nhìn bề ngoài anh uy nghiêm thâm trầm, nghe
anh nói vừa chuyên nghiệp lại cứng cỏi, Mục Khả có thể cảm nhận được mùi vị đặc trưng của trại lính, rất đàn ông.
Nhìn gò má hoàn mỹ của anh, Mục Khả bất giác nắm tay Hạ Hoằng Huân. Tập
trung chú ý theo dõi sân huấn luyện, phong thái của anh vẫn như bình
thường, tùy ý để cô nắm lấy.
Buổi chiều Hạ Hoằng Huân còn có việc, Mục Khả hiểu chuyện để cho anh đi
trước, cô trở về phòng của anh ngủ một lát, sau đó dưới sự hướng dẫn của Viên Soái, cô cùng Mục Thần đến khu trồng rau chơi. Lúc Hạ Hoằng Huân
đến đây, đã nhìn thấy cô đổi bộ đồ thể thao ngồi xổm bên ao cá cười.
Hạ Hoằng Huân không vội vã đến chỗ cô, đứng ở đàng xa nhìn khuôn mặt ngây
thơ tươi cười như đứa trẻ, khóe môi anh không ngừng cong lên. Hạ Hoằng
Huân phát hiện mình càng ngày càng thích Mục Khả, cô giống như đứa trẻ
không phải lo nghĩ gì, lại tài trí xinh đẹp.
Mục Thần chơi cả một buổi chiều không biết chán, giống như con khỉ nhỏ
vậy.Khi được Viên Soái dẫn đến doanh trại nghỉ ngơi, người dính chặt vào giường cho dù ai gọi cũng không dậy nổi, cơm tối cũng không chịu ăn mà
đi ngủ luôn. Mục Khả không thể làm gì khác hơn là cùng Hạ Hoằng Huân đến nhà ăn ăn cơm cùng đám người Đoàn trưởng.
Sau khi ngồi xuống, Hạ Hoằng Huân trịnh trọng giới thiệu cho Mục Khả từng
người. Đoàn trưởng Lục Trạm Minh, Chính ủy Ninh An Lỗi, chủ nhiệm Lý
Trung Bình, chỉ huy phụ trách phòng Trương Dĩ Đồng, pháo doanh trưởng An Cơ, cùng chính trị viên Dịch Lý Minh đã biết vào buổi trưa. Mục Khả xấu hổ mỉm cười, lễ phép chào hỏi bọn họ.
Bọn họ rất nhiệt tình, thức ăn rất phong phú, Lục Trạm Minh thậm chí còn tự mình vào trong phòng bếp chỉ huy ban cấp dưỡng làm một vài món ăn. Anh
cười he he múc canh vào bát Mục Khả, trong miệng còn phê bình Hạ Hoằng
Huân: “Mau mau gặp thức ăn cho bạn gái nhỏ của cậu đi, không có gì phải
ngượng ngùng cả. Điều kiện của chúng ta kém hơn so với thành phố, dù sao cũng phải để người ta ăn no. Tiếp đãi không chu đáo lần sau người ta
không tới, tôi không chịu trách nhiệm.”
Ninh An Lỗi cũng chào hỏi Mục Khả: “Ăn mau trong lúc còn nóng, đây chính là
tiết mục đặc biệt nhất của chỉ huy hành chính chúng tôi tự tay chuẩn
bị.”
Người phương bắc từ trước đến giờ luôn hào phóng, không có thói quen khách
sáo. Lục Trạm Minh nghe vậy vội vàng sửa lại: “Chỉ huy hành chính cái
gì, không nên nói lung tung. Mục Khả, đừng lo lắng, thả lỏng một chút.
Bộ đội chúng tôi cũng giống tập đoàn trên thành phố, bàn này chúng ta
tương đương với Hội Đồng Quản Trị, Chính ủy thì tương đương với Thành
viên hội đồng quản trị, chủ nhiệm thì tương đương với trưởng phòng, huấn luyện viên tương đương với trưởng ban, pháo doanh trưởng thì tương
đương với trưởng bộ phận, Hạ Hoằng Huân thì sao, cậu ta sắp thành CEO
rồi. Còn tôi, chính là cố vấn sau lưng CEO.”Nói xong anh cười lớn.
Mục Khả không hiểu được tại sao nói Hạ Hoằng Huân sắp thành CEO. Lấy chức
vụ của anh tính ra phải là giống như pháo doanh trưởng bọn họ là trưởng
bộ phận mới đúng. Sau lại từ trong miệng Dịch Lý Minh, cô biết được lúc
ấy trong đoàn chức vị Tham Mưu Trưởng đang để trống. Trong lòng đoàn
trưởng bọn họ có mấy người chứ? Trung tá Hạ Hoằng Huân sẽ rất nhanh được lên chức, có lẽ chính là sau lần diễn tập này.
Trong bữa ăn mọi người rối rít mời rượu, ngay cả lão Trương tiểu đội trưởng
cũng uống hai chén. Mục Khả bình thường không uống rượu, nhưng đối với
sự nhiệt tình của những người này, cô đương nhiên cũng cạn chén. Hạ
Hoằng Huân thấy cô sặc tới rơi nước mắt, nói gì cũng không chịu để cho
cô uống nữa, thay cô đáp lễ mọi người.
Cơm tối diễn ra trong bầu không khí rất tốt, Lục Trạm Minh rất ôn hòa,
không chút kiêu ngạo. Cuối cùng, Chính ủy Ninh An Lỗi bắt đầu thực hiện
chiến lược đánh vào tâm lý, anh rất chân thành nói: “Tiểu Mục, chúng tôi nơi này có phần nhếch nhác, điều kiện không tốt như trên thành phố A,
nên nhiều người thân cũng không muốn tới, cho dù tới cũng không ở lại
được bao lâu. Hôm nay em có thể tới, chúng tôi cũng rất hoan nghênh em,
hoan nghênh em tới nơi này ở. Chỗ này tuy không tốt lắm, nhưng đám người bọn tôi rất tốt, nhất là Hạ Hoằng Huân, cậu ấy rất tốt, tuổi trẻ tài
cao lại có ý thức trách nhiệm, là một người đàn ông tốt, quen biết một
thời gian dài em sẽ nhận ra.”
Thật không hổ là Chính ủy, làm công tác tư tưởng tuyệt đối là hạng nhất. Rõ
ràng là biểu hiện đặc biệt của Hạ Hoằng Huân vô cùng hợp ý Mục Khả, vì
vậy lấy kết hôn làm mục đích cùng cô kết giao sau này. Ninh An Lỗi hết
sức ủng hộ, anh thật lòng muốn đem hôn nhân này tạo thành Bảng Vàng của
binh đoàn 532, long trọng đề cử.
Bữa cơm tối kéo dài thật lâu. Có lẽ là do tâm tình tốt, Hạ Hoằng Huân uống
rất nhiều rượu, thấy anh cứ uống hết một ly lại nhận một ly, Mục Khả lo
lắng cho vị “Lục lâm hảo hán” này. Cho nên, khi anh đứng lên nói muốn đi vệ sinh, cô không chút suy nghĩ liền đứng lên, níu thắt lưng anh lại
nói: “Em cũng muốn đi.”
Mọi người thấy thế tất cả cùng phá lên cười, pháo doanh trưởng An Cơ trêu
ghẹo nói: “Chị dâu nhỏ, không cần lo lắng, nếu Hạ Hoằng Huân say, tôi sẽ kêu hai người vác cậu ta trở về.” Mặc kệ mọi người trêu chọc, Mục Khả
vẫn kiên trì đi cùng Hạ Hoằng Huân, giống như chỉ sợ anh say mà ngã
xuống.
Sau buổi cơm tối, cáo biệt Đoàn trưởng Chính ủy, Hạ Hoằng Huân hơi say dẫn
cô bạn gái nhỏ đến khu dành cho người nhà. Mục Khả bắt đầu lo lắng,
trong lòng suy nghĩ không phải để cho cô ngủ chỗ của anh chứ? Tại sao
không đưa cô đến phòng đãi khách? Vậy anh ngủ nơi nào?
Lúc đến nơi, Mục Khả lay nhẹ nhận lấy chìa khóa từ trong tay anh để mở cửa. Đúng lúc cô với tay định mở đèn, Hạ Hoằng Huân dựa vào người cô trước
cửa, trước khi đặt lên môi cô còn xấu xa nói một câu: “Uống hơi nhiều.”
Sau đó hôn cô một nụ hôn thật dài.
Mục Khả đón nhận nụ hôn nồng nhiệt của anh, trong lòng bỗng dâng trào một
cảm giác hạnh phúc khó tả. Lúc này ngoài trời gió thổi mây bay, nơi đóng quân thoáng chốc hiện lên một cảnh mờ ám…