Sau phát triển đầy kịch tính, lần đầu Mục Khải Minh tới cửa ra mắt bố mẹ vợ tương lai, Hách Ức Mai đã bị hấp dẫn, cô bắt đầu thầm mến người trước
kia là anh rể, cuối cùng trở thành chồng của cô.
Hách Xảo Mai cảm thấy được em gái mình yêu say đắm Mục Khải Minh. Khi xác
định tình cảm của người yêu thuộc về mình, cô hết sức tránh nhắc tới
người mình yêu trước mặt người trong gia đình. Thậm chí để không làm cho Hách Ức Mai đau lòng, cô làm bộ như không biết gì cả, cũng bắt đầu giảm bớt số lần đến đơn vị thăm Mục Khải Minh.
Vậy mà, cô thối lui không khiến cho tình cảm của Hách Ức Mai lạnh nhạt bớt, ngược lại để cho cô lầm tưởng tình cảm của chị cùng Mục Khải Minh không đủ sâu đậm. Đêm trước khi kết hôn trong lúc vô tình Hách Xảo Mai thấy
Hách Ức Mai uống đến say mèm đi tìm Mục Khải Minh khóc lớn thì cô có cảm giác như trời sụp đất lún. Vì vậy, ngày hôm sau cô không đến cục dân
chính.
Trong tình yêu này, Hách Xảo Mai vì em gái mà đào binh.
Mục Khải Minh tìm cô như điên, lùi thời gian về đơn vị, thiếu chút nữa vì
vậy mà bị phạt. Hách Xảo Mai sợ ảnh hưởng đến sự phát triển của anh,
không thể không xuất hiện. Khi Mục Khải Minh lo đến độ giọng nói cũng đã khàn khàn ôm sát cô nghẹn ngào nói: “Anh chỉ muốn lấy em làm vợ.” Thì
cô khóc.
Hai người yêu nhau sau khi vượt qua được trận phong ba này thì kết hôn. Đêm tân hôn, Mục Khải Minh ôm vợ, hài lòng nói: “Thật tốt, thật tốt!”
Tất cả đều kết thúc, Hách Ức Mai tuyệt vọng thay thế chị ra nước ngoài học. Vừa đi, là đi liền tám năm.
Trong tám năm này, cho dù đang mang bệnh, Hách Xảo Mai vẫn tự mình chăm sóc
cha mẹ Mục Khải Minh tuổi già, sinh con gái cho anh, lấy hai vai nhu
nhược gánh vác một phần bầu trời cho chồng. Cô một mình ở nhà sống qua
ngày, ủng hộ anh từ Liên đội đến Doanh bộ, từ Doanh trưởng làm đến Phó
Đoàn Trưởng, mắt thấy tất cả đều đang phát triển rất tốt......
Khi vợ chồng sắp đoàn tụ thì số mạng vô tình lại trêu đùa bọn họ. Một năm
kia, Hách Xảo Mai té xỉu trên bục giảng bị chuẩn đoán có u ngoại bì thần kinh nguyên thủy giai đoạn cuối, đó là bệnh nan y sẽ di truyền, không
cách nào chữa khỏi.
Người chồng cô yêu, con gái đáng yêu, dù là ai, đều khiến Hách Xảo Mai không
nỡ bỏ. Nhưng khi cô biết được bệnh tình của mình cô không mắc chứng
cuồng loạn, mà ngược lại rưng rưng mỉm cười trấn an người thân, chịu
đựng đau đớn tích cực phối hợp trị liệu. Đồng thời, cô bắt đầu viết
quyển nhật ký thật dầy kia. Đó là quà tặng cuối cùng cô có thể để lại
cho con gái.
“Khả Khả, khi cậu út giao quyển nhật ký này cho con, mẹ đã đi rồi. Không cần đau khổ, cũng không cần khóc, mẹ không còn ở bên cạnh con, nhưng tình
yêu của mẹ vẫn ở đây, vĩnh viễn ở đây! Con phải nhớ, con giống như mọi
đứa trẻ khác, có mẹ yêu thương, không kém bất cứ ai. Cho nên, không được tự bế, không được tự ti, phải mỉm cười, phải hạnh phúc, phải yêu bản
thân, cũng phải đối tốt với những người yêu con, như vậy mới là Khả Khả ngon của mẹ.”
“Khả Khả, hôm nay mẹ trị bệnh bằng hoá chất, rất khó chịu...... Nhưng
lúc con kéo tay mẹ hát cho mẹ nghe thì mẹ đã khoẻ hơn rất nhiều. Con gái à, con là đứa bé đáng yêu nhất, mẹ không nỡ rời xa con. Nhưng sinh mạng là vô thường, sinh lão bệnh tử không ai có thể tránh khỏi. Người con
yêu hay người yêu con, một ngày nào đó sẽ phải rời đi. Mẹ nhất định
không thể nhìn con trưởng thành, thật xin lỗi...... Đồng ý với mẹ
một chuyện, hàng năm để cậu út dẫn con đi kiểm tra sức khoẻ. Lúc đến
thăm mẹ, để mẹ biết con vẫn ổn.”
“Khả Khả, ba con là quân nhân, trên người ông ấy mặc quân trang, đầu đội
biểu tượng đất nước, trên vai gánh trách nhiệm. Cho nên ông ấy không
thể giống ba của các bạn, lúc nào cũng ở bên chúng ta chăm sóc chúng ta. Nhưng mẹ tin rằng, ông ấy cũng yêu chúng ta, rất yêu. Cho nên, không
được giận ba, ông ấy sẽ yêu con luôn cả phần của mẹ. Mà con, cũng phải
thay mẹ yêu thương ông ấy......”
“Khải Minh, mấy ngày nay em ngủ không ngon, em nghĩ thời gian của em không
còn nhiều, vô cùng nhớ anh, muốn gặp anh...... Mẹ nói lần trước khi anh trở về em lại không gặp được anh, thật xin lỗi, em yêu anh!”
“Khả Khả, còn nhớ rõ dì của con không? Mẹ từng cho con xem ảnh, dì con sắp
trở về rồi. Nếu như có một ngày dì bước vào nhà, nếu như ba đón nhận,
vậy Khả Khả hãy coi dì như mẹ...... Mặc dù ba là người lớn, nhưng
cũng cần người chăm sóc giống như Khả Khả, chuyện mẹ không làm được có
lẽ dì con có thể, chờ con trưởng thành sẽ hiểu.”
Hơn bảy trăm ngày đi qua, Hách Xảo Mai đem tình thương của mẹ đối với con
gái, tình yêu say đắm cùng tha thứ của một người vợ đối với chồng, hóa
thành chữ viết đầy ý nghĩa lưu lại. Mà cô, sau khi Hách Ức Mai về nước
không lâu mang theo tiếc nuối rời khỏi nhân thế.
Mặc dù đã sớm có chuẩn bị tinh thần, nhưng khi nghe tin dữ vợ qua đời thì
Mục Khải Minh vẫn không chịu nổi. Sau khi mất tích bảy ngày được Hách Ức Mai tìm được, ba ngày liền anh không ăn một hạt cơm, không ngủ không
nghỉ, chỉ mở to mắt ngẩn người nhìn nhìn trần nhà. Cho đến khi Hách
Nghĩa Thành đem Mục Khả sốt cao mới vừa khỏi dẫn tới trước mặt anh,
người quân nhân kiên cường đổ máu đổ mồ hôi không đổ lệ, rốt cuộc ôm con gái còn thơ bé òa khóc thất thanh.
Khi đó Mục Khả còn chưa hiểu “Chết” là gì. Khi Mục Khải Minh ôm cô vào
trong lòng, cô đột nhiên nhớ lại cảnh lần trước ba trở lại thăm mẹ thì
ôm dì bên ngoài phòng cấp cứu. Cô dãy giụa oa một tiếng khóc lên, thân
thể nhỏ bé hướng về phía Hách Nghĩa Thành kêu la: “Con muốn mẹ, cậu út,
con muốn mẹ......”
Chuyện về sau không cần nói cũng biết, Hách Ức Mai rốt cuộc gả cho Mục Khải minh, cô vì thế mà đoạn tuyệt quan hệ cùng cha mẹ.
Mục Nham nhanh chóng kể xong câu chuyện về một đoạn tình cảm dây dưa không
dứt của một người đàn ông và hai chị em. Kết cục đã sớm hiện ra ngay
trước mắt, Hạ Hoằng Huân chỉ muốn biết nguyên nhân gì khiến Mục Khải
Minh đồng ý tái giá, hơn nữa nhanh như vậy đã có Mục thần. Dù sao, ông
và Hách Xảo Mai là thật sự yêu nhau, mà ông và Hách Ức Mai thật ra thì
có thể lấy phương thức tốt hơn để ở chung không hiểu sao bọn họ lại lựa
chọn cách khó hiểu như vậy, còn là con đường gây thương tổn cho Mục Khả
nhất.
Mục nham ngửa đầu nhìn về phía chân trời xa xôi, trầm tư thật lâu mới nói:
“Cô hai, ý tôi là mẹ Tiểu Thần, lúc chú đau lòng nhất vẫn luôn ở bên
cạnh khích lệ chăm sóc chú ấy. Nhưng mà bởi vì Khả Khả từng thấy chú ôm
cô ấy cho nên vẫn luôn rất bài xích cô, mỗi lần thấy cô liền khóc lớn,
còn ném đồ vật, đúng rồi, vết bỏng trên cổ tay Khả Khả chính do lúc ấy
để lại. Vết bỏng theo con bé lớn lên cũng dần lớn hơn nhiều, tôi sợ con
bé cảm thấy xấu xí muốn đưa nó đi thẩm mỹ viện xóa sẹo, nhưng con bé
không chịu, nói vết thương nhỏ này căn bản không tính là vết thương, dù
vết sẹo xấu xí, nhưng không đau.”
Vết thương đau thật sự là ở trong lòng cô ấy. So sánh với vết thương ngoài da trên cổ tay, quả thật không đáng giá nhắc tới. Nghĩ đến nụ cười ngây thơ, đôi mắt trong veo của Mục Khả, Hạ Hoằng Huân đau lòng.
“Cậu biết, người lớn không thể nào giải thích với một đứa bé năm tuổi rằng
cái ôm đó chỉ bao hàm ý an ủi. Khi con bé đến tuổi có thể nghe giải
thích, thì lại đọc nhật ký mẹ để lại, đã không thể tiếp tục tha thứ dì
trở thành mẹ kế rồi, bởi vì khi đó, sự tồn tại của Tiểu Thần đã không
thể chối bỏ.”
Rốt cuộc nói đến chỗ mấu chốt, Hạ Hoằng Huân hỏi trúng tim đen: “Có lý do gì để không thể không cưới sao?”
Mục Nham trả lời ngoài dự kiến của Hạ Hoằng Huân, anh nói: “Ở trong mắt mọi người thì không có!” Mờ mịt ngước nhìn hoàng hôn, Mục nham nhắm chặt
hai mắt, lúc mở ra giọng điệu nặng nề thêm vài phần: “Nghe cha tôi nói
chú hai vốn không có ý định tái giá, chú định đưa Khả Khả về đơn vị một
mình nuôi dưỡng. Nhưng chú cự tuyệt không chừa đường lui cùng Khả Khả
hết sức kháng cự khiến cho cô hai trở nên rất cấp tiến. Sau vô số lần cố gắng không được đáp lại, thậm chí bị xua đuổi thì cô quyết định kết
hôn. Người đàn ông kia, là một kẻ từng ngồi tù bảy năm vì chích thuốc.”
Hạ Hoằng Huân có cảm giác vô lực, anh tựa lưng vào ghế ngồi, đưa mắt nhìn
ra xa: “Cứ như vậy nên chú hai cậu quyết định cưới bà ấy.”
Mục Nham gật đầu: “Dù nói thế nào đều là cốt nhục của mình, người lớn Hách
gia không thể nhìn con gái gả cho một người như vậy, bọn họ đi xin chú
hai, cầu xin chú ấy ngăn cản hôn lễ. Chú hai đi, nhưng cô cố ý không
nghe mà đi đăng kí. Cô nói, nếu chú không cần cô, cô ở với ai thì cũng
thế. Bất đắc dĩ, chú hai không thể làm gì khác hơn là tuyên bố trước
người nhà sẽ lấy cô.” Mục Nham tạm ngừng, hỏi hạ hoằng huân: “Cậu biết
lúc ấy Hách Nghĩa Thành phản ứng thế nào không?”
” Hách Nghĩa Thành còn chưa trưởng thành đã tát chị hai anh ta một cái.”
Mục Nham nhếch miệng, cười rất miễn cưỡng, anh nói tiếp: “Thật ra thì
khi đó chỉ là tùy cơ ứng biến, người lớn Hách gia không muốn con gái
mình gả cho một kẻ có tiền án còn chơi bời lêu lổng. Mà chú hai tôi cũng không thể trơ mắt nhìn một người phụ nữ vì chú mà tự phá hủy nửa đời
sau. Chuyện cứ như vậy mà được dẹp ổn. Dưới tình huống tất cả mọi người
phản đối cô hai bắt đầu chăm sóc Khả Khả, chờ đứa bé tiếp nhận cô sẽ kết hôn cùng chú hai tôi. Nhưng cậu biết, Khả Khả vốn không có cảm tình
với cô, hơn nữa từng thấy...... Cho nên, vẫn không chịu tiếp nhận
cô. Dù sao, đó là một đoạn thời gian vô cùng hỗn loạn. Ngày ngày mẹ tôi
đều phải tới nhà chú hai, nói là sợ Khả Khả động thủ...... Khả Khả
khi còn bé rất bướng bỉnh, như con trai vậy. Lúc mới đầu con bé động thủ thật, không chỉ một lần cào trầy mặt của cô hai. Sau đó dường như con
bé hiểu được sức mình quá yếu, bỗng nhiêu sau một lần khóc thét thì trở
nên rất ngoan ngoãn. Khi mọi người rằng đã có chuyển biến tốt thì Hách
Nghĩa Thành phát hiện Khả Khả mắc chứng tự bế. Con bé không chịu nói
chuyện cùng bất cứ ai, lại càng không chịu đến trường, trừ ăn cơm và
ngủ, tất cả thời gian còn lại chỉ ôm ảnh của mẹ ngồi ở góc giường như
đứa bé bị vứt bỏ, không khóc cũng không cười. Chú hai nhận được điện
thoại vội từ đơn vị trở về, thấy Khả Khả như vậy liền thẳng thắn nói
với cô hai không sẽ lấy cô ấy, để cho cô tìm người đàn ông tốt hơn,
đừng vì cậu mà làm chậm trễ cả đời. Theo tính tình cố chấp của cô hai
tôi, yêu gần mười năm vẫn là kết quả như thế, cô sao mà chịu được, nên
đêm đó liền cắt cổ tay tự sát. Giằng co một năm, lại trở về điểm xuất
phát. Sau khi cô ấy được cứu sống, chú hai liền dẫn cô đến cục dân
chính...... Ngày đó, hai ông bà Hách gia vốn cực kì thương yêu con
gái cũng đã hoàn toàn đoạn tuyệt quan hệ với cô, Khả Khả cũng được Hách Nghĩa Thành đón đi.”
Mục Nham thở dài, ý vị sâu xa nói: “Hoằng Huân, đừng trách Hách Nghĩa Thành phản đối hai người ở bên nhau. Bằng lương tâm nói, cậu phải cảm tạ cậu
ta, cậu ta chăm sóc Khả Khả rất tốt. Chúng ta không ai có thể so được.”
Chuyện về sau không cần nói nữa, Hạ Hoằng Huân đã hiểu toàn bộ. Anh trầm mặc
rất lâu, mới nói: “Yêu bản thân không sai, nhưng là làm tổn thương người khác thì không thể nói là không có lỗi. Tôi không phải người trong
cuộc, không hiểu được cái cảm giác không yêu thì không chịu nổi của dì
Mục khả. Nhưng tôi vẫn không hiểu, Mục Thần thì sao? Chú hai cậu rốt
cuộc có yêu cô hai cậu không, ý tôi là mẹ Mục Khả.”
“Đương nhiên có yêu, đây là chuyện không cần phải nói. Nhưng cậu có thể không
biết, mẹ Khả Khả cùng mẹ Tiểu Thần … họ, ” Nhìn thẳng vào mắt Hạ Hoằng
Huân, Mục Nham nói từng câu từng chữ: “Họ là chị em song sinh!”
Trong khi Hạ Hoằng Huân còn đang bất ngờ, Mục Nham lẩm bẩm: “Khuôn mặt giống
nhau như đúc, tính tình lại khác nhau một trời một vực, hai chị em Hách
gia là hai người hoàn toàn khác nhau. Chỉ là, làm vợ chồng vài chục năm, tôi nghĩ, bây giờ ngay cả chú hai cũng không rõ có phải chú ấy yêu cả
hai người hay không.”
Hai người đàn ông này trầm mặc rất lâu, cho đến khi Mục Khả gọi điện thoại
đến nhắc nhở Hạ Hoằng Huân đến giờ ăn cơm, bọn họ dường như mới hoàn
hồn.
“Tôi nghĩ tôi hiểu suy tính của bọn họ lúc đó, sợ Mục Thần ra sinh sẽ tạo
thành bóng ma trong lòng Mục Khả, cho nên khi con trai được một trăm
ngày họ liền đưa thằng bé đến cho ông bà nội chăm sóc. Nhưng như vậy
cũng không thể gạt bỏ hết những sai lầm họ phạm phải. Bọn họ là người
trưởng thành, nên hiểu rõ một lời nói dối cần mười thậm chí trăm lời nói dối để che lấp. Huống chi đó là một người, không thể lừa gạt cả đời.
Bọn họ cho rằng Mục Khả vẫn là đứa bé, nhưng họ không ngờ từ lúc con bé
mất mẹ thì tâm lý đã không còn là năm tuổi rồi. Năng lực chịu đựng của
con bé có lẽ vượt xa so với những gì bọn họ tưởng. Nhưng con bé quả
thật còn quá nhỏ, không biết cách biểu đạt.”
“Chuyện này có trách móc cũng không thể làm được gì nữa rồi, mọi người chỉ hi vọng Khả Khả......”
Hạ Hoằng Huân giơ tay lên ngăn Mục Nham nói tiếp, anh nghiêm túc nói: ”
Tôi cho là Mục Khả hạnh phúc quan trọng hơn tha thứ bọn họ! Chẳng lẽ cậu không cảm thấy phương hướng của bọn họ sai lầm rồi sao?”
Phương hướng sai lầm rồi? Mục Nham tức cười!
Bọn họ vẫn đang cố gắng, hi vọng khi Mục Khả không kích động làm dịu quan
hệ giữa cô và Mục Khải Minh cùng Hách Ức Mai. Nhưng bọn họ đã bỏ quên
một vấn đề, nếu như cô vui vẻ, nếu như cô hạnh phúc, tha thứ hay không
thì có quan trọng gì? Trải qua nhiều năm như vậy, chẳng lẽ thứ bọn họ
muốn chỉ là sự tha thứ của cô sao?!
Yêu đã không thể vẹn cả đôi đường, tại sao còn cố tình khoét sâu vào vết
thương của Mục Khả, khiến miệng vết thương một lần nữa vỡ ra? Số mạng đã không công bằng với người phụ nữ sớm tạ thế đó, tại sao còn phải làm
khó đứa con gái duy nhất của bà?
“Tôi cũng muốn Mục Khả hòa thuận cùng người nhà, nhưng giải thích giờ đã
muộn. Cô ấy rất thiện lương, không ai có tư cách yêu cầu cô ấy bỏ qua
tình cảm với mẹ. Tình yêu của Bác Hách dành cho Mục Khả, không chỉ là
năm năm, mà là toàn bộ của bà, là cả đời! Cho dù là lý do gì đi nữa thì
dì cô ấy cũng đã sai lầm rồi.” Một tiếng Bác Hách này, biểu đạt Hạ Hoằng Huân cực kì tôn trọng cùng tán thưởng Hách Xảo Mai!
Mục Nham không phản bác được. Mặc dù sau khi Hách Ức Mai kết hôn cùng Mục
Khải minh đã thay đổi rất nhiều. Khi Mục thần lớn lên, trưởng bối cũng
coi như tha thứ cho bà, chỉ là, cô vẫn nên trả giá thật lớn vì sự ích kỷ của mình. So với Hách Xảo Mai đã qua đời, bà thực sự quá hạnh phúc,
không nên yêu cầu càng nhiều.
Thấy Hạ Hoằng Huân có ý phải đi, Mục Nham hỏi: “Chuyện công tác nói thế nào, có cần thương lượng cùng Khả Khả không?” Lúc thấy túi hồ sơ là anh biết bên trong là cái gì, hơn nữa cha cũng gọi điện thoại tới cho anh, hỏi
có cần chào hỏi trước với Hạ Hoằng Huân hay không. Đối với chiến hữu
của con trai, Mục Thịnh rất để ý.
Hạ Hoằng Huân xoa nhẹ hạ huyệt thái tương, nói: “Chỉ thêm phiền!” Đứng lên làm động tác giãn cơ, anh nói: “Dù là thăng hay là điều, đều là bộ đội, thân phận quân nhân là không thay đổi được rồi. Tôi gọi điện thoại cho
ông cụ, chưa từng thấy hai điều lệnh đồng thời như thế này bao giờ, đây
không phải là kiếm chuyện cho tôi làm sao sao......”
Vừa nói vứa rút điện thoại ra, sau khi bên kia nhấc máy Hạ Hoằng Huân nói:
“Mẹ, là con, Hoằng Huân. Ba có ở nhà không? Cùng ông đi đánh cờ rồi à,
được, bảo ông nghe điện thoại đi, nói cháu ông có tư tưởng muốn báo cáo. Tư tưởng gì à? Cưới cháu dâu......”