Nhắc tới sự kiện điện thoại di động, đương nhiên Hạ Nhã Ngôn không thuật lại cho Mục Khả toàn bộ nội dung. Thật đúng là ông có lý lẽ của ông, bà có
lý lẽ của bà. Cô đem quà tặng quý báu của Tham mưu trưởng Hách vào trong chảo dầu, “tháp tùng” anh đi mua, chẳng lẽ không cho người ta phát tiết một tẹo à? Tóm lại là, trong sự kiện này, thái độ của hai người này quả thật không ra gì.
Chẳng qua Hách Nghĩa Thành bất đắc dĩ bị bắt cóc lại rất nghiêm tức. Trong
lòng biết rõ Hạ Nhã Ngôn cố ý tạo cơ hội cho anh trai cô, tránh để anh
phá hỏng khoảng thời gian riêng anh trai cô cùng Mục Khả, dám vừa lôi
vừa kéo anh đi. Nói thật, mặc dù đã chấp nhận mối quan hệ của Hạ Hoằng
Huân cùng Mục Khả, nhưng từ đầu đến cuối anh vẫn không quen nhìn hai
người ở cạnh nhau, dù sao cô cũng là cháu gái mà anh yêu thương nhất, so với người tình còn quan trọng hơn gấp trăm lần, bây giờ bỗng nhiên
không thuộc về mình, nhất thời trong lòng rất khó chấp nhận sự thật này. Mặc dù nhiều lúc anh muốn cố gắng thả lỏng tâm tư, nhưng sự quan tâm
chăm sóc hai mươi năm, đâu thể ngày một ngày hai có thể điều chỉnh ngay
được? Cho nên hành động của Hạ Nhã Ngôn khiến Hách Nghĩa Thành cảm thấy
cực kỳ không thoải mái, vô cùng khó chịu. Vì vậy anh mang theo ý định
trả thù rất không quan minh chính mà chọn một cái điện thoại xa xỉ đắt
tiền, khiến bác sĩ Hạ xuất huyết một lần. Nhìn Hạ Nhã Ngôn tức giận như
muốn xẻo thịt anh, còn nghiến răng nghiến lợi quẹt thẻ trả tiền, trong
lòng Hách Nghĩa Thành bỗng nhiên cảm thấy tốt lên không ít.
Đến bãi đậu xe, Hách Nghĩa Thành cúi đầu nhìn đồng hồ trên cổ tay, thờ ơ
nói: “Đoán chừng thời gian này anh trai cô đã về rồi, nhiệm vụ của cô
cũng đã hoàn thành xuất sắc, có thể thả tù binh này về được chưa?”
Tù binh? Rõ ràng là trộm cướp thì có! Chẳng trách anh ta không khách khí
ra đòn với cô như vậy, thì ra là thấy rõ bất mãn trong lòng cô. Hạ Nhã
Ngôn cũng không khách khí hung hăng đá một cái vào xe quân dụng của anh, vênh mặt tự đắc yêu cầu: “Nhưng nhiệm vụ của anh còn chưa hoàn thành,
đưa tôi về!” Sau đó đứng khoanh tay như nữ vương nhìn thẳng vào mắt Hách Nghĩa Thành, giống như đang nói: “Có bản lĩnh không phong độ để tôi ở
lại đây xem! Anh dám không, anh dám không?”
Hách Nghĩa Thành hít một hơi thật sâu, ở trong lòng tự nhủ: “Cô ta chỉ là
một người phụ nữ, không chấp nhặt với cô ta.” Cố gắng kiềm chế hỏa khí
bốc lên đầu, anh lên xe, dùng sức đóng sầm cửa lại, thấy Hạ Nhã Ngôn
đứng yên tại chỗ nhìn anh khiêu khích, anh cắn răng nghiêng người mở
cánh cửa bên ghế phụ, hung hăng quát: “Lên xe!”
Im lặng suốt cả quãng đường, đến nơi, Hạ Nhã Ngôn nói một câu: “Tham mưu
trưởng Hách, người biết điều không nên làm kỳ đà cản mũi, anh, hiểu
không?” Để lại một nụ cười ngây thơ vô tội, cô thản nhiên xuống xe, dưới cái nhìn chằm chằm của Hách Nghĩa Thành cô thẳng lưng đi về phía chung
cư.
Nhìn chằm chằm bóng lưng cô càng ngày càng xa, Hách Nghĩa Thành tức giận nói thầm một câu: “Tôi, không hiểu!” Khởi động xe, xoay vô lăng, hất bụi mà đi.
Không có hai bệnh nhân Hạ Hoằng Huân cùng Mục Khả ở giữa, hai người Hách
Nghĩa Thành cùng Hạ Nhã Ngôn cũng mất đi cơ hội gặp mặt, ai về nhà nấy
trở lại quỹ đạo cuộc sống thường ngày. Ngày cứ lặng lẽ trôi qua như nước chảy.
Đối với quan hệ của hai người bọn họ Mục Khả cũng không suy nghĩ gì
nhiều. Trong lòng cô, Hách Nghĩa Thành và Hạ Hoằng Huân dù bằng tuổi
nhưng thân phận của cậu cũng luôn là trưởng bối, quan niệm “cố chấp
không đổi” khiến cô ngốc nghếch không phát hiện ra Hách Nghĩa Thành cùng Hạ Nhã Ngôn không ngừng phát sinh mập mờ. Thậm chí cô còn quan tâm đến
chuyện lớn cả đời của cậu, kết quả là bị Hạ Hoằng Huân phê bình, anh
nói: “Em còn nhỏ thì biết cái gì, lo tốt chuyện của chính mình là được
rồi. Hách Nghĩa Thành bản lĩnh lớn, có khi còn cưới bà xã trước cả anh.”
Mục Khả cầm điện thoại di động oán trách: “Anh không biết lớn nhỏ, dám gọi thẳng tên cậu.”
“Cùi chỏ không cho rẽ ra ngoài.” Thủ trưởng chưa phê chuẩn mà Hạ Hoằng Huân
đã tự động coi mình cùng Mục Khả là người một nhà, anh nhắc nhở cô trong điện thoại: “Em phải có lập trường kiên định rõ ràng, nếu em thỏa hiệp
Hách Nghĩa Thành thể nào cũng hả hê bắt anh gọi anh ta bằng cậu cho mà
xem.”
Mục Khả cười hì hì: “Vậy anh cứ gọi đi.”
“Cũng không phải là không thể gọi.” Hạ Hoằng Huân cân nhắc một chút sau đó
cười xấu xa nói: “Em gả cho anh anh liền gọi, em thấy thế nào?”
“Còn cò kè mặc cả, không để ý tới anh nữa.” Mục Khả giận anh.
“Anh nói thật.” Thu lại giọng điệu đùa giỡn, Hạ Hoằng Huân nghiêm túc nói:
“Tết Nguyên Đán cùng anh về nhà đi, ông nội anh muốn gặp cháu dâu một
lần.”
Mỗi lần nói chuyện điện thoại đều không tránh được chủ đề kết hôn, Mục Khả
cảm thấy thật sự căng thẳng, không phải là cô không muốn ở cùng Hạ Hoằng Huân, nhưng cảm thấy quá nhanh, sợ chưa đủ hiểu rõ lẫn nhau. Ngộ nhỡ
sau này không thể tiếp tục cùng nhau mà phải chia tay, như vậy sẽ khiến
đối phương bị tổn thương, cô thật sự không chịu nổi.
Hạ Hoằng Huân giống như là con giun trong bụng Mục Khả, trong khi cô còn
đang trầm mặc suy nghĩ, anh nói: “Em đừng suy nghĩ lung tung, mỗi loại
tình cảm đều có vấn đề riêng của nó, cũng có đáp án riêng. Tình cảm của
hai người có được hay không, thật ra không liên quan đến chuyện thời
gian nhiều hay ít. Em xem, chúng ta không phải rất tốt hay sao, anh
thích em, em cũng thích anh, như vậy là đủ tiêu chuẩn để kết hôn rồi.”
Mục Khả nhỏ giọng lầm bầm: “Ai thích anh chứ.”
“Dám nói em không thích anh à?”
“Em......”
“Lập tức thu về!” Hạ Hoằng Huân tức giận: “Nếu em còn dám nói bậy xem anh có chỉnh em không! Nghĩ kỹ rồi trả lời!”
Dám uy hiếp cô. Mục Khả giận: “Chỉnh đốn thế nào, em có hư đâu.”
Đột nhiên thấy cô cao giọng, Hạ Hoằng Huân sủng ái nói: “Chờ anh đánh vào mông em, để xem em còn dám nói!”
Tưởng sợ anh chắc. Mục Khả nghịch ngợm cười: “Vậy em sẽ cù anh, xem anh còn sức để đánh em hay không.”
Anh cưng chiều làm Mục Khả thoải mái hơn, cô thẳng thắn nói: “Em sợ, ngộ nhỡ người nhà anh không thích em thì làm thế nào?”
Hạ Hoằng Huân trấn an cô: “Tiêu chuẩn của anh cao như vậy, anh còn thích, bọn họ làm sao có thể không thích!”
“Em là nói ngộ nhỡ, bọn họ nếu thật không thích em thì làm thế nào ấy?”
“Không thích sao?” nghĩ tới bộ dạng cau mày đáng yêu của cô, Hạ Hoằng Huân cố ý trêu chọc cô: “Vậy thì trả lại hàng, xách về nhà.”
Mục Khả dựng thẳng lông mày: “Anh đi một mình đi!”
Cho dù có cãi nhau nhưng tình cảm càng lúc càng được hâm nóng, trong cuộc
sống bận rộn hai người lại xa cách chỉ có thể chủ yếu dựa vào điện
thoại, vì vậy đã cống hiến cho sự nghiệp điện tín của Trung Quốc không
ít. Giống như Hạ Hoằng Huân lúc này, một người cá tính mạnh mẽ cũng có
thể học nấu cháo điện thoại, đủ thấy sức mạnh của tình yêu lớn đến thế
nào.
Đầu tháng mười hai, kế hoạch học bổ túc vào cuối tuần cũng đã hoàn thành.
Mục Khả được giải phóng, có thể nghỉ ngơi vào cuối tuần, cô từ chối lời
mời dạo phố của cô bạn thân Hướng Vi, cự tuyệt lời xin xỏ của Mục Thần
muốn vào chơi ký túc xá, đội lên đầu cái danh ‘Trọng Sắc Khinh Bạn’,
tính toán làm cách nào để lặng lẽ đột nhập vào đoàn 5-3-2 cho Hạ Hoằng
Huân một bất ngờ. Vậy mà đúng lúc cô vừa thu xếp đồ đạc chuẩn bị lên
đường. Chân Hách Nghĩa Thành lại lần nữa xảy ra chuyện. Anh, nhập viện
rồi.
Đừng tưởng rằng Hách Nghĩa Thành là Tham Mưu Trưởng của Sư bộ thì không cần
phải huấn luyện. Anh và Hạ Hoằng Huân đích thực thuộc cùng một loại
người, là một tấm gương sáng ngời tiếp cho người ta còn nhiều động lực
hơn cái đống cương lĩnh trên giấy tờ kia. Cho nên anh liền huấn luyện
cho doanh trinh sát thiết giáp một tháng liền. Cường độ huấn luyện cao
liên tục trong nhiều ngày khiến bắp chân anh không chịu nổi, phát sinh
rạn gãy xương.
Thân là bác sỹ xuất sắc của khoa xương cốt, dĩ nhiên Trưởng khoa Hạ Nhã Ngôn không thể không nhận vị bệnh nhân này chỉ không ngờ bệnh nhân lại là
Hách Nghĩa Thành. Cô vội vàng đi tới phòng cấp cứu, cẩn thận kiểm tra vị trí gãy xương đã được quân y cố định từ trước, lại chụp X-quang một lần xác định độ nghiêm trọng, rồi lập tức tiến hành phẫu thuật trị liệu.
Liếc nhìn Hách Nghĩa Thành nằm trên giường bệnh, Hạ Nhã Ngôn tức giận nói:
“Bệnh viện có phải nơi tốt đẹp gì đâu? Sao mấy người cứ thích chạy tới
đây nằm vậy hả?”
Hách Nghĩa Thành bị thương nhưng cũng không yếu thế, anh nói: “Cô nghĩ là tôi thích ở đây nhìn thấy cô chắc?”
Hạ Nhã Ngôn trừng mắt lườm anh: “Không thích sao anh còn tới! Tôi mời anh đến à?”
Thuốc mê phát huy tác dụng, chân bị thương đã không còn cảm giác, Hách Nghĩa
Thành mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt, không phản bác nữa.
Sau khi phẫu thuật, Hách Nghĩa Thành được đưa vào phòng bệnh. Khi đi qua Hạ Nhã Ngôn cố tình vỗ mạnh vào bên chân khỏe của anh, lấy giọng bác sỹ
chuyên nghiệp phê bình đồng chí Tham mưu trưởng Hách: “Lần trước chỉ gãy xương rất nhỏ, sau khi cố định vị trí cũ, thoa thuốc nối xương ngoài
da, sau đó tình dưỡng là có thể tự động khép lại. Bây giờ thì tốt rồi,
bị anh đưa lên mức độ nghiêm trọng rồi, tối thiểu cũng phải nằm viện tám tuần. Nói cách khác trong tám tuần này, anh phải hoàn toàn nghe lời
tôi. À, đúng rồi, đừng nói là tôi chưa hề nhắc nhở anh, trước khi hoàn
toàn chữa trị xong chỗ gãy xương không thể tiến hành huấn luyện, nếu
không rất có thể gây hoại tử xương, hậu quả nghiêm trọng như thế nào
chắc không cần tôi phải nói anh cũng hiểu!” Ý là mặc dù bọn họ có “thâm
thù”, nhưng anh cũng phải biết điều mà phối hợp điều trị, đây là nghĩa
vụ của bệnh nhân, quyền lực của bác sĩ.
Đối với một người lính mà nói, bị thương vốn là một vấn đề không thể bình
thường hơn, nhưng bắt họ phải nằm viện điều trị mà dừng huấn luyện đích
thị là một kiểu hành hạ. Tâm trạng Hách Nghĩa Thành có phần ảo não nhưng vẫn nhẹ nhàng nói: “Làm phiền bác sỹ Hạ rồi, hy vọng tôi không phải
nhận mấy kiểu ngược đãi không đáng có.”
Lời nói vẫn đáng ăn đòn như cũ. Nhưng nhìn thấy bộ dạng yếu ớt của anh ta,
Hạ Nhã Ngôn cũng rất rộng lượng không đánh lại anh, hòa hoãn nói: “Con
người tôi mặc dù không biết thế nào là dịu dàng, nhưng tác phong nghề
nghiệp tuyệt đối có thể nhận được chứng nhận. Yên tâm đi, chờ xương bị
gãy khỏi rồi anh thực hiện thêm một số bài tập phục hồi chức năng, rất
nhanh có thể hồi phục chức năng tay chân, không để lại di chứng, điều
kiện chỉ là……”
“Tôi không muốn trở thành tàn phế!” Hách Nghĩa Thành cắt ngang lời cô, ý nói anh sẽ phối hợp.
Theo nghề bác sỹ mấy năm, đối với tâm tình bệnh nhân Hạ Nhã Ngôn đương nhiên hiểu rõ, không dịu dàng cho lắm dịch góc chăn cho Hách Nghĩa Thành, cô
nói: “Anh nghỉ ngơi trước đi, cần phải giữ sức khỏe, lát nữa hết thuốc
mê sẽ hơi đau đấy.”
Hách Nghĩa Thành nói một tiếng “Cám ơn!”. Sau đó nghe lời nhắm nghiền hai
mất, chợt nghĩ đến điều gì đó, anh gọi Hạ Nhã Ngôn vừa chuẩn bị rời đi,
được voi đòi tiên nói: “ Bác sỹ Hạ có thể vừa vất vả điều trị vừa thuận
tiện giải quyết chuyện ăn uống của tôi được không?” Tài nấu nướng của cô quả thật không tệ, anh bắt đầu cảm thấy nhớ rồi.
Choáng váng trước da mặt dày của anh, Hạ Nhã Ngôn quay đầu nói: “Anh thật không biết khách khí gì cả. Dựa vào cái gì chứ?”
Hách Nghĩa Thành khẽ cong môi, khuôn mặt anh tuấn cực ăn nhập với nụ cười
xấu xa, khiến cho sắc mặt anh không còn vẻ tái nhợt, anh không còn hơi
sức nói: “Cô xem tôi hiện tại thê thảm như vậy, không đồng tình được
sao.”
Dám giả bộ đáng thương với cô? Hạ Nhã Ngôn trừng mắt liếc anh một cái, tức giận quay đi.
Nhận được điện thoại của Hạ Nhã Ngôn, Mục Khả nhanh chóng chạy tới. Nhìn
thấy cậu không được khỏe nằm trên giường bệnh, cô thiếu chút nữa khóc
nấc lên, sờ sờ nắm lấy bàn tay Hách Nghĩa Thành, cô nhẹ nhàng gọi:
“Cậu!”
Rõ ràng đang là mùa đông, nhiệt độ xuống rất thấp, cô chạy đến mồ hôi đầy
trán, Hách Nghĩa Thành thấy vậy không khỏi có chút đau lòng, cầm lấy bàn tay bé nhỏ của cô, anh nói: “Không có việc gì, đúng lúc nhân cơ hội này nghỉ ngơi một thời gian.” Ánh mắt nhìn thấy lông mày cô đang nhíu chặt, anh nửa đùa nửa thật nói: “Cháu xem, thằng nhóc Hạ Hoằng Huân kia bị
thương khiến cháu đau lòng quá mức. Để chứng minh địa vị của cậu, cũng
phải sử dụng đến khổ nhục kế này rồi.”
Cho tới nay, Mục Khả không hề phát hiện, kể từ lúc cô yêu Hạ Hoằng Huân,
cũng có phần bỏ quên Hách Nghĩa Thành, mặc dù trong lòng cô không ai có
thể thay thế được vị trí quan trọng của cậu, nhưng trong lòng xuất hiện
thêm một người, tình cảm ắt cũng bị san sẻ, mà sự san sẻ này sẽ khiến
người đàn ông cùng cô “nương tựa lẫn nhau” từ lúc năm tuổi cũng cảm thấy có phần mất mát. Ý thức được điều này một chút, Mục Khả tự trách bản
than, cô cúi gằm đầu nói: “Thật xin lỗi.”
Hách Nghĩa Thành rút tay ra gõ xuống trán cô một cái, cười mắng: “Nha đầu
ngốc, nói cái gì mà thật xin lỗi.” Thở dài, anh từ từ nói: “Sớm muộn gì
cũng có ngày đó, không phải anh ta cũng sẽ là người khác. Được rồi, anh
ta tốt hơn nhiều người khác, bất kể là phương diện nào. Cậu yên tâm.”
Giọng của Hách Nghĩa Thành lộ ra một chút thương cảm, thay vì một người cậu,
lại giống như một người thất tình hơn. Không thể không nói, quá trình
đối đầu gay gắt với Hạ Nhã Ngôn khiến cho suy nghĩ của anh thoáng hơn
rất nhiều, ví dụ như tồn tại thành kiến đối với thân phận quân nhân của
Hạ Hoằng Huân, ví dụ như đối với cháu gái quá mức quan trọng khiến cho
tình thân có chút sai lệch. Anh hiểu được rằng, cho dù có yêu Mục Khả
đến đâu, cũng chỉ là tình yêu thương của một người trưởng bối, khác với
tình cảm nam nữ. Anh che chở cho cháu gái, nhưng cháu gái anh cũng cần
một người đàn ông quan tâm chăm sóc.
Thấy Mục Khả thật lâu không nói gì, Hách Nghĩa Thành nói sang chuyện khác:
“Thằng nhóc kia có bắt nạt cháu không? Nếu có bức xúc phải nói cho cậu,
Phó Đoàn trưởng thì là cái gì chứ, cậu vẫn thừa sức xử cậu ta.”
Mục Khả ngồi bên cạnh dùng khăn giấy lau mồ hôi trên trán anh, bởi vì chịu
đựng đau đớn mà toát mồ hôi, cô nói: “Anh ấy không dám đâu, có cậu làm
chỗ dựa, đều là con bắt nạt anh ấy.” Kề sát vào tai Hách Nghĩa Thành, cô thì thầm nói: “Nói cho cậu biết nha, anh ấy trời không sợ đất không sợ, nhưng lại sợ nhột.”
Thì ra là còn có này nhược điểm, rất tốt! Sờ sờ mái tóc của Mục Khả, Hách
Nghĩa Thành cho cô thêm một chiêu nữa: “Về sau nếu cậu ta dám không
thành thật với cháu, cháu cứ cù cho cậu ta đến khi phục mới thôi.”
Mục Khả gật đầu như thật, sau đó liếc mắt nhìn thấy Hạ Nhã Ngôn cũng gõ cửa bước vào, cả ba cùng cười vui vẻ.
Tin tức Hách Nghĩa Thành nằm viện rất nhanh truyền đến tai Hạ Hoằng Huân.
Không tính đến khả năng anh ta có thể trở thành cậu vợ tương lai, còn có quan hệ đồng chí bạn bè, anh tất nhiên cũng muốn đến thăm. Nhưng điều
mà người ta không ngờ tới chính là, không khí vui vẻ hòa thuận đến thăm
bệnh thoáng chốc thay đổi, không chỉ khiến anh uống giấm trở về, còn đắc tội với cô bạn gái nhỏ, tình yêu bồi dưỡng bấy lâu nay lần đầu tiên
xuất hiện chiến tranh lạnh.