Hạnh Phúc Không Ngừng

Chương 25: Niềm vui và trách nhiệm không thể tách rời



Anh luôn tiến về phía trước, còn em lại lùi về phía sau. Em vẫn nghĩ em đang đi về phía anh, nhưng không ngờ là tuy em đứng đúng hướng nhưng lại quay lưng lại với chính con đường em đã chọn. Thế nên dù em có cố gắng chạy đến đâu thì cuối cùng cũng chỉ khiến bản thân mình mệt mỏi mà cũng làm mệt cả anh nữa.

Lúc đấy, Ngô Dạ Lai đã không ngăn được quyết tâm muốn quay lại trường của Phùng Ẩn Trúc, trên tàu về nhà cũng không đợi được cô. Sau khi về đến nhà, bất kể gọi đến ký túc xá hay gọi đến trường đều không tìm được cô thì anh mới biết Phùng Ẩn Trúc đã đi thật rồi, thật sự muốn chia tay với anh rồi.

Nếu trước đó Ẩn Trúc nói lời chia tay, Ngô Dạ Lai sẽ không có nhiều ý kiến. Dù sao cũng sắp vào năm thứ tư rồi, tốt nghiệp xong là phải đối mặt với vấn đề có kết hôn hay không. Những cô gái ở thành phố mong muốn có tình yêu với cuộc sống an nhàn hưởng thụ, trong thời kỳ nhạy cảm như khi tốt nghiệp, tình trạng rút lui rất phổ biến.

Trong trường Ngô Dạ Lai cũng thấy nhiều, những anh chàng to xác bạn anh, có khổ cực thế nào cũng không thấy họ rơi giọt nước mắt nào, nhưng khi nhận được thư chia tay lại khóc không thành tiếng. Lần đổi xe ở Bắc Kinh này cũng là sự sắp xếp đặc biệt của chính trị viên dành cho anh, "Hình như giờ chỉ còn sót lại mình cậu thôi! Cậu chủ động vào, đừng để cô bé đó cũng chạy nốt đấy!".

Không ngờ mang theo nhiệm vụ như thế đến đây mà giờ anh đã làm cho sự việc trở thành không thể cứu vãn nổi. Hai người đã có "quan hệ" thật sự rồi, Ngô Dạ Lai cảm thấy anh phải chịu trách nhiệm.

Kỳ nghỉ hè này, Ngô Dạ Lai tìm tất cả các cơ hội, huy động tất cả những người có thể huy động với hy vọng có thể tìm thấy Ẩn Trúc và nói chuyện với cô. Nhưng Phùng Ẩn Trúc cứ như biến mất trong không khí, người nhà cô thì nói nghỉ hè cô không về, ký túc xá thì bảo phòng ký túc đã chuyển cho sinh viên học hàm thụ ở rồi, phải một tháng sau sinh viên chính quy mới có thể quay lại ở.

Sau khi vào học, tuần nào Ngô Dạ Lai cũng gọi điện đến phòng ký túc cho Ẩn Trúc nhưng cô không nghe điện, viết thư cũng như ném đá xuống biển mà không thấy hồi âm.

Ngô Dạ Lai không còn cách nào khác, đành phải hạ yêu cầu xuống không cần nói chuyện trực tiếp qua điện thoại với Ẩn Trúc mà chuyển sang hỏi thăm tình hình của Ẩn Trúc thông qua người thường xuyên nhận điện - Diệp Hồng Ca.

Diệp Hồng Ca bị kẹp ở giữa nên thấy khó xử vô cùng. Nếu Phùng Ẩn Trúc thật sự quyết tâm thì Diệp Hồng Ca mặc kệ anh ta luôn cũng được, nhưng đằng này dù ngoài mặt tỏ ra là không để ý, nhưng những cuộc điện thoại gọi đến vào cuối tuần, Ẩn Trúc lại thường xuyên giục cô mau mau nghe điện, sợ để chuông kêu lâu, bên kia dập máy mất. Mặc dù trước đấy Ẩn Trúc khăng khăng đòi đoạn tuyệt với cái người theo cô về nhà suốt cả kỳ nghỉ hè kia. Cô biết Ẩn Trúc vẫn đọc thư của Ngô Dạ Lai, mà không chỉ đọc lại còn thu hết lại để dưới gối, buổi tối thường xuyên lấy ra đọc lại.

"Phùng Ẩn Trúc, cậu nói xem cậu định thế nào. Mình cũng biết là nên dùng thái độ gì nhưng phải nói thế nào bây giờ?"

"Diệp Tử, cậu nói xem, anh ấy tự nhiên cư xử thế này, là vì quyến luyến mình hay vì muốn chịu trách nhiệm với mình?"

"Chuyện này mình không rõ. Cậu cứ nói xem rốt cuộc cậu nghĩ thế nào. Nếu cậu thật sự muốn chia tay, thì mình sẽ nói với anh ấy là cậu đã có bạn trai rồi, hai người không thể đến với nhau nữa. Nếu không, mình sẽ nói với anh ấy rằng cậu rất thảm để anh ấy phải đau lòng, xúc tiến nhanh hơn màn hòa giải này, hai người lại tiếp tục tái hợp với nhau!"

Có lẽ hai từ "Tái hợp" khiến lòng Ẩn Trúc nhói đau, "Cậu cứ nói mình đã ra ngoài thực tập rồi bảo anh ấy đừng gọi điện và viết thư nữa".

Diệp Hồng Ca không chỉ truyền đạt lại lời của Ẩn Trúc mà còn thêm một câu: "Ẩn Trúc hiện giờ rất ổn, ổn hơn bao giờ hết. Cô ấy đã biết cố gắng vì bản thân mình, vì dự định tương lai của mình rồi". Thời gian này, dưới sự chỉ đạo của Diệp Hồng Ca, Phùng Ẩn Trúc bắt đầu chuẩn bị thi các loại văn bằng để dành sau này ra trường xin việc, bận rộn rồi sẽ làm cô ít có thời gian nghĩ đến anh hơn.

Sau hai tháng, Ngô Dạ Lai không còn ý định liên lạc với Ẩn Trúc nữa. Thì ra, thế giới của Phùng Ẩn Trúc không có Ngô Dạ Lai cũng vẫn cứ chuyển động, thậm chí còn chuyển động rất ổn nữa.

Tết năm thứ tư đại học, Đào Đại Dũng đứng ra tụ tập hội cấp ba. Trên bàn ăn, giữa bóng dáng những bạn bè quen thuộc, Ẩn Trúc gặp lại người bạn đã nửa năm nay không liên lạc - Ngô Dạ Lai. Cô không cần phải nhìn thấy mặt anh, chỉ cần nhìn tấm lưng đã bị người khác che khuất mất hơn nửa cũng đã khẳng định được chắc chắn đấy là anh.

Mặc dù họ được tính là có ba năm yêu nhau nhưng có ai biết đâu, chỉ có mình họ biết thôi. Trong bữa tiệc, Ẩn Trúc cảm thấy mình đã phải giật mình thon thót không biết bao nhiêu lần, mỗi lần có ai đó hàn huyên với Ngô Dạ Lai, lân la hỏi thăm tình hình của anh, cô đều căng thẳng vô cùng. Cô rất muốn biết tình hình hiện nay của anh thế nào, anh sống có tốt không, được phân công công tác về đâu, có bạn gái mới chưa... Tất cả những chuyện đó, cô vừa muốn biết lại vừa sợ phải biết.

Ngô Dạ Lai ngồi ngay vị trí đối diện cô, Ẩn Trúc không dám nhìn thẳng vào mặt anh, chỉ dám nhìn chăm chăm cái cốc của anh. Tửu lượng của anh dường như có sự tiến bộ vượt bậc. Mặc dù không nâng ly liên tiếp nhưng chỉ cần có người tới cụng ly với anh, anh lập tức uống cạn, không từ chối.

"Phùng Ẩn Trúc, nào, uống một ly!", Ngô Dạ Lai đột nhiên đứng dậy, đưa thẳng ly tới trước mặt cô.

Ẩn Trúc tay chân lóng ngóng cầm ly lên, làm đổ cả tách trà.

"Từ từ thôi, cẩn thận bị bỏng", Thẩm Quân Phi ngồi bên cạnh cô từ tốn giúp cô dọn dẹp hiện trường.

Ẩn Trúc cầm chặt ly đứng dậy, chỉ dám nhìn chăm chăm vào bàn tay đang cầm ly của anh. Cô đưa ly của mình về phía trước, cụng nhẹ một cái, sau đó đưa lên miệng ngửa cổ uống cạn.

Ngô Dạ Lai nâng chiếc ly ở tay lên, cũng uống cạn. Chẳng có gì để nói với nhau, cạn rồi thì coi như kết thúc.

Ăn cơm xong mọi người cùng nhau đi hát. Ẩn Trúc đi, Ngô Dạ Lai cũng đi.

Sau khi đến quán karaoke, Ẩn Trúc lại uống không ít. Ngô Dạ Lai đi vào nhà vệ sinh quay lại thì thấy Phùng Ẩn Trúc đang ngồi trên chiếc sô fa đặt ngoài hành lang.

"Phùng Ẩn Trúc, vào bên trong ngồi đi", Ngô Dạ Lai không nhìn thấy người vẫn kè kè bên cạnh Ẩn Trúc từ đầu tới giờ là Thẩm Quân Phi đâu, anh cố gắng gạt bỏ sự ngại ngùng của mình, khuyên Ẩn Trúc quay vào phòng hát. Một nơi như thế này, con gái con đứa một mình ngồi ở đây thật không an toàn.

Ẩn Trúc lắc lắc đầu, "Ngô Dạ Lai, anh không phải lo, tôi không cần anh phải lo cho tôi". Biết là say dễ hỏng việc, trước đó chẳng phải đã được giáo huấn rồi hay sao! Phùng Ẩn Trúc tự trách mình sao lại uống nhiều đến thế chứ, chỉ bị anh coi thường hơn.

Ngô Dạ Lai thấy không khuyên được cô, đành ngồi xuống.

Ẩn Trúc quay người sang đẩy anh, người đang ngà ngà say nên cô bỗng quên mất sự ngăn cách bao ngày chưa gặp mặt, "Sao anh lại ngồi đây, anh đi đi, không cần anh phải mèo già khóc chuột giả lương thiện."

Ngô Dạ Lai giận dữ, "Phùng ẨnTrúc, em yên lặng một chút đi!".

"Tôi còn chưa yên lặng sao? Ngô Dạ Lai, tôi còn chưa đủ yên lặng sao? Tôi đã im hơi lặng tiếng lâu như thế, lâu như thế...", nói chưa dứt lời, Ẩn Trúc đã òa lên khóc, cánh tay bắt đầu chuyển sang đấm vào lưng anh, đấm hết cái này đến cái kia, mỗi tiếng thùm thụp như một lời tố cáo.

Ngô Dạ Lai để mặc cho cô đánh rồi đấm, anh chỉ coi cô như một kẻ say ngông cuồng nên không trả lời, cũng không phân bua. Vừa rồi nghe họ nói chuyện, biết được cô quyết định ở lại Bắc Kinh. Mặc dù quyết định phân công công tác của anh chưa được đưa xuống, nhưng hoặc anh sẽ tìm một cô gái ở nơi anh đóng quân, hoặc tìm một người con gái ở nhà để kết hôn, anh và Phùng Ẩn Trúc chắc không thể đến được với nhau nữa.

Tiếng Phùng Ẩn Trúc càng lúc càng nhỏ, tiếng thút thít cũng dừng lại hẳn.

"Phùng Ẩn Trúc", Ngô Dạ Lai định nói điều gì đó, nhưng lại bị Phùng Ẩn Trúc cắt ngang.

"Anh đừng nói. Không cần phải nói gì cả, em biết hết, hiểu hết, xin anh đừng nói, được không? Anh đừng nói..."

Ẩn Trúc lại bắt đầu khóc. Cô biết, trước mặt người bạn trai cũ đã chia tay, cô phải thể hiện là mình đang sống rất tốt mới đúng. Nhưng cô rất muốn khóc, bởi vì cô hối hận, hối hận vì đã không trả lời thư và không nghe điện của anh. Phải tỏ ra nghiêm trọng như thế làm gì, mặc kệ việc là anh thích cô nên mới ở bên cô hay là ở bên cô vì muốn chịu trách nhiệm, ở bên nhau là điều cô muốn, chỉ cần anh đồng ý, thế chẳng phải xong hay sao? Nhưng giờ thì, không còn cách cứu vãn nữa rồi, tất cả đã quá muộn rồi.

Cô không cho Ngô Dạ Lai nói vì cô rất sợ anh sẽ nói "Xin lỗi". Không biết tại sao, nhưng cô cảm thấy là anh muốn nói câu ấy. Nếu như anh nói ra câu đó thì tất cả những gì đã có giữa họ trước kia, thật sự sẽ bị phủi sạch hết. Tất cả đều là tại cô tự làm tự chịu, cô chỉ còn biết tự trách bản thân mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.