Hạnh Phúc Không Ngừng

Chương 62



Lục Dã đang nói đến đoạn kích động nhất thì bị tiếng chuông điện thoại của Ẩn Trúc cắt ngang. Anh nói theo thói quen: "Khi nói chuyện nên tắt di động đi, đến cả việc này mà chị cũng không biết sao?".

Ẩn Trúc lấy di động ra, là Thẩm Quân Phi gọi đến, "Xin lỗi, tôi quên mất.

Chút nữa tôi sẽ tắt nhưng cuộc gọi này tôi phải nghe đã", nói xong, cô liền nghe điện.

"Rốt cuộc là em đang ở đâu chứ, anh về rồi mà em còn chưa lê về đến nơi là sao?"

"Em đang ở ngoài có chút việc, lát nữa sẽ về."

"Vậy thì anh mở cửa vào nhà nhé, em đừng tố cáo anh đột nhập tư dinh đấy!", Thẩm Quân Phi bắt Ẩn Trúc giao cho anh một bộ chìa khóa sơ cua. Ẩn Trúc ở một mình, nhỡ gặp phải chuyện gì, gọi trời trời không thấu gọi đất đất không thưa thì có thể tìm anh. Nhưng "đại sư SOS" này, ngay sau hôm cầm được chìa khóa, vì gọi di động Ẩn Trúc không nghe, ấn chuông cửa không ai ra mở nên đã tự động mở cửa vào nhà. Không mời mà đến là không mời mà đến rồi đúng lúc đó lại gặp ngay Ẩn Trúc đang luống cuống mặc quần áo đi ra từ nhà tắm, tội danh đột nhập tự dinh của anh đã được xác lập như thế.

"Được, không nói gì anh cả. Nếu anh đã đến rồi thì mang thịt bò trong tủ lạnh ra hầm trước đi. Ừ, đúng, em đã thái miếng và cho vào túi rồi đấy... đúng, trong ngăn thứ hai, tìm thấy rồi chứ? Em cúp máy đây", cô không thể không nghe điện thoại của Thẩm Quân Phi, để anh phải lo lắng đồng nghĩa với việc cô tự gây rắc rối cho mình.

Sắc mặt của Lục Dã từ sa sầm chuyển sang trắng bệch. Giọng của đối phương rõ ràng là nam, nghe xong cuộc đối thoại ấy anh ta không còn muốn tiếp tục gây áp lực cho Ẩn Trúc nữa, nếu tiếp tục chẳng khác gì bôi nhọ Ngô Dạ Lai. Vì thế nên đến ngồi anh ta cũng nhấp nhổm, chỉ hận là không thể chạy ngay về đơn vị để an ủi và ủng hộ cho Ngô Dạ Lai.

Anh ta đang định đứng dậy thì Ẩn Trúc hốt hoảng, "Tôi đã tắt máy rồi".

Lục Dã ngồi xuống, nhưng anh ta đợi Ẩn Trúc tiếp tục đề tài vừa rồi nên không nói gì. Phùng Ẩn Trúc ngồi đó vừa cuống, vừa căng thẳng, khó khăn lắm mới nhớ ra vừa rồi họ đang nói đến đâu lại không thể nghĩ ra là mình nên nói gì.

Nhưng cô lại rất sợ bầu không khí lạnh lẽo này nên vẫn phải phá vỡ nó, "Đúng, đúng là tôi khi ấy đã suy nghĩ không thấu đáo, cũng hơi kích động nữa. Ngô Dạ Lai không phản đối gì nên tôi tiến hành làm thủ tục".

Lục Dã đã lấy lại tinh thần, anh ta tiếp tục thái độ chuyên nghiệp khi xử lý công việc, "Chuyện này về cơ bản tôi đã nắm được, giờ chị định thế nào?".

Đưa ra vấn đề nhưng lại không cho Ẩn Trúc thời gian suy nghĩ để trả lời, mà lập tức nói giọng khuyên giải, "Ai cũng có những lúc kích động nhất thời, thật ra bây giờ nếu chị cảm thấy hối hận thì cũng vẫn chưa muộn, công việc của Ngô Dạ Lai ở đơn vị tôi có thể làm giúp. Chúng tôi làm gì thì cũng là vì muốn ổn định lòng đồng đội."

Có thể thấy rõ khi câu nói cuối cùng được thốt ra thì Lục Dã đang có ý muốn ôm đồm, về cơ bản thì Ẩn Trúc không cần phải trả lời. Nhưng cô lại không thể không bày tỏ rõ thái độ của mình, cô không thể để Ngô Dạ Lai nghĩ cô muốn thông qua cách này để quay lại với anh. Người muốn ly hôn là cô, giờ muốn tái hợp lại cũng là cô, Ngô Dạ Lai không bị những hành động thất thường của cô bức chết mới lạ, "Tôi cảm thấy trong thời gian này chưa cần làm phiền đến các anh, chuyện của chúng tôi thì chúng tôi sẽ từ từ bàn bạc và tìm cách giải quyết".

"Nếu hai người có thể tự giải quyết thì đã không kéo dài tới cả năm nay", Lục Dã đổi giọng, "Chúng tôi cũng hiểu được chỗ khó của chị khi phải ở nhà một mình chăm sóc mọi việc, đã hơn một năm nay, chưa ai trong hai người tái hôn, cho thấy vấn đề không phải do rạn nứt về mặt tình cảm. Giờ chúng tôi ra mặt can thiệp vào thì có thể chị sẽ cảm thấy không được tự nhiên, nhưng cố gắng thêm một lần nữa, chưa nói đến những mục tiêu cao vời xa xôi mà nói ngay là vì cả hai người, vì bố mẹ hai bên, lẽ nào không thể cố gắng thử lại một lần nữa sao?".

Ẩn Trúc cúi đầu. Cố gắng ư? Lẽ nào cô còn chưa từng cố gắng. Có thể cố gắng về mặt hôn nhân nhưng tình cảm thì không thể cố gắng được, mà thứ cô muốn thì chỉ cố gắng thôi không đủ. Cô không tiện mở miệng từ chối nhưng cũng không thể thuận theo ý tốt của đơn vị mà miễn cưỡng anh nên đành phải nói: "Để tôi suy nghĩ thêm".

Lục Dã thấy có chuyển biến tốt nên tin tưởng ngay họ vẫn còn tình cảm, vì vậy mặc kệ là tình cảm của họ còn nhiều hay ít, anh ta cũng phải túm ngay lấy cơ hội này, "Vậy thì được rồi, tôi quay về đơn vị đã, tôi sẽ không nói gì với anh Ngô vội và tôi sẽ thu xếp với cấp trên, đợi tin tốt của hai người".

Ẩn Trúc cười đau khổ, anh chàng Lục Dã này không phải ghê gớm bình thường, nói bao lâu với cô là lại cố gắng lần nữa nhưng cuối cùng vẫn là một mình cô phải cố gắng. Không phải cô chưa từng cố gắng vì Ngô Dạ Lai, mà thậm chí đâu phải chỉ một lần. Nhưng quanh quẩn trong cái vòng lớn như thế, đến cuối cùng vẫn là một mình cô phải cầu xin, một mình cô cần đến. Mà với yêu cầu này, trong mắt mọi người thì cô chính là người phải cúi đầu, chạy theo anh. Dựa vào cái gì chứ, chẳng phải tất cả mọi người đều cho rằng cô yêu nhiều hơn mà cô và Ngô Dạ Lai lấy nhau, cô cũng chính là người được lợi nhiều nhất hay sao?

Cô nén nỗi chua chát trong lòng lại, tiễn Lục Dã về.

Lục Dã tự cảm thấy kết quả chuyện này khá phù hợp với dự đoán của anh ta, biểu hiện của Phùng Ẩn Trúc có thể coi là ổn, dù không phải là tích cực lắm nhưng cô cũng không từ chối ngay. Vì vậy anh ta trở về chuyến này cũng thấy nhẹ nhõm hơn, giọng điệu cũng ôn hòa hơn, "Gần đây ở đơn vị chuẩn bị có đợt kiểm tra, anh Ngô bận rộn tới mức cơm cũng chẳng kịp ăn. Chị có thời gian thì đến thăm anh ấy nhé.". Ấn Tượng của Lục Dã về Ẩn Trúc khá tốt, những gì cần nói cũng đã nói rồi, cần làm gì cũng đã làm rồi nên anh ta thấy cũng không nên ép người ta quá.

"Nhờ các anh để ý chăm sóc giúp cho sức khỏe của anh ấy", trong lúc đợi xe, Ẩn Trúc không kìm được thốt lên. Lần trước, Ngô Dạ Lai đến, cô không quan sát anh kỹ nên không thấy anh gầy đi. Nhưng nghe Lục Dã nói thế, cô lại cảm thấy hình như hôm đó sắc mặt Ngô Dạ Lai không tốt, chỉ là cô đã không để ý mà thôi.

Khi Lục Dã lên taxi, ẨnTrúc quay về khu chung cư, tay còn cầm túi thức ăn, còn không nhanh lên, Thẩm Quân Phi lại nhảy lên đi tìm mất. Nghĩ đến Thẩm Quân Phi, Ẩn Trúc bất giác khẽ mỉm cười, chính bản thân cô lại không hề biết về hành động vô thức đó của mình. Cô còn đang nghĩ thì nhìn thấy Thẩm Quân Phi từ xa đi lại.

"Anh đi đâu thế?"

"Em còn định nấu cơm cà ri nữa à, nhà đến một hạt gạo cũng không còn em có biết không?", Thẩm Quân Phi hầm thịt bò xong, đang chuẩn bị đi nấu cơm mới thấy không đủ gạo.

Ẩn Trúc trả lời, "Ban đầu em đâu có tính cả suất của anh? Chỉ mình em thôi thì sao không đủ?"

Thẩm Quân Phi với tay tới kéo một cái, Ẩn Trúc tiện đà xoay người theo anh, "Phải, gạo trong nhà em đều là do anh ăn, giờ anh đi mua bù vào đây".

Ẩn Trúc ngạc nhiên hỏi: "Chẳng phải cửa hàng gạo có dịch vụ giao hàng tận nhà sao? Mã gạo là của anh đưa cho em mà. Sao anh phải tự mình đi mua?".

Thẩm Quân Phi kéo Ẩn Trúc đi về phía trước, "Gạo ở cửa hàng bán gạo cũ rồi, chúng ta ra siêu thị mua".

Họ đứng trước cổng lớn của khu chung cư, hai người đang nói chuyện nên không ai để ý tới lượng xe đi lại xung quanh. Đúng lúc đó có một chiếc xe đi vào, chiếc xe phía sau muốn nhân cơ hội này len lên trước nên đã tăng tốc, Thẩm Quân Phi đứng bên trong nên khi nhìn thấy chiếc xe đó lao tới, anh chỉ kịp kéo Ẩn Trúc vào lòng mình, sau đó xoay người lại để bảo vệ cô. Quay người như thế nhưng kính chiếu hậu của chiếc xe đó vẫn đập vào người Thẩm Quân Phi khiến anh ôm Ẩn Trúc lảo đảo giật lùi về phía sau mấy bước.

Vốn dĩ, vào lúc nguy cấp thì những hành động nhanh nhẹn không có ý gì, nhưng trong mắt của người có lòng thì sự việc lại mang một nghĩa khác. Xe taxi Lục Dã ngồi bị tắc ngay đầu đường nên cảnh tuợng đó bị anh ta thu ngay vào mắt. Toàn bộ biểu hiện của Ẩn Trúc trước đó, bỗng chốc trở nên chướng mắt, không chỉ chướng mắt mà anh còn cho rằng cô là kiểu người "miệng nam mô, bụng một bồ dao găm".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.