Hạnh Phúc Là Gì?

Chương 18



- Vậy, cuối cùng cô đã chạy ra khỏi phòng khi nghe thiếu chủ nói vậy à.

- Ừ.

- Um... tôi chẳng thể nói gì hơn ngoài việc hôm nay cô đã không lau dọn phòng của thiếu chủ và... mai cô sẽ phải làm gấp đôi giờ, thôi, chúc cô may mắn.

Nguyên đã kể lại cho Julien nghe, bởi cô hy vọng mình sẽ nhận được phần nào sự giúp đỡ. NHưng " chúc cô may mắn" không phải là câu trả lời mà Nguyên muốn nghe. Và điều đó làm cô băn khoăn, mọi khi anh tỏ vẻ lo lắng khi nghe Nguyên bảo là " thiếu chủ", thậm chí còn ngăn không cho cô làm người hầu gái ở đó giờ lại tỏ vẻ thờ ơ khi ngày mai cô phải ở trong căn phòng đó 2 giờ đồng hồ.

Im lặng một hồi, Nguyên cố trấn an bản thân: " Không sao, không sao, mọi chuyện sẽ qua cả thôi, ổn mà". Ngoài mặt thì nói vậy, nhưng sâu thẳm trong tim cô lúc nào cũng chỉ có một câu:" Phải làm được, chắc chắn phải làm được dù có chuyện gì mình cũng phải tìm cho ra thứ đó".

Có ai tự hỏi thứ đó là gì không?

Phải, đó là thứ duy nhất có thể chấm dứt cái địa ngục trần gian này. Thứ duy nhất khiến Nguyên trở lại như cũ và ... bảo vệ được mọi người. Ừ, nhất định, cô nghe nói dòng họ mà Julien phục vụ đứng thứ 3 trong Top Great, Abaraxin đứng thứ 4. Nếu vậy, nơi này sẽ có thứ mà lũ kia không có. Nguyên có thể nói với chủ tịch Abaraxin rằng cô chỉ là con lẻ, thế rồi họ sẽ tức giận, ra lệnh xóa sổ Dumas ra khỏi danh sách. Dù gì Dumas cũng chỉ đứng thứ 7, NGuyên biết số phận của họ sẽ ra sao. Từ nhỏ cô đã chúa ghét cái lũ trong giới chính trị, cái lũ đã từng phá hoại hạnh phúc của bao nhiêu người kể cả của cô. Chúng đập tan hy vọng của bao người, đốt cháy gia đình của Nguyên. Phải, chỉ một thôi, tờ giấy xét nghiệm và một câu nói:" Tôi không phải con ruột của ông Dũng" cũng đủ để trả đũa tất cả. Suốt thời gian qua cô chẳng khác nào quân cờ của hai bên nhưng cô không thích thế, Nguyên là loại người thích tự do ghét khi người khác lên mặt. Thế nên, chỉ cần nhiêu đó thôi, Abaraxin sẽ dùng quyền lực để chà đạp, giẫm bẹp Dumas. Nhưng, người có tội là ông Dũng và... bà ta chứ không phải con cái của ông ta. Nguyên xem anh Lam như anh trai, anh cả thì là phó chủ tịch, anh ấy cũng đã cống hiến rất nhiều cho tập đoàn. Còn anh út vì chỉ là con của vợ lẻ nên mặc cảm chỉ biết ru rú trong phòng, Nguyên không thể biến quá khứ của Nguyên thành của họ.

Thế nên, Nguyên nghĩ có thể tìm ra chút gì ở tập đoàn The Most chuyên sản xuất tạp chí đứng đầu trong bảng xếp hạng Magazine toàn cầu này. Đến lúc đó, cô sẽ tìm ra điểm yếu rồi uy hiếp chủ tịch Abaraxin yêu cầu ông hủy đính hôn mà vẫn giữ hợp đồng. Có vẻ hơi khó nhưng cô sẽ cố.

- Chào chị.- Một cô gái tóc vàng da trắng như sữa, trạc 9,10 tuổi đi đến.

-... chào em.

- Em tên là Nannin, tiểu thư ở nơi này.

- À xin thứ lỗi cho sự kém hiểu biết của tôi, tiểu thư.- Nguyên cúi chào.

- Chị không giới thiệu tên mình à?

- À... tên tôi là Nguyên.

Nhìn ngắm Nguyên một hồi cô bé bảo:

- Em đoán chắc chị đang gặp rắc rối vì chuyện anh hai. Không sao đâu, anh ấy không có hứng thú với loại ngực lép như chị đâu. Và còn nữa, cái bộ tóc đen đó trong quái dị quá chị nên đi dưỡng đi, chẳng hợp với khuôn mặt chút nào.- Nói rồi cô bé bỏ đi.

" Bộ làm như tôi muốn lắm chắc, cái con bé hỗn láo" Nguyên cảm thấy an tâm hơn khi nghe nói thế, vậy cô đã có thể tập trung vào nhiệm vụ rồi.

Đúng thật, thiếu chủ đang ngồi trên ghế sofa xem phim ( heo). Thật ghê tởm, nhưng cứ xem như không thấy gì vậy. Nguyên quét dọn và đi lại khắp nơi nhưng sao cả, ra đây là ý của Julien. Tốt rồi:

- Nè, lau dọn cho nhanh xem, con hầu gái bẩn thỉu, xấu xí.- Thằng quý tử quay sang mắng Nguyên.

Hắn cau mày đứng dậy bỏ đi, vô tình va mạnh vào Nguyên... làm cô đánh rơi bộ tóc giả xuống sàn. Hắn quay sang mắng.

- Nè, tránh xa ra cái đồ...- cậu ta đơ cứng khi thấy Nguyên ngã xuống sàn tóc giả rơi ra. Các nếp váy không gọn gàng, bộ tóc nâu lưa thưa bạc bồng bềnh của Nguyên. Và khi đứng dậy, cô tỏ vẻ lạnh lùng, bĩm môi.

- Không thích, thì sao nào?

Như cứng đơ ở đấy, cậu quý tử nhìn Nguyên chằm chằm. Cái thể loại con gái ngực lép, cá tính, cùng với khuôn mặt bất cần, lạnh lùng đó... đã cuốn hút hắn.

- Hừ, thật phiền phức.- Nguyên cúi xuống nhặt bộ tóc lên.

- Đừng.- hắn nắm lấy tay Nguyên.- Cô... sẽ xinh hơn nhiều nếu không đội nó đấy.- Hắn quàng tay ôm ngang eo Nguyên.

- Tránh xa.- Nguyên đẩy hắn ra một cách lạnh lùng.

Thằng quý tử nở nụ cười gian xảo rồi nói:

- Hể, đúng thật như Nannin đã nói. Con mắt nhìn người của cô bé chưa bao giờ sai. Đằng sau bộ tóc giả này là một con người hoàn toàn khác với cô. Phải, cá tính, mạnh mẽ, lạnh lùng tôi đã gặp và qua đêm với những loại như thế lâu rồi. Nhưng cô là người duy nhất và cũng là người đầu tiên đẩy tôi ra khi tôi ôm cô đấy. Thật quyến rũ quá đi. Thiên thần bé bỏng, cô sẽ thuộc về tôi thôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.