Hạnh Phúc Là Khi Gặp Được Em

Chương 6: 6: Đi Chơi




Cô là Liễu Như Ngoc, rất vui được gặp con!
- Còn chú là Diệp Quý Bình!
- Con...con là Khả Như, xin chào...xin chào hai người!
Khả Như vẻ mặt ngượng ngùng mà cúi đầu xuống chào hai người kia.
Thấy cô bé ngoan ngoan lại lễ phép như vậy cả hai nhìn nhau gật đầu mỉm cười.
Liễu Như Ngọc nhẹ nhàng đặt tay lên đầu của cô bé rồi dịu dàng lên tiếng:
- Khả Như thật là ngoan nha! Con có muốn đi công viên giải trí không?
Nghe thấy hai chữ "công viên", đôi mắt của Khả Như liền sáng lên, sau đó vui vẻ hỏi:
- Thật...thật không ạ? Con...được đi công viên ạ?
- Đương nhiên là được rồi!
Liễu Như Ngọc mỉm cười vui vẻ.

Ánh mắt cô nhìn Khả Như hiền dịu như cái nhìn của một người mẹ.
Thấy hai người như vậy, ba người kia cũng cảm thấy an tâm.


Trịnh Tú Thi mỉm cười, sau đó đi đến chỗ của hai đứa trẻ và Liễu Như Ngọc rồi nói:
- Được rồi, Khả Như và tiểu Nam chúng ta mau đi thay đồ thôi!
Nghe mẹ mình nói vậy, tiểu Nam liền lập tức vui vẻ.

Cậu khẽ đưa mắt nhìn cha mình như muốn hỏi rằng ông ấy có đi hay không, thấy ánh mắt của con trai, Dương Thừa Hiên bỏ đi vẻ mặt nghiêm nghị thường ngày mà từ tốn gật đầu.
Nhận được câu trả lời của ba mình, trong lòng tiểu Thừa Nam liền ngập tràn vui vẻ.
Thật tốt quá! Ba cậu hôm nay có thể đi chơi cùng mọi người rồi!
Nhìn thấy sự vui vẻ đó của con trai, Dương Thừa Hiên có chút đau lòng.

Do công việc lúc nào cũng bận rộn mà hắn với tiểu Nam chưa từng có nhiều khoảnh khắc vui vẻ.

Mỗi khi có thời gian để đến trường đóa thằng bé tan học hắn đều thấy được vẻ mặt mong ước của nó khi nhìn chầm vào gia đình của những đứa trẻ khác.

Người làm cha như hắn, xem ra đúng là có chút thất bại.
Thấy vẻ mặt buồn bã của bạn mình, Diệp Quý Bình một bên mỉm cười nhìn bóng dáng của ba người hai trẻ một lớn rời đi rồi chậm rãi lên tiếng.
- Nào anh bạn, cảm thấy ganh tỵ hả?
- Cậu câm đi!
- Xấu hổ rồi! Haha, các nhân viên của cậu mà thấy được vẻ mặt này không biết sẽ hả dạ biết bao!
- Như Ngọc, cô có thể khóa miệng của cái tên điên này lại không?
Dương Thừa Hiên lạnh lùng nhìn vẻ mặt ngả ngớn của người kia nói.

Cái tên này dù có bao nhiêu tuổi thì cái tính khó ưa vẫn không bao giờ đổi.
Thấy chồng mình vui vẻ như vậy, Liễu Như Ngọc cũng chỉ mỉm cười.
Quý Bình đúng là...lúc nào cũng thích chọc phá anh Dương...hai người này....sao có thể làm bạn hay vậy chứ? Đúng là trẻ con!
........

- Ở đây thật đẹp nha!
Khả Như nhìn công viên to lớn ở trước mắt mình không khỏi kinh ngạc.

Cô bé thường nghe thấy những đứa trẻ khác nhắc đến công viên giải trí nhưng chưa bao giờ được tận mắt nhìn thấy.

Cô cứ ngỡ cả đời cũng sẽ không có cơ hội...vậy mà không ngờ...
- Khả Như không cần ngại, con muốn chơi trò gì thì cứ nói với cô hoặc Thi Thi là được!
Liễu Như Ngọc khom người nói với cô bé, nhận được cái gật đầu cùng ánh mắt sáng rực lấp lánh tựa mặt trời kia, trong lòng liền không nhịn được muốn ôm lấy cô gái nhỏ này.

Thật là đáng yêu!
Sau khi mua vé, hai người phụ nữ cùng với hai đứa trẻ cùng nhau khám phá các trò chơi, còn hai người đàn ông thì chẳng khác nào vệ sĩ mà chỉ từng bước theo sau bốn người phía trước.
Các bà mẹ hay các thiếu nữ xung quanh nhìn thấy họ liền không khỏi trố mắt khen ngợi.
- Ai da, chồng nhà người ta thật tốt biết bao không bù cho cái ông nhà mình.
- Anh thấy chưa, đây mới gọi là đàn ông lý tưởng, thấy ánh mắt người ta không? Mau học hỏi đi!
Những người đàn ông và những thanh niên xung quanh chỉ đành bất lực mà nghe tiếng càm ràm của người bên cạnh.
Nhìn là biết họ đều là người giàu có, sao có thể đi so sánh như vậy chứ? Thật bất công!
Tuy trong lòng thầm than vãn nhưng họ cũng không tránh khỏi khâm phục và ghen tỵ với hai người đàn ông xuất chúng đó.
Nhìn họ quả thật rất đẹp nha, không khác gì các thanh niên trẻ tuổi, nếu không nhìn thấy dáng vẻ chửng chạc cùng với ánh mắt nghiêm nghị và cả hai đứa bé phía trước thì họ còn tưởng hai người đó là hai thanh niên chỉ mới hai mươi mấy tuổi.

Chưa kể đến hai người phụ nữ kia cũng vô cùng xuất sắc nha, ăn mặc tuy không quá phô trương nhưng lại tỏa ra khí chất hơn người, gương mặt lại trắng trẻo không có tì vết, nhìn chẳng khác nào thiếu nữ đôi mươi.

||||| Truyện đề cử: Bác Sĩ Lục! Em Đừng Hòng Chạy |||||
Còn về hai đứa trẻ phía trước thì khỏi phải nói rồi.

Đáng yêu y như công chúa và hoàng tử vậy.

Nhìn cái đầm xanh mà cô bé đó đang mặc kìa, thật là đáng yêu chết đi được! Còn cậu bé đó tuy còn nhỏ nhưng vẻ mặt đã sáng sủa bảnh bao.

Chắc chắn sau này hai đứa nhóc này sẽ là soái ca và mỹ nữ.
Sáu người đi đến đâu đều thu hút ánh mắt của người khác khiến hai ông bố không khỏi thở dài nhưng chỉ cần nhìn thấy gia đình mình vui vẻ liền mỉm cười xem như không có chuyện gì.

Đối với họ, gia đình là quan trọng nhất, bất kể có chuyện gì xảy ra chỉ cần không tổn hại đến những người thân yêu của họ thì mọi thứ đều không đáng để nhắc đến!.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.