Hạnh Phúc Là Khi Gặp Em

Chương 11: Chân trần, tóc ướt



Bạch An Túc nhìn căn phòng anh đã sắp xếp cho mình có chút hoảng hốt, nhìn tổng thể căn phòng này thì diện tích cũng bằng nhà của cậu mất rồi. Thật sự cậu không ngờ nha, Lưu Đình Vĩ quả đúng là cháu trai độc tôn của dòng họ Lưu, đến cái nhà chỉ có hai người ở thôi cũng đã gấp mấy lần nhà của cậu rồi.

Ở đây còn có nhà vệ sinh riêng, một cái tivi cho được đặt trên tủ, bàn học cũng có sẵn luôn. Máy điều hòa, cùng chăn êm nệm ấm đều được trang bị đầy đủ, khiến cậu tự hỏi rằng, đây thật sự là phòng dành cho người ở? Hay tại vì quá giàu, nên đây chỉ là căn phòng nhỏ trong tất cả các phòng? Giá như căn nhà mình mà cũng tốt như thế này, có lẽ mẹ nằm cũng sẽ thỏa mái hơn nhiều

Tuy đầu thì nghĩ như vậy, nhưng Bạch An Túc cũng chẳng dám hỏi nhiều, chỉ an an ổn ổn sắp xếp áo quần vào trong tủ đồ, sách vở để ngay ngắn trên bàn học. Bởi vì khi này Lưu Đình Vĩ có nói, người giúp việc theo ngày đã dọn dẹp hết buổi hôm này, cho nên nhìn đi nhìn lại, toàn bộ biệt thự vẫn còn rất sạch sẽ. Vì thế Bạch An Túc có thể thong thả ngày hôm nay, lấy ra một bộ đồ đơn giản, cậu bắt đầu vào phòng tắm, vệ sinh thân thể. Thực sự Lưu Đình Vĩ rất chu đáo, đến cả dầu gội, sữa tắm cũng đều chuẩn bị chai to cho cậu. Lần đầu tiên được dùng một loại sữa tắm thơm mùi bạc hà như thế này, Bạch An Túc thấy thật vi diệu, cảm xúc thỏa mái lâu rồi mới tìm lại được

Đến khi vệ sinh thân thể xong thì cũng đã gần bảy giờ kém, Tiểu Túc vội vã đi xuống lầu, không biết tự khi nào Lưu Đình Vĩ đã ngồi ở ghế sofa, nghe tiếng bước chân của cậu, anh liền đặt tờ báo xuống,nở nụ cười hỏi

-Em thấy căn phòng có ổn không?

Cậu nhớ lại căn phòng còn tốt hơn cả nhà mình liền gật đầu, vừa cười vừa nói

- Phải nói là cực kỳ tốt, thầy Vĩ lần đầu em được ở tại một nơi tốt như vậy đó

Lưu Đình Vĩ nhíu mày, dùng âm giọng đều đều nói

- Anh đã từng nói với em rồi, chỉ có hai chúng ta thì cứ xưng hô như bình thường là được rồi

Bạch An Túc giật mình nhớ ra chuyện này, vội vã gãi đầu tóc còn ướt, đôi trả lời

- Thầy...Đại Vĩ cũng tối rồi em đi nấu cơm. Một lát sau còn phải mang vào cho mẹ nữa !

- Ừ! Nguyên liệu đã có sẵn trong bếp,em chỉ cần nấu là được

Phòng ăn cùng phòng khách ở gần nhau, cho nên vừa đi xuống cầu thang thì sẽ thấy ngay căn phòng bếp, Bạch An Túc để chân trần chạy vào trong, Lưu Đình Vĩ nhìn bóng dáng của cậu, sau đó khẽ đi lên cầu thang

Tiểu Túc mở cửa tủ lạnh ra, bênh trong quả thực thịt, trứng, sữa, rau củ tươi đều chất thành một đống. Cậu nhìn mà hoa mắt, chừng này đồ thú thật là có thể ăn được trong một tuần luôn rồi đó, còn nếu đối với hai mẹ con nhà cậu, thì cũng ăn được đến nửa tháng đó

Sau nghĩ một hồi cậu liền quyết định làm vài món như củ rau cải xào tôm, canh cá, trứng cuộn, cùng một ít cháo thịt bò là ổn

Lúc vừa ôm một đống rau củ ra, Lưu Đình Vĩ đã xuất hiện tự ở phía bên phải cửa tủ, anh mỉm cười nhẹ nhàng, sau đó cúi xuống đặt một đôi dép bông xuống cạnh chân cậu, nói

- Đừng đi chân trần, như vậy sẽ không tốt. Lỡ đâu ở dưới đất có vậy gì nguy hiểm, sẽ làm tổn hại đến chân, có biết chưa?

Bạch An Túc lần đầu tiên được người ta cho mang dép đi lại trong nhà, lòng cảm thấy có nhiều thứ đang thay đổi xung quanh cậu, nhẹ nhàng xỏ dép bông vào chân, cảm giác mềm mại khiến Tiểu Túc thích lắm, khuôn miệng cười tươi đã vơi bớt nỗi âu lo, nhẹ phát ra âm thanh

- Đại Vĩ.... Chân thật thỏa mái

Lưu Đình Vĩ nhìn nhóc con đã bắt đầu có sức sống, liền trùm lên đầu cậu một chiếc khăn, cẩn thận xoa xoa lên đầu Bạch An Túc, tiếp tục dặn dò

- Còn nữa, tắm xong thì phải lau khô tóc ngay, nếu để ướt như vậy sẽ dẫn đến đau đầu, làm việc không được tốt. Tiểu Túc đã hiểu chưa?

Lần tiếp xúc quá mức thân mật này khiến cậu có chút ngại ngùng, vội vàng tránh né bàn tay của anh, cậu nói

- Lần sau em sẽ rút kinh nghiệm, còn bây giờ thì không cần đâu ạ. Cũng gần tối rồi, em còn phải nấu cơm nữa, anh cứ làm việc của mình đi, xong rồi em sẽ gọi anh

Lưu Đình Vĩ sợ sẽ dọa cậu chạy mất, nên cũng không cố chấp làm ra thêm hành động nào nữa, gấp gọn chiếc khăn trên tay, anh cười cười bồi thêm vài câu

- Có sức khỏe mới có thể chăm lo cho mẹ, cùng làm việc tốt được. Nếu em cảm thấy cách này quá lâu, thì một lát nữa anh sẽ đưa máy sấy tóc sang phòng cho em, dù gì cũng còn dư đến một cái, cho em cũng không mất mác gì

Bạch An Túc nghe vậy thì chỉ biết gật đầu đáp ứng, rồi thì quay lại chỗ bếp bắt đầu nấu đồ ăn, nhìn nhóc con bé nhỏ mặc tạp dề màu đen đang xắt rau, chiên trứng. Lưu Đình Vĩ lâu rồi mới cảm thấy ấm áp như vậy, sống cô độc một mình từ nước ngoài đến trở về đây, bây giờ nhà lại có thêm một người khiến anh cảm thấy nó sôi động hơn năm

Cứ như thế, một người chăm chỉ nấu, một người không đi đâu cả, chỉ khoanh tay đứng ở một góc nhìn. Lại vô tình tạo ra một khung cảnh hài hòa cho căn bếp

----------******----------

Gần hết hè rồi nên tăng cường ra chap, bộ Ngày Em Đến gần hoàn rồi thì chuẩn bị bộ Cưới Nhầm Chồng Ngốc chào sân nhé

Với lại mấy món ăn Cỏ viết trên đó toàn tui tự nghĩ, với lại nhớ vài tên đó đó, chứ thú thật sống mười bảy năm trên đời nấu nồi cơm còn chưa biết thì lấy gì chạm đến mấy việc nấu ăn TvT

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.