Hạnh Phúc Là Khi Gặp Em

Chương 43: Những ngày tại Lưu Gia



Gia Đình của Đại Vĩ tuy là một gia thế lớn, nhưng lối sống cùng cách ứng xử thì lại vô cùng bình dị và thân thiện. Bạch An Túc ở đến ngày thứ hai thì cảm giác sợ hãi trong lòng cũng không còn nữa, thậm chí đã bắt đầu tự động bắt chuyện với mọi người trong nhà. Bà Tâm khi nãy vừa đi xuống bếp thì thấy An Túc loay hoay nấu một nồi gì đó, lập tức bà liền nói

- Tiểu Túc, sao lại xuống bếp thế này? Muốn ăn cái gì cứ để đầu bếp nói, sao lại phải cực thân như thế

Cậu ngại ngùng gãi đầu, giọng nói nhỏ nhẹ phát ra

- Đình Vĩ... Khi nãy anh ấy có nói thèm món súp cua do cháu làm, vừa hay trong tủ lạnh còn đủ nguyên liệu nên cháu mới nấu một nồi nhỏ cho anh ầu ăn ạ...

Quay lại khoảnh thời gian cách đây một tiếng trước, khi Lưu Đình Vĩ còn ngồi tại thư phòng chuẩn bị chút tài liệu cho việc họp báo vào ngày kia, Bạch An Túc cũng tranh thủ ngồi trong phòng của anh ôn bài, hai người đang ai làm việc nấy thì anh bỗng nhiên cất tiếng

- Vài ngày nay không ăn đồ em nấuu... Ăn ở đây có chút không ngon miệng, đặc biệt là lại thèm món súp cua do em làm. Khi nào về nhà, bảo bối nhớ nấu cho anh nhiều món ăn ngon một chút nhé

Bạch An Túc vừa nghe anh nói vậy, đầu liền ngước lên, khó hiểu hỏi

- Hửm... Đình Vĩ, đầu bếp nhà anh tay nghề còn khá hơn em, món nào cũng biết nấu. Tại sao lại nói ăn không ngon?

Lưu Đình Vĩ bỏ sấp văn kiện trên tay xuống, sau đó đi đến chỗ cậu đang ngồi. Anh cúi người xuống hôn lên khuôn mặt của người yêu. Mang theo chút giọng nói làm nũng phát ra

- Cũng không biết nữa, có lẽ là do quen ăn những món em làm rồi đi. Tuy bình dị nhưng lại ấm áp, ăn mãi cũng thành thói quen. Giờ đây không phải em nấu nên ăn không được ngon miệng

Nam nhân này đã trưởng thành, làm việc gì cũng rất quyết đoán, vẻ bề ngoài nam tính khiến cho người ngoài nếu nhìn vào, sẽ vô cùng tôn trọng anh. Nhưng ít ai thấy được vẻ trẻ con, cùng việc thích làm nũng từ vị sắp lên chức tổng tài này

Cảm nhận rõ sức nặng từ cái cằm anh đặt trên đầu mình, lắm lúc còn cọ qua cọ lại khiến nhịn không được mà bật cười. Nhẹ đưa tay lên áp lấy má anh, Bạch An Túc ôn nhu nói

- Được rồi, anh đã trưởng thành, làm nũng như vậy thật khiến em không quen mà... Ha ha, vừa hay cũng đến lúc xế chiều. Để em xuống bếp xem thử còn cái gì để làm cho anh ăn lót dạ không nhé?

Quả thật Đình Vĩ rất thích ăn đồ do An Túc nấu, đường đường là một đại thiếu gia, công tử nhà giàu. Nhưng mỗi khi thức ăn do An Túc làm ra, dù có bình dân hay sơ sài, Đình Vĩ đều vui vẻ mà ăn hết... Thậm chí, thức ăn còn thừa cũng không cho phép cậu đổ đi... Mà là cất vào tủ lạnh... Ngày mai đem ra hâm rồi ăn tiếp

Cho nên bây giờ tự bản thân anh mới phát hiện ra, không phải mình có tính tiết kiệm... Mà là mình bị bệnh cuồng bảo bối nhỏ

Tâm Tâm nhìn Bạch An Túc mang tạp dề vừa nói chuyện vừa đứng khuấy nồi súp, trong lòng bà càng tăng thêm sự yêu thương dành cho cậu. Qua một lúc sau, bà mới bật cười nói

- Tiểu Túc, con biết không, Đình Vĩ tuy nhìn nó lớn xác vậy thôi, chứ trong lòng lại rất thích được người khác quan tâm... Ta nhớ có một lần, khi nó vừa mới ba tuổi, bà vú cũ thường hay nấu cháo rồi xay kĩ ra đút cho nó ăn... Cho đến năm tuổi, nó vẫn cứng đầu chỉ ăm cháo xay, không thèm ăn cơm. Từ nhỏ nó đã ở gần với bà ấy hơn là ta  và cha nó, cho nên những thứ bà vú nấu ra, có dở hay ngon gì nó cũng sẽ ăn. Còn những thứ do ta nấu, hoặc đồ ngon mua về, nó sẽ rất kén chọn, hoặc thậm chí là không ăn luôn. Cho nên Tiểu Túc, Đình Vĩ nó là thương con thật lòng, tuy biết là cháu nhỏ tuổi hơn con trai bác. Nhưng ta hi vọng rằng An Túc có thể quan tâm,chăm sóc cùng bao dung nó nhiều hơn một chút.... Giận dỗi gì thì cứ nói ra, đừng im lặng một mình mà để tình cảm rạn nứt nhé

Sự ân cần, lời nói nhẹ nhàng từ một người phụ nữ đã từ lâu Bạch An Túc không còn cảm nhận nữa. Tuy biết rằng những gì bà Tâm bói cũng chỉ vì muốn tốt cho cả hai, nhưng đối với cậu từng câu, từng lời ấy giống như rót vào tim sự ấm áp hiếm có.  Khiến cậu nhớ đến mẹ của mình. Nhẹ ngước đầu lên, đối diện với khuôn mặt của bà. Cậu lễ phép đáp

- Bác gái, người đừng lo. Con và Đình Vĩ nhất định sẽ hiểu và bù đắp những thiếu sót cho nhau. Mặc dù biết bản thân còn rất nhỏ, nhưng người hãy yên tâm. Con nhất định sẽ dùng thời gian để chứng minh tình cảm của mình

Tâm Tâm nghe được vậy thì vui lắm, đưa tay lên nắm lấy bàn tay của cậu. Bà đáp lại

- Tiểu Túc là đứa  trẻ ngoan

Không khí trong bếp đang rất hòa hợp và yên bình, thì bỗng nhiên quản gia Tường đi vào, đứng thẳng người cung kính nói

- Thưa phu nhân....Tiểu thư Lộ Vân Uyên cùng người nhà của cô ấy đã đến đây, bọn họ nói rằng đã chuẩn bị xong cho buổi họp báo vào ngày kia....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.