Thời gian tan trường cũng đến, Bạch An Túc sau khi vẫy tay chào tạm biệt Dĩ Đông, cũng lập tức vui vẻ đi bộ chầm chầm về nhà. Biệt thự của Lưu Đình Vĩ cách trường học cũng không xa lắm, cho nên vừa này khi anh nhắn tin hỏi có muốn lái xe đến đón hay không, cậu liền từ chối mà nói rằng mình muốn đi bộ về
Mang chiếc cặp trên lưng, qua mười lắm phút đồng hồ, cuối cùng Bạch An Túc cũng về được đến nhà. Sau khi thay quần áo xong. Cậu liền chăm chỉ dọn dẹp nhà cửa. Chỉ là bản thân cậu tự cảm thấy rằng, dạo này thân thể có vẻ bất ổn, cả người lúc nào cũng nhức mỏi. Đặc biệt lưng, lâu lâu lại mỏi đến không thể chịu được. Lưu Đình Vĩ từng nói rằng
- Nếu cảm thấy mệt, em không cần làm. Anh chưa từng xem em là người ở, cho nên đừng tự tạo sức ép cho bản thân mình
Mặc dù lời anh nói là như vậy, nhưng đối với Bạch An Túc, cậu tự cảm thấy rằng, đã ở nhờ nhà anh mà còn không làm việc. Sợ sẽ phiền đến anh, cho nên dù dạo này trong người có mệt thật. Nhưng cậu vẫn có thể làm xong hết mọi việc trước sáu giờ tối
Nhìn căn nhà giờ đây đã trở nên sạch sẽ và ngăn nắp, cậu liền thở ra một hơi dài thỏa mãn. Bỗng nhiên cảm giác thèm ăn chua lại mãnh liệt nổi lên, Bạch An Túc không nghĩ nhiều. Liền nuốt nước bọt, sau đó đi xuống bếp mở cửa tủ lạnh lấy ra một hủ ô mai chua cùng hai quả xoài xanh. Mang vẻ mặt thỏa mãn cầm theo đồ ăn vặt đi lên phòng khách, vừa ăn vừa xem tivi, tranh thủ ngồi chờ Lưu Đình Vĩ đi làm về
Hơn bảy giờ tối, Lưu Đình Vĩ cuối cùng cũng từ công ty trở về nhà. Vừa thấy anh từ sân vườn bước vào. Cậu liền đứng dậy, vui vẻ chạy đến giúp người kia cởi áo khoác. Miệng không ngừng hỏi thăm
- Đình Vĩ, anh có mệt không? Em pha nước ấm cho anh tắm nhé?
Anh nhìn khuôn mặt dạo này tròn tròn, hai má phúng phính nhiều thịt của bảo bối nhỏ mà kiềm lòng không được, liền đưa tay lên nâng mặt cậu hôn vài cái lên má, sau khi thỏa mãn mới đáp
- Không cần đâu, anh lên thay quần áo rồi chúng ta cùng đi
Lưu Đình Vĩ bỗng nhiên liếc mắt đến một bàn thức ăn vặt toàn là mấy món chua của cậu, liền nhíu mày hỏi
- Em đã ăn cái gì lót dạ chưa mà sao lại ăn toàn đồ chua thế?
Đối với việc ăn đồ chua, Lưu Đình Vĩ không có nghiêm khắc với Bạch An Túc. Chỉ là đưa ra yêu cầu đại loại như
- Muốn ăn đồ chua thì trước hết phải ăn cái gì đó lót dạ, không được để bụng đói. Nếu không sẽ dễ bị đau dạ dày
Cậu cũng rất ngoan ngoãn mà làm theo lời anh. Nhưng mà khi nãy bỗng dưng thèm một cách không kiểm soát được, nên đã quên mất lời căn dặn kia. Bây giờ bị anh hỏi như vậy, Bạch An Túc liền rụt rè, nắm cánh tay của người kia nói
- Khi... Khi nãy quên mất... Đình Vĩ, đừng giận em nha. Chỉ mới có một lần thôi, lần sau em sẽ chú ý hơn. Đừng mắng... Em sợ TvT
Nhóc con này lại sợ bị mắng, tay thì cầm chặt lấy cánh tay của anh. Nhưng cả người thì lại trốn sau lưng của Đình Vĩ. Hành động vừa làm nũng vừa cầu xin tha lỗi này khiến anh không có cách gì trách mắng cậu cả. Nhẹ xoay người sang ôm lấy tiểu thiên hạ vào lòng, Đình Vĩ ôn nhu cưng chiều nói
- Đứa nhỏ này, có bao giờ thấy anh mắng em về cái gì chưa? Anh sẽ không giận, chỉ là sau này dù có thích ăn uống bất kì cái gì, cũng đều phải chú ý đến sức khỏe của bản thân mình. Nếu như em bị bệnh, anh sẽ cảm thấy rất đau lòng đó
Lời yêu thương tựa dòng suối êm đềm chảy róc rách vào tim cậu. Nụ ấm áp lại xuất hiện ở trên mỗi, Bạch An Túc ở trong lòng anh gật đầu đáp lại
- Em nhớ rồi, sau này sẽ ngoan hơn. Sẽ nghe lời anh chú ý đến bản thân
Lưu Đình Vĩ hài lòng với câu trả lời của người yêu. Buông cậu ra khỏi người chuyển sang cầm tay cậu, hướng phía cầu thang đi đến
- Được rồi,chúng ta mau lên thay quần áo, sau đó anh liền đưa em đi ăn
Một buổi tối yên bình cứ nghĩ là sẽ diễn ra, nhưng không ngờ lúc Bạch An Túc đi ở phía sau lưng Đình Vĩ một bật thang, chân vừa đặt đến bậc thang thứ năm. Không hiểu vì lí do gì cậu lại bước hụt. Thế là không cẩn thận ngã lăn xuống đất, tiếng kêu thảm thiết vang lên, Lưu Đình Vĩ liền giật mình phóng xuống nâng người An Túc dậy, lo lắng hỏi
- An Túc, em có bị làm sao không?
Bạch An Túc cả người ê ẩm, nhưng cái đang nói nhất chính là phần bụng. Cảm giác bụng đau đến mọi cảnh vật đều mờ đi, hai tay tự giác ôm bụng. Cậu nói khó chịu nói
Sau đó trước mắt là một mảnh trắng xóa, Bạch An Túc liền ngất xỉu. Lưu Đình Vĩ theo lời cậu nói nhìn xuống phía dưới, chỉ thấy từ chân bên trong chiếc quần short cậu bắt đầu chảy máu lênh láng. Anh hoảng hốt đến xanh mặt, vội vã bế cậu lên chạy đến chiếc ô tô, miệng thì không ngừng nói
- Em nhất định đừng xảy ra chuyện gì. Anh mang em đến bệnh viện