Lưu Đình Vĩ cùng Bạch An Túc cả người ngay ngắn ngồi tại ghế sofa rộng lớn, đối diện với ba người ở phía ghế bên kia. Ba người ngồi ở trước mặt cùng nhau đồng loạt uống một ngụm trà nóng, sau đó lại thong thả đặt chén xuống. Nhướn mày lên nhìn lại hai người bọn họ
Năm cặp mắt nhìn nhau, ba người im lặng không nói. Hai người còn lại thì kẻ trong lòng có chút run sợ, kẻ thì đang tìm lời để nói chuyện. Thành ra, bầu không khí bây giờ trở nên thật nghiêm nghị, ngột ngạt vô cùng
Phu nhân Tâm Tâm cuối cùng không thể chịu được cảm giác im lặng như họp hội nghị này. Liền thở dài nở lời trước
- Ai da... Đình Vĩ à, có chuyện gì thì con mau nói đi. Mới sáng sớm đã dắt Tiểu Túc đến đây rồi còn bảo có chuyện muốn nói với cha mẹ. Đấy đấy... Con nhìn xem, đã hơn mười lăm phút trôi qua, ta cùng cha con và cô út đã nhìn mặt hai đứa đến đi ngủ cũng nhớ rõ. Mà sao chuyện con cần nói thì lại chưa thấy đâu vậy hả?
Hóa ra chuyện mà mẹ Tâm nói, chính là Lưu thiếu gia của chúng ta vừa mới sáng sớm đã dẫn bảo bối nhỏ của hắn về nhà chính, trực tiếp phá giấc ngủ của những vị thân sinh trong nhà, bảo là có chuyện " quan trọng " cần nói. Nhưng đến khi nhìn mặt ba người ở đây, thì bao nhiêu lời nói mà Lưu Đình Vĩ cũng Bạch An Túc chuẩn bị đều bị trôi đi hết
- Mà hôm nay Tiểu Túc không đi học sao? Lại rãnh rỗi về nhà chính vậy?
Bỗng nhiên lời nói của cô út vang lên hỏi thăm khiến cậu tỉnh táo lại vài phần. Bạch An Túc gãi đầu của mình, ngượng ngùng đáp lại
- Hôm... Hôm nay chúng cháu có chuyện quan trọng cần nói, cho nên Đình Vĩ liền xin phép cho cháu nghỉ một ngày ạ
Lưu Như ngả người ra ghế sau, gật đầu bình thản đáp
- Được rồi, được rồi. Vậy có chuyện gì thì hai đứa mau nói đi, cứ úp úp mở mở thế này thì làm nên cơm cháo gì?
Lưu Đình Vĩ nhìn khuôn mặt ba người này, tuy rằng vẻ mặt của họ bây giờ đúng chuẩn nụ cười thân thiện. Nhưng nếu như sau khi anh công bố ra sự thật, chắc chắn bọn họ không bùng nổ mới lạ. Nhưng nhìn đến Bạch An Túc đang run rẩy, rồi lại nghĩ đến hạnh phúc sau này. Anh như được tiếp thêm sức mạnh, cả người ngồi nghiêm chỉnh lại. Trịnh trọng nói
- Cha, mẹ.... cô út, chuyện con sắp nói đây thật sự rất quan trọng. Cũng như là liên quan đến sự nối dõi của gia tộc sau này. Hi vọng mọi người nghe xong, nếu có tức giận gì cứ đánh con. Nhưng đừng làm tổn thương, hay nói nặng lời với An Túc có được không?
Lưu Gia Khiêm từ nãy đến giờ vẫn chưa nói một lời, bộ dáng bình thản uống thêm một chén trà cùng với cái gật đầu đồng ý của ông khiến Lưu Đình Vĩ nói càng lưu loát hơn
-Con biết mọi người sẽ không tin, nhưng theo như lời bác sĩ nói cách đây vài ngày trước. Bạch An Túc tuy là con trai nhưng lại có tử cung nối liền với thành ruột... Cho nên khi con quan hệ với em ấy, đã không dùng biện pháp an toàn.... Bạch An Túc... Đã.. đã mang thai con của con và cháu của Lưu Gia mặc dù em ấy chính xác là một đứa con trai
Phụt
- Này nhóc thối, con đang nói cái gì vậy? Muốn có con thì gặp riêng chúng ta mà bàn bạc chứ? Ở trước mặt An Túc nói đùa như vậy không sợ thằng bé tổn thương sao?
Lưu Như vừa uống một ngụm nước liền phun hết ra ngoài vì lời cháu trai của mình.... Bà Tâm cùng ông Lưu cũng nhăn mặt khó chịu, nhưng dường như Lưu Đình Vĩ cùng Bạch An Túc đã biết trước điều này, nên anh liền không nhiều lời. Lập tức đưa tập hồ sơ ra trước bàn để ba người kia đọc cho rõ
Lưu Gia Khiên nhíu mày cầm những tờ giấy lên đọc, một nhà ba người lớn hết mắt tròn mắt dẹp, liền chuyển sang trạng thái tay chân run rẩy, mặt mang vẻ khó tin.... Bạch An Túc trong lòng hồi hộp, lắp bắp hỏi
- Mọi... Mọi người làm sao vậy ạ?
Chỉ là không ai đáp lại lời cậu. Mà người đầu tiên đứng lên, đi đến chỗ hai người ngồi chính là bà Tâm. Dáng người thanh cao của bà đứng nhìn xuống hai cậu trai đang ngồi ở trên ghế. Sau đó bà lại quay sang nói với An Túc
- Tiểu Túc.... Chuyện con có thai, ta vừa bất ngờ nhưng lại cũng rất vui... Chỉ là con có thể tránh ra khỏi chỗ này một chút được không? Giải quyết xong chuyện gia đình, ta liền bồi bổ con nhé?
Nụ cười trên môi của bà tuy nhìn nhẹ nhàng nhưng chứa đầy sát khí, Lưu Đình Vĩ nhìn là biết ngay bà đang muốn làm gì cho nên gật đầu ra hiệu cậu làm theo lời bà Tâm... Chỉ là lúc Bạch An Túc vừa đứng lên, người phụ nữ này liền giơ tay, tát vào mặt Đình Vĩ ba cái kêu cực mạnh
Chát... Chát... Chát
Lưu Phu Nhân ánh mắt đỏ ngầu. Nhìn đứa con trai của mình mắng
- Thằng cầm thú, ta đã dạy con như thế nào? Đình Vĩ, con nỡ dụ dỗ một đứt trẻ chưa đủ mười tám quan hệ với mình hả? Lần này, ta không đánh con một trận. Thì chắc chắn sẽ không có mặt mũi nào gặp tổ tiên ở suối vàng quá
Vừa dứt lời, Bà Tâm lại một lần nữa đánh vào mặt con trai mình... Cô út Lưu Như cũng nổi nóng vì hành vi củ cháu trai mà xông vào phụ giúp cho chị dâu. Mà Lưu Đình Vĩ thì lại mặc kệ để bọn họ cho mình ăn đòn, chỉ có riêng Bạch An Túc nhìn thấy vậy. Liền hoảng sợ hét lên