Hạnh Phúc Ma Thuật

Chương 11: Hé lộ những nghi vấn cuối cùng



1 Đổ bệnh

Hành động nhảy xuống hồ của Tinh Dã Kỳ khiến người khác hết sức kinh hãi, mối quan hệ của phụ vương tôi và quốc vương Thần Hựu đã có nhiều chuyển biến tích cực. Họ không còn hứng thú với việc bới lông tìm vết, moi móc khuyết điểm của nhau nữa. Nhưng tôi đã mất đi một người bạn tốt. Mặc dù mẫu hậu đã hết lời an ủi rằng việc Tinh Dã Kỳ nhảy xuống hồ không phải lỗi của ai, nhưng tôi vẫn kiên quyết cho rằng nếu không vì Quang Hựu Lý và tôi, thì Tinh Dã Nộ đã không ra tay với tôi, Tinh Dã Kỳ cũng không phải đi theo cha cô ấy. Cha con họ trẫm mình xuống hồ sâu, đó là một cú sốc quá lớn đối với tôi.

Vì quá ân hận và cảm thấy mất mát quá lớn, sau khi từ hồ Kinh Dạ trở về hoàng cung, sức khỏe của tôi không được tốt lắm. Đau đầu, tức ngực, sốt, ho... Tôi nằm lì trong điện phòng không ra ngoài. Những hoạt động chúc mừng sinh nhật của tôi vốn còn một ngày cuối cùng, nhưng vì tôi bất ngờ đổ bệnh, nên đành phải hủy bỏ. Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi mà mọi chuyện đều trở nên tồi tệ, tình cảm của tôi cũng đã nguội lạnh.

Mặc dù Tinh Dã Nộ ra tay sát hại tôi, nhưng mọi việc làm của ông ta đều xuất phát từ tình yêu thương dành cho con gái. Tôi không quá oán hận ông ta. Nhưng đối với Quang Hựu Lý, anh ta đã kết hợp với Tinh Dã Kỳ âm mưu hút cạn linh lực của tôi, không đạt được mục đích còn dùng dao đâm tôi khiến tôi mất đi trí nhớ của cả một năm trời, nếu không phải Tinh Dã Nộ nói, tôi e rằng đến bây giờ bí mật khủng khiếp đó còn bị che đậy trong bóng tối và tôi vẫn tiếp tục ngu ngốc đeo chiếc vòng thạch anh tím để nó hút cạn linh lực của mình.

Vùi mình trong tấm chăn mềm mại trên chiếc giường lớn, tôi rút tay ra khỏi chăn đưa lên trước mặt, nhìn cổ tay trống trải, mặc dù biết chiếc vòng đó có hại với tôi, nhưng đeo nó suốt mấy tháng trời rồi bỗng nhiên tháo ra, trong lòng tôi thực sự cảm thấy trống trải.

"Cốc... cốc..." Khi tôi đang chìm đắm trong dòng suy nghĩ vẩn vơ thì đột nhiên có tiếng gõ cửa.

"Mời vào!" Tôi quay đầu nhìn lên chiếc đồng hồ treo tường, mới bảy giờ sáng, lại đến giờ uống thuốc, người gõ cửa chỉ có thể là cung nữ mang thuốc đến.

"Công chúa Y Phạn Hi, mời công chúa uống thuốc!" Sau khi được sự cho phép của tôi, cung nữ một tay đẩy cửa, tay kia cẩn thận bê bát thuốc bước đến bên tôi.

"Ai dà, lại uống thuốc..." Tôi nhìn màu nước đen đen trong bát thuốc, chưa cần uống đã biết ngay là rất đắng. Tôi bất giác nhíu mày, đưa tay lên bịt mũi ngán ngẩm nói.

"Tôi có mang theo cả mật ong, sau khi uống thuốc xong, công chúa uống thêm một chút mật ong vào, sẽ không còn cảm giác đắng trong miệng nữa." Người cung nữ dường như đã đoán trước được phản ứng của tôi, cô ta đặt bát thuốc lên chiếc tủ ở đầu giường, sau đó mỉm cười lấy từ sau người ra một lọ mật ong nhỏ nhét vào tay tôi.

"Thôi được rồi! Ta sẽ cố gắng uống hết bát thuốc này." Tôi nghịch lọ thuốc trong tay một lúc. Người cung nữ chăm chú quan sát tôi. Tôi biết mình phải uống hết bát thuốc này nên đành ngoan ngoãn bưng bát lên, bịt mũi dũng cảm uống cạn bát thuốc đắng ngắt.

Tôi uống một hơi hết sạch bát thuốc, tiện tay ném trả chiếc bát không lên khay đựng, sau đó nhanh chóng mở nắp lọ mật ong, ngửa cổ uống ừng ực cả lọ. Quả đúng như lời người cung nữ, mật ong có thể làm giảm bớt vị đắng của thuốc trong miệng. Tôi thèm thuồng liếm láp chút mật ong còn sót lại quanh miệng mình, trong lòng vô cùng thỏa mãn, vươn vai lười biếng chuẩn bị vùi mình vào trong chăn ngủ tiếp.

"Công chúa, còn một việc nữa tôi cần báo với công chúa..." Tôi vừa nằm xuống, còn chưa kịp nhắm mắt, người cung nữ vẫn chưa đi. Cô ta đan chặt các ngón tay vào nhau, có lẽ có chuyện khó nói.

"Ta đã uống xong thuốc rồi, cô còn điều gì muốn nói nữa?" Tôi quay đầu lại nhìn khuôn mặt vừa lo lắng vừa sợ sệt của cô ta, ngạc nhiên hỏi.

"Tôi biết tôi nói ra điều này nhất định sẽ khiến cho công chúa không vui, có điều tôi không thể không bẩm báo..." Người cung nữ nói một hồi vẫn chưa vào chủ đề chính khiến tôi không còn kiên nhẫn được nữa, trừng mắt nhìn cô ta. Người cung nữ liền thú nhận tất cả: "Từ sau khi công chúa ở hồ Kinh Dạ trở về, hoàng tử Quang Hựu Lý vẫn đứng bên ngoài điện phòng đợi công chúa. Hoàng tử nói có chuyện quan trọng muốn nói với công chúa!".

"Không gặp! Không nghe!" Bắt đầu từ tối hôm qua, các cung nữ mang thuốc vào điện phòng cho tôi đều nói với tôi việc này. Tôi biết Quang Hựu Lý vẫn đứng chờ bên ngoài cửa phòng tôi, muốn gặp tôi để nói chuyện. Anh ta thậm chí còn tìm đến phụ vương và mẫu hậu, nài nỉ xin được vào điện phòng của tôi. Nhưng lần này phụ vương và mẫu hậu cũng không cho phép. Quang Hựu Lý không chịu ra về, kiên trì đứng đợi ở ngoài. Tôi mà anh ta gặp mặt, nhất định sẽ cãi nhau. Thực sự tôi không hề dám chắc lúc này tôi có thể bình tĩnh để nói chuyện với anh ta.

"Công chúa Y Phạn Hi, tối qua, sau khi công chúa uống thuốc xong và đi ngủ, có lẽ công chúa không biết lúc nửa đêm đột nhiên mưa xối xả mà hoàng tử Quang Hựu Lý vẫn kiên trì đứng chờ, người ướt như chuột lột. Lúc đó tôi cũng đứng gác ngoài điện phòng, chứng kiến cảnh này không nén nổi bèn đưa cho hoàng tử chiếc ô. Nhưng hoàng tử nhất quyết không nhận, hoàng tử nói muốn dùng tấm lòng chân thành của mình để khiến công chúa động lòng, dù có nài nỉ thế nào hoàng tử cũng không chịu nhận chiếc ô tôi đưa..." Người cung nữ đem những chuyện xảy ra tối qua kể cho tôi nghe. "Tôi cảm thấy hoàng tử Quang Hựu Lý thật sự thành tâm thành ý muốn nói chuyện với công chúa, công chúa hãy thử gặp hoàng tử một lần xem sao. Chỉ cần hai người có thể nói rõ mọi hiểu lầm với nhau thì chẳng có vấn đề gì cả." "Vấn đề bây giờ không phải chỉ cần nói rõ là có thể coi như không có chuyện gì xảy ra được." Khi người cung nữ miêu tả hình ảnh Quang Hựu Lý dầm mưa đợi tôi, trong đầu tôi không thôi nghĩ đến dáng vẻ toàn thân ướt sũng, co ro đứng ngoài trời của anh ta, trong lòng cũng có chút thương cảm. Nhưng cứ nghĩ đến lúc Tinh Dã Kỳ nhảy xuống đáy hồ theo cha, trong lòng tôi lại kiên định cho rằng anh ta nhất định đang cố làm ra vẻ đáng thương để lừa bịp tôi một lần nữa, nên không muốn nghe lời nói của người cung nữ.

"Công chúa Y Phạn Hi, nếu công chúa vẫn còn tức giận như vậy, thì hoàng tử Quang Hựu Lý đành phải không ăn, không uống, không ngủ, tiếp tục đứng bên ngoài đợi công chúa.

Hoàng tử đã chống chịu được ba ngày rồi..." "Cô hãy đi nói với Quang Hựu Lý, ta không giận dỗi, nhưng ta cũng không muốn gặp anh ta, nói anh ta không cần phải đứng đợi, ta và anh ta đã kết thúc rồi!" Tôi nhìn dáng vẻ không đành lòng của người cung nữ, trong lòng thực sự cũng có chút thương hại, nhưng chuyện giữa tôi và Quang Hựu Lý không thể cứ đứng ngoài đó chờ đợi là có thể giải quyết được. Hơn nữa, anh ta cứ quấy rầy tôi như vậy cũng không thể ngăn được lưỡi dao sắc đâm vào tôi, cắt đứt mọi thứ.

"Công chúa Y Phạn Hi..." Người cung nữ mở to mắt nhìn tôi, rõ ràng đã bị những lời nói của tôi làm cho kinh hãi, nhưng cô ta vẫn không dám vô lễ với tôi, đành phải ngập ngừng nói: "Tôi đã rõ ý của công chúa, tôi sẽ nói lại cho hoàng tử Quang Hựu Lý biết. Nhưng nếu hoàng tử vẫn không từ bỏ thì tôi cũng không thể làm gì được." "Được rồi, cô chỉ cần nói lại lời của tôi cho anh ta là được, những chuyện khác, cô không cần quan tâm." Tôi mệt mỏi vẫy tay ra hiệu cho cô ta có thể lui ra.

"Vậy tôi xin cáo lui, công chúa nghỉ ngơi đi ạ." Người cung nữ giúp tôi đắp chăn, sau đó cầm chiếc khay đựng bát thuốc trên chiếc tủ đầu giường nhẹ nhàng ra khỏi điện phòng.

2 Sự thực được phơi bày

Từ sau chuyện xảy ra ở hồ Kinh Dạ đến nay đã được ba ngày. Trong ba ngày đó, tôi vẫn ở lì trong phòng không ra ngoài. Mỗi hôm cứ đúng giờ, cung nữ lại mang cơm và thuốc đến cho tôi. Họ đều miêu tả lại hình ảnh Quang Hựu Lý kiên nhẫn đợi tôi bên ngoài. Nhưng tôi vẫn kiên quyết cho rằng tất cả đều là do anh ta tự chuốc lấy, không chịu bước ra khỏi phòng gặp anh ta.

Hôm sau, sau khi ăn cơm xong, người cung nữ mang đến một chiếc bàn nhỏ đặt lên giường giúp tôi, trên bàn nhỏ đặt một cuốn sách. Tôi hứng thú lật từng trang sách, nhưng đột nhiên có một vị khách không mời mà đến.

"Công chúa Y Phạn Hi, Lối Ảnh đang đứng ngoài điện phòng đợi công chúa cho triệu kiến." Người cung nữ đứng gác ngoài điện phòng gõ cửa bẩm báo.

"Lối Ảnh? Cho mời bà ta vào!" Nghe cung nữ nói là Lối Ảnh đang đợi gặp bên ngoài, tôi cảm thấy rất đỗi ngạc nhiên. Lối Ảnh quanh năm suốt tháng đều không ra khỏi tháp cao trong vườn hoa hoàng cung lấy một lần. Hôm nay đột nhiên bà ta lại đến điện phòng tìm tôi, xem ra nhất định bà ta có chuyện quan trọng muốn nói với tôi.

Sau khi nhận được sự cho phép của tôi, người cung nữ nhẹ nhàng đẩy cửa phòng. Lối Ảnh, đầu đội mũ cô đồng, mặc bộ quần áo đen rộng thùng thình, bước vào. Hai tay bà ta hết sức cẩn thận bê một chiếc hộp, từng bước, từng bước đi đến bên tôi.

"Lối Ảnh xin được diện kiến công chúa Y Phạn Hi." Lối Ảnh bước lên phía trước, đứng cách tôi mấy bước chân, hơi cúi đầu chào tôi.

"Lối Ảnh, có chuyện gì mà bà lại đến tìm ta vậy?" Tôi gấp cuốn sách trước mặt lại, quay đầu nhìn Lối Ảnh kinh ngạc hỏi.

"Mấy hôm trước, trong ngày sinh nhật của công chúa, tôi có bói một quẻ nói cô đã yêu một người, nhưng người đó chỉ mang lại đau khổ cho cô. Sáng sớm hôm nay, quả cầu pha lê của tôi cho biết quẻ bói đó đã ứng nghiệm." Lối Ảnh lại bước lên hai bước đưa chiếc hộp trong tay ra trước mặt tôi. Tôi đón lấy chiếc hộp, đặt lên chiếc bàn trước mặt, mở nắp hộp ra, thì ra trong hộp đựng quả cầu pha lê mà Lối Ảnh vô cùng xem trọng.

Tôi nhớ lại trước đây khi Lối Ảnh bói quẻ bói này, tôi và Quang Hựu Lý vừa thổ lộ tình cảm với nhau. Tôi đang sống trong những phút giây ngọt ngào và hạnh phúc nhất. Lối Ảnh nói người tôi yêu chỉ mang lại bất hạnh cho tôi, tôi hoàn toàn không tin. Nhưng sau những gì đã diễn ra, tôi không thể không thừa nhận quả cầu pha lê của Lối Ảnh bói hoàn toàn chính xác.

"Bà nói không sai, những gì quả cầu pha lê phán đoán đến nay đã linh nghiệm." Tôi cúi đầu nhìn xuống quả cầu phát ra những tia sáng óng ánh, nhẹ buông một tiếng thở dài, miễn cưỡng thừa nhận.

"Công chúa Y Phạn Hi, mặc dù quẻ bói của tôi đã ứng nghiệm, nhưng ngược lại tôi không hề cảm thấy vui." Thấy tôi thở dài, Lối Ảnh bước đến bên giường đậy nắp hộp đựng quả cầu pha lê lại, nghiêm giọng nói. "Cô cho rằng trí nhớ của mình đã được khôi phục, nhưng tôi nhất thiết phải nói cho cô biết, những ký ức đó đã bị Tinh Dã Nộ dàn dựng lại. Những điều đó hoàn toàn không phải là sự thực." "Bà nói sao? Không phải là sự thực ư? Tại sao có thể như thế được?" Nghe Lối Ảnh nói như vậy, tôi bỗng ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn bà ta đầy vẻ nghi hoặc.

"Hòa nhân bất đồng, những nhân vật trong câu chuyện đó đã bị thay đổi, quả cầu pha lê của tôi không bao giờ nói sai. Nếu công chúa Y Phạn Hi muốn biết đoạn ký ức đã bị mất đi, quả cầu pha lê có thể tái hiện mọi việc đã qua." Lối Ảnh đưa hai tay lên trước quả cầu, cách một khoảng. Quả cầu pha lê lập tức có cảm ứng với hai tay bà ta, bắt đầu phát ra những tia sáng mờ m ờ.

"Nếu đúng như những gì bà nói, tôi đương nhiên không thể từ chối." Lời nói của Lối Ảnh có sức mê hoặc rất lớn, lập tức trái tim ngu ngốc của tôi đập loạn nhịp, nhưng bề ngoài tôi vẫn tỏ vẻ ngạc nhiên, chỉ đưa tay ra hiệu cho Lối Ảnh bắt đầu điều khiển quả cầu pha lê.

Sau khi nhận được sự đồng ý của tôi, Lối Ảnh bắt đầu niệm thần chú. Những tia sáng trong quả cầu ẩn đi, thay vào đó một làn sương mù màu trắng bốc lên. Trong màn sương mờ ảo đó, một hội trường lộng lẫy hiện ra, đó chính là nơi phụ vương và mẫu hậu chuẩn bị để tổ chức các hoạt động chào mừng sinh nhật thứ mười lăm cho tôi.

Có rất đông người đến dự. Dưới ánh đèn lung linh và điệu nhạc tuyệt vời, tôi và Quang Hựu Lý đang say sưa nhảy điệu nhạc đầu tiên.

Bên chiếc bàn dài để đầy đồ uống ở góc hội trường, Tinh Dã Nộ mặc bộ quần áo thường ngày, nhân lúc người đối diện không để ý liền bỏ một gói thuốc mê vào trong cốc cocktail. Đúng lúc đó Tinh Dã Kỳ đi đến.

"Cha, con khát quá, con muốn uống một chút cocktail!" Tinh Dã Kỳ chỉ cốc rượu trước mặt cha mình nũng nịu nói.

"Tiểu Kỳ, con hãy uống cốc rượu này đi." Tinh Dã Nộ vẫn tỏ vẻ bình thường, lặng lẽ đặt cốc rượu ông ta vừa cho thuốc mê sang một bên, rót một cốc rượu khác đưa cho Tinh Dã Kỳ.

"Ôi, ngon quá!" Tinh Dã Kỳ bê cốc rượu lên, nhấp một ngụm nhỏ, thích thú nói. Cô ấy quay đầu nhìn sang phía tôi và Quang Hựu Lý. Hai chúng tôi vẫn say sưa khiêu vũ trong điệu nhạc du dương.

Trông thấy cảnh tượng này, từ sâu trong đáy mắt cô ẩn chứa vẻ ảm đạm, nhưng trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười rạng rỡ.

Sau bản nhạc đầu tiên, tôi và Quang Hựu Lý cười nói sánh vai bên nhau bước ra khỏi sàn nhảy. Tinh Dã Kỳ muốn bước đến trước mặt tôi để chúc mừng sinh nhật, nhưng Tinh Dã Nộ bất ngờ kéo cô ấy lại.

"Tiểu Kỳ, công chúa Y Phạn Hi vừa khiêu vũ xong, chắc sẽ thấy rất khát, con hãy mang cốc rượu này qua cho cô ấy." Tinh Dã Nộ vừa nói vừa bê cốc rượu có thuốc mê đặt trước mặt Tinh Dã Kỳ. Tinh Dã Kỳ không chút nghi ngờ, vội cầm lấy cốc rượu bước về phía tôi.

"Công chúa Y Phạn Hi!" Tinh Dã Kỳ bước đến trước mặt tôi, đưa cốc rượu cho tôi. Tôi đón lấy. "Chúc mừng sinh nhật, chúng ta hãy cạn ly nhé!" "Được, cảm ơn bạn!" Đúng lúc tôi cũng muốn uống một chút cocktail cho đỡ khát. Tôi cụng nhẹ với cô ấy.

Sau đó, tôi ngửa mặt uống cạn cốc rượu.

Tinh Dã Nộ đứng ở góc xa quan sát tôi, trông thấy cảnh tượng này đôi môi hơi nhếch lên để lộ nụ cười lạnh giá. Ông ta vội vàng bước ra khỏi hội trường đi đến bên hồ Kinh Dạ, bắt đầu sắp xếp một âm mưu lâu dài cho chính mình.

Sau khi uống cạn cốc rượu, dưới tác dụng của thuốc mê, tôi mơ hồ cảm thấy đầu óc choáng váng, đâu đó vang lên những tiếng "ù... ù" kỳ lạ. Tôi nói với Quang Hựu Lý là tôi muốn nghỉ ngơi một chút, sau đó đi ra khỏi hội trường lên thẳng điện phòng của mình. Nhưng tôi đang trên đường trở về điện phòng thì những tiếng "ù... ù" trong đầu tôi bỗng chuyển thành giọng nói của một người đàn ông trung niên. "Y Phạn Hi, bây giờ hãy đến bên hồ Kinh Dạ, đi đi..." Giọng nói đó dường như có một ma lực đặc biệt, khiến tôi vô thức quay người lại, loạng choạng theo mật đạo tới thẳng khu vực hồ Kinh Dạ và rừng Ngân Vu. Biểu hiện khác thường của tôi bị người cung nữ phát hiện ra, cô ta có dự cảm chẳng lành, vội vàng chạy vào hội trường báo tin cho Quang Hựu Lý.

Bên hồ Kinh Dạ, Tinh Dã Nộ đã sớm bố trí xong xuôi mọi việc, đang đợi tôi bước đến.

3 Tâm địa bất chính

"Công chúa Y Phạn Hi, cuối cùng cô đã đến." Thấy tôi xuất hiện, Tinh Dã Nộ biết rằng kế hoạch của mình đã thành công một nửa. Ông ta tỏ ra rất "hữu hảo" chào hỏi tôi, nở nụ cười bí hiểm khiến người ta phải cảnh giác.

"Ông là..." Khi tôi bước đến bên Tinh Dã Nộ, những tiếng "ù... ù" trong đầu chợt biến mất. Tôi nhìn Tinh Dã Nộ đang đứng trước mặt mình cảm giác vừa có chút quen thuộc, vừa có chút lạ lẫm, hiếu kỳ cất tiếng.

"Tôi là ai không quan trọng, tóm lại tôi gọi cô đến đây nhất định là có việc muốn tìm cô." Tinh Dã Nộ bước lên phía trước, nói vẻ nghiêm trọng: "Cô không thích hợp để ở bên Quang Hựu Lý, hãy mau chóng rời xa cậu ta, nếu không tôi sẽ không khách khí đâu".

"Chuyện của tôi và Quang Hựu Lý thì liên quan gì đến ông?" Mặc dù bị thuốc mê khống chế, nhưng tôi hoàn toàn không mất đi ý thức. Nghe khẩu khí vô lễ của Tinh Dã Nộ, tôi có chút phật ý, lớn tiếng phản bác lại.

"Con gái tôi thích Quang Hựu Lý, vì hạnh phúc của nó, cô phải rời xa cậu ta." Tinh Dã Nộ vừa nói vừa đưa tay ra túm lấy tóc tôi, đưa tôi đến bên hồ Kinh Dạ. Đúng lúc ông ta định sử dụng phép thuật hắc ám khổ luyện trong nhiều năm để "xử lý" tôi, thì từ phía rừng Ngân Vu vọng lại giọng nói quen thuộc của Quang Hựu Lý.

"Phạn Hi, Phạn Hi... em ở đâu?" "Quang Hựu Lý, em ở đây!" Hành động của Tinh Dã Nộ khiến tôi cảm thấy có chuyện không hay sắp xảy ra. Tôi vừa liều mình giãy giụa, vừa cất cao giọng hướng về phía Quang Hựu Lý, gọi thật to để anh có thể nhanh chóng phán đoán được nơi tôi đang đứng.

"Cô... Mẹ kiếp!" Với khả năng nhạy bén của mình, Tinh Dã Nộ không những nghe thấy tiếng Quang Hựu Lý gọi tôi mà còn phát hiện ra tiếng bước chân của các võ sĩ theo sau Quang Hựu Lý. Ông ta biết nếu ra tay lúc này thì chính mình cũng sẽ chuốc lấy phiền phức. Thẹn quá hóa giận, ông ta đưa tay phải lên đánh mạnh vào sau gáy tôi. Tôi ngất đi.

... Những hình ảnh phát ra từ quả cầu pha lê dừng lại ở đây, tôi hoàn toàn không thể nghĩ chân tướng sự thật lại như thế này.

"Được rồi, nhiệm vụ của quả cầu pha lê đến đây đã hoàn thành, công chúa Y Phạn Hi nếu cô còn điều gì thắc mắc xin cứ hỏi tôi!" Lối Ảnh vừa nói vừa nhẹ nhàng đóng nắp hộp quả cầu pha lê lại, hơi nóng phát ra từ quả cầu sau khi gợi lại đoạn ký ức vừa rồi cũng dần dần lạnh ngắt.

"Sau đó... sau đó còn xảy ra những chuyện gì nữa?" Đoạn ký ức gợi ra từ quả cầu pha lê khiến tôi vô cùng kinh ngạc, nhưng tôi vẫn hồi hộp muốn biết những chuyện xảy ra tiếp theo.

"Hoàng tử Quang Hựu Lý đưa một đội quân võ sĩ ồ ạt kéo đến bao vây Tinh Dã Nộ. Ông ta không còn cách nào khác đành phải bó tay chịu chết. Quang Hựu Lý ôm cô còn hôn mê, bất tỉnh trở về hoàng cung Y Tỉ, lệnh cho ngự y đến chữa trị cho cô. Trong cú đánh của Tinh Dã Nộ chứa đựng mười phần tà khí của phép thuật hắc ám, những tà khí đó phá hủy nội lực trong cơ thể cô, khiến cho linh lực của cô bị hao hụt, mái tóc màu vàng biến thành màu bạc." Lối Ảnh thở dài, nhìn tôi đầy vẻ thương xót. "Công chúa Y Phạn Hi, cô bị hôn mê suốt nửa năm trời, hoàng tử Quang Hựu Lý lúc nào cũng túc trực bên cô, giúp ngự y trừ tà khí trong cô, nói chuyện với cô, bón thức ăn cho cô, nhưng cuối cùng khi cô tỉnh lại, quốc vương Y Tỉ mới phát hiện ra phép thuật hắc ám của Tinh Dã Nộ đã hoàn toàn rửa sạch tình yêu giữa cô và hoàng tử Quang Hựu Lý. Cô đã quên hết mọi chuyện liên quan đến cậu ta." "Thì ra là như vậy sao?..." Nghe Lối Ảnh nói, tôi mệt mỏi ngã ra giường, tâm trạng vô cùng chán nản.

"Sau khi cô tỉnh lại, linh lực trở về số 0.

Quốc vương Y Tỉ đem chuyện cô không còn sức mạnh phép thuật, lại không nhớ gì đến ký ức tình yêu với hoàng tử Quang Hựu Lý nói với anh ta. Hoàng tử Quang Hựu Lý bèn đem một nửa linh lực của mình truyền vào chiếc vòng thạch anh tím đưa cho quốc vương để người giao lại cho cô. Có một nửa sức mạnh của cậu ta bảo vệ, phép thuật hắc ám không thể tiếp cận được cô, càng không thể làm hại cô." Lối Ảnh nói đến đây tôi mới hiểu rõ vì sao Tinh Dã Nộ phải tốn bao công sức thuyết phục tôi để tôi tin rằng chiếc vòng thạch anh tím chính là vật đồng lõa hút hết linh lực của tôi... Nếu không làm như vậy, tôi sẽ không tháo chiếc vòng ra, Tinh Dã Nộ sẽ không có cách nào để sát hại tôi. Ông ta cũng không thể đạt được mục đích của mình.

"Tinh Dã Nộ đã làm nhiều việc hãm hại tôi như vậy, kết cục của ông ta như thế nào?" Mặc dù bây giờ Tinh Dã Nộ đã chết, nhưng đối với việc ông ta bị giam dưới đáy hồ Kinh Dạ, tôi vẫn cảm thấy hiếu kỳ.

"Hoàng tử Quang Hựu Lý ôm cô trở về hoàng cung Y Tỉ và ra lệnh cho võ sĩ giải Tinh Dã Nộ về cung để quốc vương Y Tỉ và quốc vương Thần Hựu quyết định hình thức trừng trị ông ta. Quốc vương Y Tỉ, phụ vương cô, hy vọng có thể khép Tinh Dã Nộ vào tội chết, không để cô lại phải đối mặt với nguy hiểm lần nữa." Lối Ảnh tiếp tục giải đáp những thắc mắc của tôi. "Nhưng Tinh Dã Nộ là tướng quân của quốc vương Thần Hựu, ông ta từng lập được nhiều công lao hiển hách. Hơn nữa, lúc đó cô còn hôn mê mọi người đều không biết cô mất hết linh lực và trí nhớ, cho rằng cô chỉ bị hôn mê đơn thuần. Quốc vương Thần Hựu vì luyến tiếc nhân tài, giúp Tinh Dã Nộ xin thoát tội chết, nói mãi mãi giam giữ ông ta dưới đáy hồ Kinh Dạ, sẽ không để ông ta gây thêm rắc rối nữa. Cuối cùng, quốc vương Y Tỉ thấy Quang Hựu Lý dốc lòng chăm sóc cô nên đã đồng ý với quyết định của quốc vương Thần Hựu. Đó chính là nguyên nhân vì sao Tinh Dã Nộ bị đẩy xuống đáy hồ." "Nhưng... Tinh Dã Nộ cũng đã nhận được hình phạt thích đáng, bị giam giữ dưới đáy hồ. Tại sao ông ta còn có thể quay lại tìm cách hãm hại tôi?" "Thực ra vấn đề chính là ở chiếc vòng đeo tay màu đen mà hoàng tử Tây Pháp La tặng cho cô." Lối Ảnh nhìn thấu thắc mắc của tôi, bà ta mỉm cười nói tiếp. "Viên đá màu đen đó là một loại đá rất hiếm thấy. Nó chứa năng lượng của phép thuật hắc ám. Khi cô cầm chiếc vòng đeo tay ấy, năng lượng từ viên đá sẽ đánh bại năng lượng của thạch anh tím. Phép thuật hắc ám được phóng ra. Tinh Dã Nộ đã khổ luyện phép thuật hắc ám trong nhiều năm, chỉ trong giây lát ông ta có thể nhận biết được sức mạnh của phép thuật hắc ám. Ông ta muốn nhờ vào năng lượng này để thực hiện âm mưu còn dang dở của mình một lần nữa. Nhưng đáng tiếc, lần này không có ai xin tha tội cho ông ta."

4 Tình yêu còn mãi

Quả cầu pha lê đã cho tôi biết những sự việc đã qua. Hơn nữa, sau khi Lối Ảnh giải thích cho tôi rất nhiều điều, tôi mới thực sự hiểu được Quang Hựu Lý không như những gì tôi nghĩ. Anh không hề sai. Ngược lại, tất cả đều là do Tinh Dã Nộ tìm mọi cách chia rẽ chúng tôi.

"Lối Ảnh, tôi nên làm thế nào đây?" Tôi tung chăn, chạy ra khỏi phòng. Đúng như những gì trước đây các cung nữ đã miêu tả, Quang Hựu Lý đứng bên ngoài điện phòng đợi tôi. Ba ngày liền anh không ăn, không uống, không nghỉ ngơi. Một người dù có sức mạnh phép thuật cao cường, dù sức khỏe tốt như thế nào cũng không thể trụ nổi dưới ánh nắng mặt trời gay gắt. Sắc mặt anh nhợt nhạt, xanh xao. Anh đứng cũng không vững nữa. Nhìn thấy hình ảnh này, tôi vô cùng sợ hãi, chỉ sợ anh không cẩn thận mà ngã nhào xuống đất.

"Quang Hựu Lý!" Tôi gọi tên anh, lao đến ôm chầm lấy anh, nước mắt trào dâng. Quần áo trên người anh ướt sũng.

"Phạn... Phạn Hi, thật là em phải không..." Bị tôi làm ngơ mấy hôm liền, giờ lại thấy tôi chủ động sà vào lòng mình, trong lòng anh ngập tràn vui sướng. Vì đợi tôi hồi tâm chuyển ý mà anh đã phải hao tâm tổn sức rất nhiều. Anh đưa tay ra ôm tôi vào lòng, giữ chặt không dám buông ra, sợ rằng đây chỉ là một giấc mơ.

"Quang Hựu Lý, vừa rồi Lối Ảnh đã nói cho em biết tất cả. Xin lỗi anh, em đã hiểu lầm anh suốt thời gian qua, khiến anh phải chịu nhiều khổ cực..." Tôi vẫn vùi mình vào trong vòng tay của anh, nghẹn ngào nói. Xấu hổ, ân hận và tự trách bản thân mình. Tôi khóc dữ dội hơn.

"Không sao rồi, không sao rồi, bây giờ chẳng phải em đã hiểu ra mọi chuyện rồi sao, những khổ cực trước đây mà anh đã phải chịu đựng coi như là đã không uổng phí!" Quang Hựu Lý dịu dàng an ủi tôi, lời nói đầy mãn nguyện. Không ăn, không ngủ suốt ba ngày ba nên cơ thể anh rất yếu, đôi chân cũng không đứng vững, anh ngã nhào về phía tôi, thiếu chút nữa làm cho cả hai chúng tôi ngã nhào xuống đất.

"Quang Hựu Lý, anh không sao chứ?" Vì cơ thể Quang Hựu Lý đột nhiên nghiêng ngả, tôi vội vàng đỡ lấy anh, lo lắng hỏi.

"Anh không sao, Phạn Hi, em đừng lo lắng quá..." Quang Hựu Lý nhắm mắt lại, đưa hai ngón tay day nhẹ hai bên thái dương trấn tĩnh lại.

"Công chúa Y Phạn Hi, hoàng tử Quang Hựu Lý. Hai người, một người thì suốt ba ngày ba đêm sống trong tâm trạng giận dỗi, sau khi hiểu rõ chân tướng sự việc ngay cả dép cũng chẳng kịp mang, chạy ngay ra khỏi điện phòng, một người thì suốt ba ngày ba đêm không ăn không nghỉ, kết quả bây giờ sức khỏe suy yếu, đứng không vững nữa." Không biết Lối Ảnh đã bước ra khỏi điện phòng từ lúc nào. Bà ta ôm chiếc hộp đựng quả cầu pha lê trong lòng, cười hiền hòa nhìn tôi và Quang Hựu Lý.

"Hai người còn không mau dìu nhau vào điện phòng để cho cung nữ làm chút thức ăn mang đến lót dạ, sau đó còn nghỉ ngơi cho lại sức chứ!" "Đúng rồi, sao em không nghĩ đến điều này cơ chứ!" Lời nhắc nhở của Lối Ảnh khiến tôi bừng tỉnh. Vì quá xúc động mà tôi quên mất chuyện sức khỏe của anh. Tôi vội vàng đỡ lấy anh. "Quang Hựu Lý, bây giờ anh hãy vào trong điện phòng của em nghỉ ngơi một lát đã. Em sẽ sai cung nữ chuẩn bị một chút thức ăn bổ dưỡng. Anh phải ăn nhiều một chút để lấy lại sức khỏe đã tổn hao trong suốt thời gian qua." "Được rồi, được rồi, vậy làm phiền em, Phạn Hi." Quang Hựu Lý nhìn tôi cười ấm áp, sau đó dựa vào tôi chậm rãi bước vào điện phòng.

"Các vị cần nghỉ ngơi, vậy tôi không ở lại làm phiền nữa. Công chúa Y Phạn Hi, quẻ bói năm nay đã không còn hiệu lực, vậy mấy ngày tới cô nên qua chỗ tôi bói lại, tôi có dự cảm quẻ bói lần này nhất định sẽ rất tốt." Trước khi rời khỏi, Lối Ảnh quay đầu lại nói với tôi mấy câu. Sau khi nhận được cái gật đầu đáp lại của tôi, bà ta mới cẩn thận ôm chiếc hộp đựng quả cầu pha lê trở về tháp cao trong vườn hoa cung điện.

Tôi dìu Quang Hựu Lý vào điện phòng, kêu cung nữ chuẩn bị nước tắm, hầm cháo tẩm bổ, mời ngự y đến kiểm tra sức khỏe cho Quang Hựu Lý. Các cung nữ nhận được chỉ thị, lập tức bận bịu chuẩn bị mọi việc.

"Phạn Hi..." Quang Hựu Lý ghé sát vào tôi, nhẹ nhàng vuốt lên mái tóc xoăn vàng của tôi, cảm động nói. "Anh phải cảm ơn Lối Ảnh, nếu không có bà ta và quả cầu pha lê, không biết anh còn phải đứng ngoài điện phòng đợi em bao lâu nữa thì em mới tha thứ cho anh!" "Ngốc ạ, tại sao anh không nói cho em biết mọi chuyện sớm hơn! Nếu Tinh Dã Nộ không nhân lúc sơ hở mà truyền những lời nói kỳ lạ vào đầu em thì đã không xảy ra những chuyện sau này." Tôi dựa đầu vào ngực anh nũng nịu, "hờn trách" nói.

"Anh vốn định sau ba ngày tổ chức sinh nhật em mới nói rõ mọi chuyện cho em biết. Ai ngờ đến ngày thứ hai Tinh Dã Nộ đã "dụ dỗ" em đến bên hồ Kinh Dạ, xuyên tạc sự thật làm ảnh hưởng đến em, khả năng ly gián của ông ta rất cao cho nên sau này bất luận anh có cố gắng giải thích như thế nào em cũng không tin, anh cũng chẳng có cách nào khác." Nhắc lại những việc xảy ra trong mấy ngày qua, Quang Hựu Lý chỉ biết nở nụ cười ấm áp. "Phạn Hi, còn chuyện anh ôm Tinh Dã Kỳ, anh cũng cần nói rõ với em." "Được rồi, anh nói đi!" Bây giờ Tinh Dã Kỳ đã qua đời, đối với những chuyện giữa Quang Hựu Lý và cô ấy, tôi không để tâm lắm. Nhưng Quang Hựu Lý đã muốn giải thích, tôi cũng ưng thuận lắng nghe anh nói.

"Thực ra, anh muốn đợi sau khi các hoạt động chúc mừng sinh nhật của em kết thúc mới nói cho em biết cũng chính là vì muốn có được sự đồng ý của Tinh Dã Kỳ trước. Em cũng biết, nếu muốn khôi phục lại ký ức cho em, anh cần phải nói rõ mọi chuyện Tinh Dã Nộ hãm hại em như thế nào. Suy cho cùng, tất cả những chuyện này đều có liên quan đến bí mật của gia tộc Tinh Dã. Vì vậy, anh cần có được sự đồng ý của Tinh Dã Kỳ trước mới có thể nói cho em biết mọi chuyện được." Quang Hựu Lý cúi đầu nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên trán tôi. "Sáng sớm hôm đó, anh và Tinh Dã Kỳ đã bàn luận với nhau về chuyện này. Đối với chuyện phải vạch trần những việc làm xấu xa của cha mình, cô ấy phản ứng rất quyết liệt, nhưng anh đã thuyết phục được cô ấy, để cô ấy đỡ kích động, anh đã ôm cô ấy vào lòng, nhẹ nhàng an ủi." "Thì ra là như vậy..." Nghe Quang Hựu Lý giải thích, tôi mới biết mình đã hiểu sai về anh. Tôi ôm anh thật chặt, cảm thấy xấu hổ, bối rối. "Quang Hựu Lý, sau này em sẽ không hồ đồ suy đoán về người khác nữa, nhất định em sẽ cho anh cơ hội giải thích, không nghe từ một phía." "Bây giờ Tinh Dã Nộ đã chết, phụ vương của chúng ta cũng đã bắt tay giảng hòa, sau này sẽ không có ai có thể chia rẽ chúng ta được nữa." Quang Hựu Lý cười rạng rỡ, ôm chặt lấy tôi. Hai trái tim chúng tôi hòa cùng một nhịp. Tôi cũng có một dự cảm mãnh liệt rằng không có ai có thể chia rẽ chúng tôi được nữa

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.