- Thứ bảy, ngày 3 tháng 11, lúc 16 giờ 40 phút
Cuối cùng Trần Hấp vẫn chọn mặc sườn xám, chiếc váy chéo vai kia đã bị cô bỏ tủ quần áo rồi.
Tuy rằng cô chỉ tới gặp bạn bè của Chương Lộ nhưng khi tới nơi vẫn có chút hồi hộp, từ màu son cho tới hoa tai, rồi giày dép, mỗi cái cô đều muốn hỏi ý anh.
“Em đi giày cao thế sao?” Vẻ mặt Chương Lộc như cười như không.
“Em đi được.” Tuy nói vậy nhưng thực ra Trần Hấp đang thầm lo lắng trong lòng. Dù gì một người bình thường không đi giày cao gót như cô giờ lại đi một đôi cao như vậy, sợ ngã là chuyện thường tình.
“Em đổi đôi khác đi.”
“Nhưng mà phải đi cao chút thì lúc em đứng cạnh anh trông mới không bị thấp.” Trần Hấp giải thích.
“Em đi đôi kia đi, anh cảm thấy thế là vừa.”
Trần Hấp đưa mắt nhìn theo hướng tay Chương Lộc chỉ, là một đôi giày búp bê ba phân màu hồng nhạt, chiều cao của nó nằm trong phạm vi cô có thể đi được, nhưng lại chưa đủ cao để nằm trong diện suy xét của cô.
“Thật vậy sao…”
“Thật mà, được rồi, đi thôi em, sắp muộn giờ rồi đó.”
“Mấy giờ rồi anh?”
“Sắp năm giờ rồi. Chỉ là một buổi gặp mặt bạn bè bình thường thôi mà, em không cần căng thẳng vậy đâu.” Chương Lộc buồn cười, nhìn cô.
Trần Hấp không cho là đúng, “Đây cũng là lần đầu em tham gia buổi gặp mặt của các anh, đây chính là sự lễ phép và tôn trọng căn bản nhất.”
“Rồi rồi rồi, có thể đi được chưa?”
“Được rồi đi thôi!”
2. Thứ bảy, ngày 3 tháng 11, lúc 18 giờ 2 phút
Từ nhà của Trần Hấp tới biệt thự của Tô Nhất Trương phải mất một tiếng. Nhà anh nằm khu biệt thự nghỉ dưỡng có tiếng của thành phố, nằm ở vùng ngoại ô. Lúc Trần Hấp biết được liền cảm thán, tuy rằng nhóm bạn của Chương Lộc vừa nhìn đã biết là những người giàu có, nhưng độ khá giả của họ vẫn vượt xa tưởng tượng của cô.
Gia cảnh của Trần Hấp cũng không tồi, là gia đình trung lưu. Chương Lộc nói bạn gái trước của anh ngại anh không có tiền nên chia tay, cho nên cô đoán điều kiện trước kia của anh không tốt, hiện giờ đã phất lên rồi nhưng cô không hề thấy anh tiêu pha hoang toàng, tư tưởng về tiêu tiền của hai người chưa bao giờ nảy sinh mâu thuẫn. Có lẽ là do những thứ cần chi tiền quá ít, bởi khi ra ngoài ăn hàng thì họ toàn đi ăn ở quán mà bạn bè của anh mở, còn Chủ nhật hai người thường ở lại trong quán bar của anh.
Trần Hấp từng có mâu thuẫn rất lớn về tư tưởng chi tiêu với bạn trai cũ. Cô chỉ chấp nhận hưởng thụ những thứ nằm trong phạm vi mình có thể làm ra, không thích chi tiêu không có kế hoạch, chi nhiều hơn thu. Tưởng Thần từng đem tặng cô một chiếc túi hàng hiệu có giá gấp mấy lần thu nhập của anh ta, cô không thể nào nhận nổi, cũng vì thế mà hai người cãi nhau to. Về sau Tưởng Thần dần thỏa hiệp, Trần Hấp còn tưởng là anh ta chịu thôi rồi, sau cô đọc được lịch sử tin nhắn của Trương Bồi Bồi và Tưởng Thần mới biết không phải, anh ta đem cái túi xách đó tặng cho người khác.
Trần Hấp phân vân không biết mình như này có đang tích cực quá hay không, chỉ là mỗi người đều có một bản tính, cô không thể bắt người ta phải thay đổi được, nhưng cô luôn mong hai người có thể thông cảm, thấu hiểu nhau.
Cô cứ nhỡ rằng Tưởng Thần đã hiểu tính cô rồi, hóa ra tất cả những biểu hiện đó chỉ là giả dối.
Cũng may cho Trần Hấp, giữa cô và Chương Lộc không nảy sinh vấn đề đó.
Giờ đã là tháng 11, trời tối rất sớm, những ngọn đèn đường vàng dịu không ngừng lướt qua. Khu biệt thự đã lờ mờ hiện ra ở phía trước, Chương Lộc dần thả chậm tốc độ lái xe.
“Mình tới nơi rồi hả anh?”
“Ừ, là tòa thứ nhất kia.”
Trần Hấp ngẩng đầu nhìn, ven đường có không ít phương tiện cá nhân, cách đó không xa có một nơi đèn đóm sáng trưng, những chàng trai cô gái đều đang đi tới đó, hai người thậm chí còn lờ mờ nghe được tiếng nhạc xập xình.
Chương Lộc mặc đồ khá là tùy tiện, một chiếc áo phông trắng phối cùng áo khoác len màu xám, cùng với một chiếc quần đen thoải mái và một đôi giày trắng. Trần Hấp hỏi anh đã chuẩn bị quà chưa, anh bảo anh đã chuẩn bị một chai rượu.
Cánh tay và đôi chân của cô để phơi ngoài gió lạnh khiến Trần Hấp rùng mình một cái. Cô níu chặt lấy cánh tay Chương Lộc, vô thức tới gần anh hơn. Mặc dù cô đã đi giày cao gót nhưng khi đứng bên Chương Lộc, cô còn chưa tới nổi bả vai anh. Trần Hấp nhìn xong liền thấy hơi hối hận khi đã nghe lời người đàn ông này, đổi sang đôi giày cao gót ba phân.
“Em mặc thêm áo vào đi.” Chương Lộc giơ cái áo khoác ở đang vắt trên cánh tay anh lên, không đành lòng khuyên cô.
“Chỉ một đoạn đường ngắn thôi mà, vào trong rồi sẽ không lạnh nữa. Chúng ta bước nhanh lên là được!”
“Tới cửa em cởi áo ra là được mà.”
Trần Hấp liếc thoáng qua những cô gái xinh đẹp chung quanh, cũng may mà cô không nghe lời anh, bận áo sơ mi quần jean mà tới thì còn ra đâu với đâu.
“Không muốn đâu, còn dăm ba bước nữa là tới rồi mà!” Cô kiên quyết, kéo anh bạn trai của mình đi về hướng cửa chính.
3. Thứ bảy, ngày 3 tháng 11, lúc 18 giờ 11 phút
Tiếng âm nhạc xập xình càng lúc càng rõ hơn, ở bên ngoài có một nhóm người đang nướng BBQ, mùi thơm tràn ngập không gian. Trần Hấp đi cùng Chương Lộc vào trong nhà, vừa vào đã thấy Tô Nhất Trương ôm Bạch Hà, ngồi ở trên ghế sô pha hôn nồng nhiệt, những người chung quanh đang ồn ào nói chuyện.
“Ơ, thiếu gia Chương tới rồi đó à! Bọn tôi chờ cậu lâu rồi!” Người vừa nói ngồi ở ngoài rìa, Trần Hấp không biết người đó.
Chương Lộc gật đầu cười, coi như là chào hỏi.
Lúc này Tô Nhất Trương mới ngẩng đầu, nói: “Lão Lộc tới rồi à, tới đây chơi đi.” Nói xong anh bảo người bên cạnh: “Xê ra xê ra, nhường chỗ cho cậu ấy!”
Trần Hấp tới gần mới phát hiện trên bàn có vài viên xúc xắc cùng với vài chai rượu, không hiểu là bọn họ đang chơi cái gì, vì vậy cô liền nhìn Chương Lộc với ánh mắt nghi hoặc.
“Đọ thắng thua, người thua thì uống rượu, chị dâu nhỏ đừng sợ, đây chỉ là một trò chơi đơn giản thôi!” Tô Nhất Trương nở nụ cười xấu xa, nói.
Trần Hấp biết chắc trò chơi này sẽ không đơn giản như anh ta nói, cô cũng không định chơi, nhưng lại sợ mất mặt, vì thế trong lòng nảy sinh chút phân vân.
“Em chơi không?” Chương Lộc cúi đầu hỏi.
“Em không chơi đâu, em ngồi xem anh chơi nhé?” Nhìn vẻ mặt điềm nhiên của anh, Trần Hấp cảm thấy hình như mình đã suy nghĩ nhiều, vì thế liền đề nghị.
“Hôm nay tôi đứng đầu, lời tôi nói mới tính! Chị dâu nhỏ, chị nể mặt tôi đi mà?” Tô Nhất Trương vỗ vỗ chỗ ngồi bên cạnh mình.
Nghe anh ta nói vậy, tuy rằng cô đã manh nha cảm thấy có điều gì đó ẩn sau, nhưng Trần Hấp lại cảm thấy không xấu hổ nữa, vì vậy cô liền ngồi xuống cùng Chương Lộc.
“Nào nào nào, bắt đầu thôi bắt đầu thôi!”
Tổng cộng có ba cái xúc xắc, Chương Lộc vừa lắc đã ra 18 điểm. Trần Hấp không biết là do anh may mắn hay là do kỹ thuật chơi giỏi, kinh ngạc trầm trồ.
Người lắc ra được số điểm ít nhất chính là người đã chào hỏi Chương Lộc lúc đầu, mọi người đều gọi cậu ấy là Đại Kim. Giờ Trần Hấp mới phát hiện, những người ngồi trong bàn này đều có đôi có cặp. Mà hình phạt thua uống rượu này chính là uống rượu rồi truyền miệng cho nhau.
Trần Hấp đỏ mặt tía tai, chỉ cúi đầu nghe người ta nói chuyện xôn xao, không dám nhìn thẳng.
“Chương Lộc…”
“Yên tâm, số anh đỏ lắm.” Chương Lộc nhìn dáng vẻ của cô, mỉm cười an ủi, chắc anh cũng biết cô đang ngại, còn nói thêm: “Chơi hai ván rồi chúng ta chuồn trước.”
Cô tới sát anh, nói nhỏ bên tai: “Thật hả anh?”
“Thật đó.”
Chương Lộc không lừa cô, mấy ván sau anh vẫn rất may mắn, số điểm luôn đứng đầu, ngay khi cô tưởng rằng mình có thể rời đi trước rồi, Tô Nhất Trương lại không chịu.
“Hai người muốn rời bàn chơi cũng không sao, nhưng chị dâu nhỏ chơi chút mới được chứ nhỉ?”
Chương Lộc liếc anh ta, ý bảo anh giữ chừng mực, nhưng không hiểu sao Tô Nhất Trương lại cười châm chọc, “Hôm nay tôi là người tổ chức sinh nhật mà, tôi không cần biết!” Không để ý tới ánh mắt công kích của Chương Lộc nữa, tiếp tục nói: “Hơn nữa, biết đâu chị dâu nhỏ chơi giỏi trò nay thì sao? Tôi nói đúng không nào!”
Người bên cạnh phụ họa theo.
Tuy Trần Hấp cảm thấy có chút lúng túng, nhưng rồi cô lại không muốn vì mình mà người khác cảm thấy mất vui. Cô thầm nhủ, chắc là mình sẽ không xui xẻo tới vậy, làm gì có chuyện ván đầu tiên đã xắc ra được điểm nhỏ nhất.
“Vậy được rồi, một ván thôi nhé.”
“Chị dâu cứ tự nhiên! Chị đi trước nhé?” Tô Nhất Trương đưa xúc xắc cho cô.
Cô gật đầu, nhận lấy xúc xắc rồi thì thầm hỏi Chương Lộc, “Có mẹo chơi gì không anh?”
“Em cứ xắc bừa đi.” Giọng điệu của anh nghe có chút bất lực, nhưng Trần Hấp đang rất căng thẳng nên không chú ý tới.
Trần Hấp xắc lung tung vài lần rồi thả ra, được 12 điểm.
Không quá nhỏ cũng không quá lớn, Trần Hấp thở phào một hơi.
Tô Nhất Trương cầm xúc xắc, vẻ mặt như thể đã thực hiện được mưu kế, anh ta cười xấu xa nhìn Trần Hấp, “13, chị dâu nhỏ, chị thua rồi.”
“Chẳng phải bọn họ còn chưa chơi sao?”
“Bọn họ không chơi, ván này chỉ có hai chúng ta so tài thôi.”
Trần Hấp há hốc miệng, không biết phải nói gì. Cô quay đầu nhìn Chương Lộc, liền thấy sắc mặt người đàn ông chẳng có vẻ gì là bất ngờ, dường như là đã biết rõ chuyện sẽ xảy ra như thế này.
“Thua rành rành đây nhá, không được chơi ăn gian đâu đấy!”
Trần Hấp chỉ kịp lườm anh ta rồi bị Chương Lộc sờ cằm, hôn môi chuyển rượu qua. Anh biết cô hay ngượng nên làm nhanh như cắt. Đợi tới khi cô kịp phản ứng thì đã nuốt rượu xuống rồi, cả người cũng bị Chương Lộc kéo lên.
“Được rồi, chúng tôi đi ăn chút gì đó đây, các cậu cứ chơi tiếp đi.” Nói rồi, hai người bỏ lại những tiếng hô bất mãn ở phía sau.
Trần Hấp cứ bị anh dẫn ra ngoài trong sự lơ mơ như thế.
4. Thứ bảy, ngày 3 tháng 11, lúc 18 giờ 57 phút
“Phù” Trần hấp thở dài một hơi, “Anh sớm đã biết cậu ta sẽ làm vậy sao?”
“Anh đoán được, nhưng chưa kịp nhắc em.”
Trong miệng Trần Hấp vẫn còn vương lại mùi cay nồng của rượu, “Rượu này khó uống thật đấy.”
“Anh chỉ để em uống một ngụm nhỏ thôi.”
“Các anh chịu chơi thật đó.” Cô liếc Chương Lộc.
“Không liên quan tới anh, lần trước anh chơi anh vẫn còn đang độc thân.” Anh chối ngay.
“Còn lúc anh yêu đương với bạn gái cũ thì sao?” Trần Hấp truy vấn.
“Anh nói rồi mà, số anh đỏ lắm, chưa từng thua bao giờ.”
“Vậy chẳng phải lần này anh thua rồi sao?” Trần Hấp không tin.
“Là em mà, có phải anh đâu.”
“Trước kia bọn họ không chơi vậy sao? Toàn đá anh ra thay người khác vào hả?”
“Không.”
“Thật vậy sao? Vậy lần này là nhằm vào em sao?” Cô vẫn không tin, cũng có chút không phục.
“Ngốc.” Chương Lộc chỉ cười không nói, xoa đầu cô.
“Được rồi, muốn ăn gì nào? Để anh đi lấy.”
Ở bên ngoài có rất nhiều người đang nướng đồ ăn, tụm năm tụm ba vào một chỗ, còn có cả người chuyên phục vụ đồ nướng.
“Em ăn tôm.”
Trần Hấp tùy tiện tìm một chỗ để ngồi chờ Chương Lộc. Ở bên ngoài có gió lớn đang nổi lên, hơi lạnh lẽo, vì thế mà Chương Lộc khăng khăng khoác áo lên người cô. Cô nắm thật chặt áo khoác, ánh mắt dõi theo bóng hình người đàn ông. Chỉ vừa tách khỏi anh là Trần Hấp liền cảm thấy vô cùng gượng gạo, chung quanh rất náo nhiệt, nhưng lại chẳng giống anh.
Rất nhanh sau đó Chương Lộc đã cầm hai đĩa đồ ăn về, một đĩa là tôm, đĩa còn lại là mỳ Ý, ngoài ra còn có một ly nước cam.
“Em uống một ngụm đi.” Anh đưa nước cam cho cô, thấy cô uống rồi thì đưa mỳ Ý, sau đó lau tay rồi bắt đầu bóc vỏ tôm cho cô.
“Anh cũng ăn đi.” Trần Hấp cuộn chút mỳ rồi đưa tới trước miệng anh.
“Những người này đều là bạn bè của Tô Nhất Trương sao? Nhiều thật đó, em còn tưởng nhiều nhất chỉ có hơn chục người thôi.”
“Không phải đâu, họ đều mượn danh dự tiệc sinh nhật để tới đây chơi ấy mà.”
“Tiệc sinh nhật của bọn em thì chỉ cùng ăn với nhau một bữa cơm, sau đó ăn bánh gato và trò chuyện thôi.”
“Bọn anh cũng vậy mà.” Chương Lộc đặt những con tôm đã lột vào đĩa của cô.
“Nào có, các anh toàn mạnh ai người đó chơi, mạnh ai người nấy ăn, có bánh ngọt không anh?”
“Tới mười hai giờ thì cắt bánh ngọt.”
“Vậy trước mười hai giờ chúng ta làm gì?”
Chiếc di động mà Chương Lộc đang đặt trên bàn bỗng sáng lên, anh hất cằm chỉ chỉ: “Giúp anh xem đã.”
Trần Hấp cầm điện thoại, hỏi: “Mật khẩu là gì?”
“0908.”
“Từ Diệp hỏi anh đang ở đâu.”
“Em biết chơi mạt chược không?” Anh hỏi.
“Em có biết một chút, nhưng chơi cùi bắp lắm.”
“Không sao, em nhắn lại đi, bảo cậu ấy là giờ chúng ta sẽ qua đó.”
“Hả,” Trần Hấp trả lời tin nhắn như Chương Lộc đã dặn, sau đó lại hỏi, “Chúng ta phải đi chơi mạt chược sao?”
“Ừ, yên tâm, bạn trai của em rất lợi hại.” Anh nháy mắt, “Mau ăn đi.”
“À…” Trần Hấp cảm thấy không sao cả, chỉ cần được ở bên anh thì làm gì cũng được.
5. Thứ bảy, ngày 3 tháng 11, lúc 23 giờ 30 phút
Tuy rằng lúc đầu cô luôn ôm tâm thế lưỡng lự không biết nên chơi không, nhưng sau một ván là Trần Hấp đã say sưa với trò này rồi. Cô đã thắng được kha khá ván, đương nhiên là không thể thiếu sự chỉ bảo của Chương Lộc. Lúc kết thúc, cô vẫn còn có chút cảm giác chơi chưa đã. Nhưng ngay khi Từ Diệp hẹn lần sau chơi tiếp, Trần Hấp đã mạnh miệng nói lần sau cô muốn tự mình chơi.
Khi họ tới đại sảnh thì âm nhạc đã được đổi sang loại nhẹ nhàng sống động. Tô Nhất Trương bị vây ở chính giữa, vì uống rượu nên giờ anh ta đã say, nhưng vẻ mặt nhìn vẫn có vẻ tỉnh táo.
“Cảm ơn mọi người, dù rất bận rộn nhưng vẫn cố gắng bớt chút thời gian tới dự tiệc sinh nhật của bỉ nhân* này, hi vọng đêm nay mọi người đều chơi thỏa thích, vui vẻ! OK, không nhiều lời nữa!” Nói xong, anh ta cầm lấy con dao mà Bạch Hà đưa cho, cắt một đường hết năm tầng bánh, “Chúc mọi người luôn luôn vui tươi!”
(*) Bỉ nhân: Từ dùng để tự xưng một cách khiêm tốn (cũ). – Theo Từ Điển của Nguyễn Lân.Nói xong anh ta liền nắm tay Bạch Hà chạy đi, mà những người xung quanh đều bốc bánh ngọt đuổi theo, tuy đã cố chạy nhưng hai người vẫn bị đuổi kịp, toàn thân dính bánh.
Trần Hấp không hiểu sao lại thấy có chút xót cái bánh gato kia, cô vốn muốn ăn một chút nhưng giờ nó đã bị người ta bốc bừa thành một đống hổ lốn, không thể nào ăn được nữa.
“Thật lãng phí…”
“Hả?” Chương Lộc cúi đầu hỏi.
“Em nói cái bánh ngọt á, thật lãng phí, em còn muốn ăn hai miếng cơ.”
Anh bật cười, đưa mắt nhìn đống bừa bộn cách đó không xa, “Ngày mai anh đi mua cho em cái mới.”
“Được thôi. Đêm nay chúng ta ngủ ở đâu?” Trước khi đi Chương Lộc đã mang cả quần áo theo, cô cho rằng anh muốn ngủ ở bên ngoài.
“Ở nhà anh.”