Hạnh Phúc Muộn Màng

Chương 19





Chỉ khi nghe thấy họ Âu vì khó chịu mà rên rỉ, trong mắt Triệu Lỗi mới có tiêu điểm, dần dần định thần lại.
Tôi thấy anh muốn đi giúp người ta nhưng rồi lại băn khoăn, trùng trùng điệp điệp.

Âm thầm thở dài một hơi, tôi chủ động bước tới đỡ họ Âu dậy, vứt cậu ta vào ghế ngồi sau xe, chuẩn bị đưa người đi bệnh viện kiểm tra —— dù sao thì tôi cũng hơi lo mình không khéo bất cẩn đánh chết người. 
Triệu Lỗi thấy động tác của tôi thì mặc chiếc áo khoác tôi khoác lên vai anh vào, lẳng lặng đi theo, thậm chí còn tỉ mỉ nhặt gọng kính của tiểu bạch kiểm lên, bỏ vào túi áo, sau đó lên xe đẩy tiểu bạch kiểm vào trong rồi ngồi xuống bên cậu ta. 
Lúc đó tên họ Âu đã tỉnh lại một chút, tính làm loạn nhưng yếu quá, lại còn ăn một đập nên đầu óc trì độn, căn bản là không thể phản kháng Triệu Lỗi và tôi, chỉ có thể mặc chúng tôi tự loay hoay. 
Tôi vừa lái xe vừa chỉnh lại gương chiếu hậu, lén lút quan sát Triệu Lỗi. 
Anh đã trở lại dáng vẻ vô cảm thường ngày, lúc thì anh ở bên “xoa dịu” tên tiểu bạch kiểm đang bất hợp tác, lúc thì lại đang nhìn chằm chằm vào gối của ghế trước mà không thèm liếc mắt.

Hình như anh có thể cảm nhận được ánh mắt rình mò của tôi, ‘xoát’ một cái chuyển tầm nhìn, nhìn thẳng vào mắt tôi, bắt quả tang tại trận. 
Khi đó, tôi chỉ có thể điềm nhiên giả vờ như không có chuyện gì xảy ra và đưa tay ra chỉnh lại gương chiếu hậu.
Nhoắng cái đã đến bệnh viện, tôi đút hai tay vào túi quần, để Triệu Lỗi đỡ họ Âu dẫn đi xử lý thủ tục nhập viện. 
Đến lúc cần thiết, tôi chủ động lên thanh toán và điền vào biểu mẫu hoặc gì gì đó.
Quả nhiên, bác sĩ nói tên kia có thể là bị chấn động nhẹ và yêu cầu ở lại bệnh viện để theo dõi trong 24 giờ.

Nghe nói bị chấn động não có thể sẽ mất trí nhớ, tôi không biết tiểu bạch kiểm nhớ được những gì, thế nhưng lúc tỉnh lại, thái độ của cậu ta với Triệu Lỗi đã tốt hơn nhiều, dù không thể nói là phối hợp nhưng đã không độc mồm độc miệng nữa. 
Thấy Triệu Lỗi vì họ Âu mà bận lên bận xuống, tôi bắt đầu thấy chán, bèn chào một tiếng rồi ra ngoài cửa phòng bệnh hút thuốc lá —— không biết liệu hành lang có phải cũng cấm hút thuốc không, nhưng tôi mặc kệ, hiện tại tôi thật sự rất thèm một điếu thuốc. 
Tôi đang hút thuốc thì có một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài khá ưa nhìn vội vã đi về phía phòng bệnh.

Anh ta hình như có quen tôi nên vừa tới nơi anh ta đã đột ngột dừng lại ở cửa và nhìn chằm chằm vào tôi một lúc lâu, sau đó mới kiềm chế bản thân, do dự cùng tôi chào hỏi. 
Nghe được cái tên anh ta tự giới thiệu, tôi lập tức nhớ ra mình thật sự đã từng cùng người này có duyên mấy lần rồi, anh ta chính là anh trai của một vị tiền bối tại đại học Q —— là con cả của chủ câu lạc bộ nơi Triệu Lỗi từng ‘bán thân’, Lương Lập Hải. 
Người này cũng từng là quái nhân nổi danh của giới công tử nhà giàu tại Bắc Kinh.

Anh ta không kế nghiệp gia đình, không làm quan, cũng không sống kiểu quần là áo lượt, ngay từ nhỏ đã quyết tâm làm bác sĩ.

Sau này anh ta đi du học rồi về nước làm bác sĩ, nhưng mấy năm vừa rồi, quan hệ giữa anh ta với trong nhà càng ngày càng loạn, nên là chuyển tới thành phố G sống luôn. 
Nhắc mới nhớ, đầu năm nay tôi có gặp anh ta một lần rồi.

Anh ta chính là phó viện trưởng tại bệnh viện nơi ông tôi chữa bệnh.
19.

2
Vì tôi tận mắt chứng kiến Lương Lập Hải vội vã chạy tới nên nói chuyện xong, nương theo tầm mắt thi thoảng lại ngó vào phòng bệnh của anh ta, tôi bèn cầm điếu thuốc chỉ về phía họ Âu, hỏi: “Tên nhóc kia là hàng xóm của tôi nhưng mới bị tôi cho một trận xong.

Anh có quen à?” 
Lương Lập Hải quay đầu lại, bây giờ mới thật sự bắt đầu tập trung đối thoại với tôi, cau mày cẩn thận trả lời: “Đúng vậy, cậu ấy là người của tôi.

Hai người tại sao lại đánh nhau?”
Tôi cười cười với anh ta, nói: “Không cần phải căng thẳng, cậu ta chỉ bị chấn động nhẹ thôi, ở lại bệnh viện theo dõi là được.” Lương Lập Hải nghe xong thì gương mặt giãn ra không ít, tôi nói tiếp: “Xin lỗi, có thể cho tôi hỏi cậu ta là gì của anh không? Chẳng lẽ lại là con anh à?” 
Lương Lập Hải bị tôi chọc cho bật cười, vừa định nói gì đó thì thấy Triệu Lỗi mang theo một bình nước nóng đi ra, hình như là định đi đun nước ấm cho họ Âu. 
Cảnh này khiến anh ta rốt cuộc chú ý tới Triệu Lỗi, khuôn mặt già nua kia chợt co quắp, hiển nhiên là nhận ra Triệu Lỗi.

Nhưng anh ta cũng không nóng nảy, lấy ra một điếu thuốc, trầm ngâm nhìn tôi.
Tôi cũng không nóng nảy, tiếp tục hút thuốc của mình. 
Một lúc sau, chắc anh ta nhận ra hình như hai chúng tôi quay mặt vào nhau hút thuốc trước cửa phòng như này trông có vẻ ngô nghê quá nên nói muốn tìm một nơi yên tĩnh để “tâm sự” với tôi.

Tôi đã muốn kết thúc cảnh xấu hổ này từ lâu, mà tôi cũng tò mò về chuyện của anh ta và Âu Hướng Dương, vậy nên hết sức sẵn lòng đồng ý.
Trước khi đi tôi còn bảo với Triệu Lỗi là sẽ mua bữa khuya cho anh, anh cứ ở lại mà tiếp tục chăm sóc họ Âu đi.

Khi đó, Lương Lập Hải là từ đầu tới cuối không thèm nhìn tới Triệu Lỗi, chỉ yên lặng nhìn Âu Hướng Dương đang nằm ngủ, trước khi đi còn vươn tay sờ sờ đầu cậu ta một cái. 
Mới đầu lúc thấy Lương Lập Hải, Triệu Lỗi còn có chút cảnh giác.

Nhưng hẳn anh cũng thấy chúng tôi hình như có quen biết, lại thấy cả sự thương mến Lương Lập Hải dành cho Âu Hướng Dương nên anh cũng không nói gì, giữ nguyên gương mặt vô cảm, mặc kệ cảnh hai người kia đang bày ra hành động thân mật. 
Xuống tới lầu, tôi trước tiên là đến quán cơm nhanh 24 giờ đối diện bệnh viện. 
Bởi vì trời đã khuya, bên trong lại không có khách nên một lát là đến tôi.

Tôi chọn một phần cơm, đóng gói, chuẩn bị mang cho Triệu Lỗi, sau đó tôi lấy hộp cơm và tìm một góc yên tĩnh gần khu vườn nhỏ của bệnh viện để đứng, lúc này mới ra hiệu cho Lương Lập Hải nói đi. 
19.

3
Đúng như tôi đã đoán, Lương Lập Hải là người yêu hiện tại của Âu Hướng Dương. 
Vì công bằng, tôi cũng khai báo qua chuyện của mình và Triệu Lỗi —— ví dụ như là lúc chúng tôi ở bên nhau, hoặc là chuyện chúng tôi trùng hợp ở đối diện với Âu Hướng Dương —— cũng giới thiệu sơ qua hoàn cảnh khốn cùng của Triệu Lỗi ở Bắc Kinh, sau lại vọt tới chuyện tôi để Triệu Lỗi đi tất lụa chơi trong nhà để xe, thuật lại chính xác từng câu từng chữ Âu Hướng Dương đã nói với Triệu Lỗi, ý là họ Âu là đáng ăn đập đấy. 
Lương Lập Hải nghe xong chỉ lắc đầu, cũng không có ý định truy cứu nữa.

Thứ nhất, anh ta cảm thấy họ Âu quả thực có phần đuối lý; thứ hai, bởi vì hiện tại anh ta đang ở thành phố G nên không tiện thái tuế đầu thượng động thổ*.
(*) 太歲頭上動土: Ngày xưa tin rằng đào đất xây cất về hướng sao Thái Tuế mọc, sẽ vời lấy tai họa.

Do đó câu nói trên dùng để tỉ dụ việc xúc phạm người có quyền thế hoặc kẻ hung ác.
Anh ta nói bản thân cũng đã nghe qua chuyện Triệu Lỗi và tôi từ tiền bối của tôi, cũng chính là em trai anh ta. 
Anh ta nói Âu Hướng Dương cũng không tuyệt tình như vẻ bên ngoài.

Do ngày xưa phải chịu đựng bị người ta làm nhục lại còn mất đi người nhà nên dần tiêu cực.

Sau đó lại biết bản thân bị bệnh nặng nên lúc gặp Triệu Lỗi, yêu hận tình cừu đều trào lên, mới đưa ra điều kiện như vậy để làm Triệu Lỗi khó xử, lại không ngờ rằng kẻ lỗ mãng kia thực sự sẽ đến câu lạc bộ ký hợp đồng.
Nói đến chỗ này, họ Lương lại châm một điếu thuốc khác, nói là may mà nhờ có Triệu Lỗi làm vậy thì một người đã muốn đi chết như Âu Hướng Dương mới vừa có tiền lại vừa thấy thẹn mà phải cầm tiền đi chữa trị —— quá trình điều trị căn bệnh đó rất đau đớn, thời gian hồi phục cũng dài đằng đặc, không cách nào trị tận gốc, đặc biệt phải kiên trì tính cách lạc quan, vui vẻ thì mới có thể đối mặt với sự hành hạ của bệnh tật.

Tôi ở một bên âm dương quái khí* mà phụ họa: “Tình nhân trong mắt hóa Tây Thi, Âu Hướng Dương trong mắt anh đương nhiên là tốt đẹp rồi.” 
(*)陰陽怪氣: Tính tình cổ quái, làm cho người ta không biết đâu mà đoán định
Lương Lập Hải phun ra một ngụm khói từ mũi, nói: “Sao, chẳng lẽ Triệu Lỗi trong mắt cậu lại không tốt? Cậu tưởng câu lạc bộ sẽ có thể chăm sóc chu toàn cho Triệu Lỗi? Cho dù họ có thể cam đoan không để xảy ra tai nạn chết người, nhưng hai năm ở đó, quanh năm suốt tháng không ngừng nghỉ, cho dù là người phương nào, kể cả là đã từng có quan hệ, thì chỉ cần có tiền là có thể chơi đùa thỏa thích.

Anh ta có thể không tàn tật, có thể không bệnh tật, nhưng chẳng nhẽ lại chưa từng nghiện ngập?” 
Tôi làm bộ không nghe thấy, không thèm để ý tới anh ta. 
Thấy tôi không đáp, anh ta tiếp tục lảm nhảm, nói rằng khi nhìn thấy Âu Hướng Dương đấu tranh giữa việc yêu và hận Triệu Lỗi, anh ta cũng đã từng muốn giúp cậu ta hóa giải bế tắc nên chủ động thương lượng với gia đình, hủy hợp đồng bán thân cho Triệu Lỗi để đôi bên không nợ nhau nữa.

Nhưng quản lý câu lạc bộ nghe không lọt tai, bên gia đình thì ý bảo là không thể vi phạm hợp đồng như vậy, hứa sau này sẽ chăm sóc Triệu Lỗi chu đáo hơn chút. 
Trong lời nói anh ta còn ý khác, rất rõ ràng: xét thấy tôi từng âm thầm giúp đỡ Triệu Lỗi, cậu đừng có động tới Âu Hướng Dương. 
Lương Lập Hải còn nói, Âu Hướng Dương chỉ là độc miệng chứ tâm thì không.

Mấy năm trước anh ta đưa người rời khỏi Bắc Kinh cũng là vì không muốn cậu ta phải ở lại nơi khiến cậu ta tràn ngập cảm xúc tiêu cực, muốn để cậu ta có thể bắt đầu lại ở một nơi khác. 
Chuyện Triệu Lỗi rời khỏi câu lạc bộ, bên Bắc Kinh cũng đã có người nói cho Lương Lập Hải biết.

Nhưng anh ta nghĩ bản thân đã có một cuộc sống mới ở thành phố G với Âu Hướng Dương rồi nên chẳng muốn họ Âu phải bị ràng buộc nữa, thành ra mới chẳng nói gì cho họ Âu. 
Tóm lại, những lời Lương Lập Hải nói đều là để biện minh cho Âu Hướng Dương. 
Tôi có thể hiểu sau khi Âu Hướng Dương phải nhận đủ loại đả kích, lại cộng thêm bệnh tật nên tính tình trở nên cực đoan, không cách nào có thể đón nhận tình cảm của Triệu Lỗi nữa.

Cũng có thể hiểu trong lúc điều trị, cậu ta không rảnh quan tâm tới chuyện Triệu Lỗi ngày một sa đọa.

Tôi thậm chí còn có thể hiểu cho hành động hoàn toàn vứt bỏ Triệu Lỗi để tới thành phố G xa xôi của cậu ta.
Thế nhưng chỉ cần nghĩ tới ánh mắt mờ mịt của Triệu Lỗi, tôi lại chẳng thể có chút thiện cảm nào với Âu Hướng Dương cả..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.