Hạnh Phúc Nhỏ Của Anh

Chương 3-2: Cốc anh đào, sách chép tay 2



Type: Hoài An

Hình phạt được đổi kia thật sự khiến một người đàn ông đội trời đạp đất như Ôn Thiếu Khanh khó mà mở miệng. Đó không còn là quá khứ đầy máu và nước mắt nữa, mà là lịch sử áp bức và sỉ nhục.

Tùng Dung càng ngắm càng không nỡ rời tay. Cô nhìn Ôn Thiếu Khanh bằng ánh mắt nịnh nọt, hơi ngượng ngùng lên tiếng: “Cho em một quyển được không?”

Ôn Thiếu Khanh không nghĩ cô lại có hứng thú với thứ này, “Em thích à?”

“Vâng. Từng trông thấy một lần ở chỗ Chung Trinh, em hỏi xin nhưng nó không cho.”

Không biết vì sao mà trong đầu Ôn Thiếu Khanh chợt nảy ra một ý. Anh nhướng máy, khẽ cười: “Đây là sính lễ anh dành dụm từ nhỏ. Lấy đồ của anh thì phải làm vợ anh.”

“Không cần nữa.” Tùng Dung lập tức lạnh mặt. Cô không thích đùa kiểu này với Ôn Thiếu Khanh, nhất là khi anh đã thích người khác.

Ôn Thiếu Khanh không tiếp tục trêu, “Đùa thôi, đừng giận, em thích cuốn nào thì cứ lấy đi.”

Cơn giận của Tùng Dung vẫn chưa tan, “Thôi, em phải làm việc, anh cũng đi làm việc của anh đi.”

Có lẽ Ôn Thiếu Khanh cảm nhận được điều gì đó nên không nói nhiều nữa, nhanh chóng ra khỏi phòng đọc sách, ngồi trên sofa vẫy tay gọi Nhường Chút.

Anh nghiêm mặt với chú chó, “Sau này không được thình linh lao ra dọa cô ấy nữa! Đùa cũng không được! Cô ấy vốn dĩ sợ mày, về sau mà còn nghịch như thế tao sẽ bán mày cho quán thịt chó!”

Chẳng biết Nhường Chút có hiểu không, ủ rũ kêu một tiếng rồi nằm sấp trên sàn nhà.

Ôn Thiếu Khanh nói xong đứng dậy chuẩn bị đi tắm, mới được vài bước lại như nghĩ đến điều gì, bèn lùi lại, ngồi xuống vò tai Nhường Chút, “Với lại sau này khi chúng tao cãi nhau, mày phải đứng về phía cô ấy. Cô ấy là phụ nữ, mày là đàn ông trong nhà. Đàn ông phải phong độ lịch thiệp, không được sủa cô ấy.”

Ôn Thiếu Khanh ngẫm nghĩ rồi bổ sung thêm: “Cô ấy có quát tao thì mày cũng không được sủa.”

Nhường Chút cụp tai, không nhìn Ôn Thiếu Khanh. Ôn Thiếu Khanh nhìn vẻ chán nản ủ rũ của nó, khẽ cười rồi đi tắm.

Tùng Dung chỉ nghe thấy tiếng thì thầm trò chuyện ở bên ngoài nhưng không nghe được cụ thể là gì. Cô lắc đầu thật mạnh để những tâm tư ngổn ngang bay biến hết, bắt đầu tập trung đọc tài liệu trên màn hình vi tính. 

Không lâu sau Ôn Thiếu Khanh nhẹ nhàng đi tới, đứng trước bàn làm việc, đặt một cốc nước bên tay Tùng Dung rồi nhìn cô, “Có chỗ nào không thoải mái không?”

Anh vừa tắm xong và thay một bộ quần áo ở nhà màu đen, trên người tràn ngập mùi sữa tắm thơm mát. Tùng Dung ban đầu không sao, anh tới gần lại bỗng thấy hoảng hốt. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh thật nhanh rồi lại cúi xuống tiếp tục đọc tài liệu, vờ bình tĩnh trả lời: “Không.”

Quần áo ở nhà của anh trước giờ toàn màu sáng. Khuôn mặt anh vốn dịu dàng, đồ sáng màu càng tôn lên nét thanh tao nhã nhặn. Đây là lần đầu tiên Tùng Dung thấy anh mặc đồ đen. Thứ màu mang cảm giác mạnh này mặc trên người anh như toát ra hơi thở cấm dục, nhưng đồng thời cũng rất đẹp mắt. Vài sợi tóc rối còn ẩm ướt rủ trước trán, khiến cô không nhìn rõ được cảm xúc trong đôi mắt kia.

Ôn Thiếu Khanh xoa nhẹ gáy cô, “Còn đau không?”

Rõ ràng anh đang kiểm tra cục sung, nhưng Tùng Dung cứ cảm thấy anh đang xoa đầu cô giống như dỗ trẻ nhỏ, dường như ngay giây sau thôi sẽ thốt ra một câu “Ngoan nào”.

Có lẽ vì không nhận được câu trả lời, Ôn Thiếu Khanh cúi đầu nhìn Tùng Dung, “Này?”

Trong thoáng chốc, Tùng Dung cuống cả lên. Cô lúng túng chớp mắt, “Không chạm vào thì sẽ không đau.”

Ôn Thiếu Khanh cười, “Lúc ngủ cố gắng nằm sấp.”

Tùng Dung khẽ gật đầu. Chẳng ngờ một giây trước Ôn Thiếu Khanh vẫn đàng hoàng đứng đắn, ngay giây sau lại bắt đầu giở trò đùa lưu manh.

Ánh mắt anh dừng lại ở ngực cô mấy giây, thản nhiên mở miệng: “Nhưng không biết kích cỡ của em có chịu được tư thế ngủ này không.”

Mặt Tùng Dung nóng bừng, hung tợn lườm Ôn Thiếu Khanh.

Ôn Thiếu Khanh nhún vai, sợ nói thêm gì cô lại cáu, vì vậy anh cầm lấy mấy cuốn sách trên bàn rồi đi tới chỗ sofa ở góc phòng.

Tùng Dung đỏ mặt quay đi. Một lát sau không thấy có động tĩnh gì, cô mới hé mắt nhìn, thấy anh đang yên lặng đánh chữ, thỉnh thoảng lại cúi đầu xem mấy quyển sách dày để mở trước mặt rồi cầm bút viết gì đó lên bên cạnh. Hai người ở cách xa nhau, Tùng Dung chỉ có thể trông thấy mấy danh từ y học mà cô không hiểu trên màn hình vi tính. Cô nhớ Chung Trinh từng khoe rằng kỹ thuật lâm sang của sếp rất tuyệt, năng lực nghiên cứu khoa học lại tốt, có lẽ cậu không biết sếp mình ngày nào cũng chăm chỉ tới tận nửa đêm.

Cảm nhận được ánh mắt của cô, Ôn Thiếu Khanh ngoảnh đầu nhìn sang, “Xong rồi à?”

Tùng Dung thu lại ánh mắt, thấy email đã được gửi đi thì gập máy tính lại, “Cũng tàm tạm rồi.”

Vừa dứt lời, bỗng có âm thanh ùng ục kỳ lạ vang lên. Tùng Dung lập tức đỏ mặt.

Ôn Thiếu Khanh chống tay phải bên má, nhịn cười, mãi mới lên tiếng: “Đói à? Chưa ăn cơm tối sao?”

Tùng Dung nhỏ giọng đáp: “Vâng…”

Ôn Thiếu Khanh đặt bút đứng dậy, “Nhà không có đồ ăn gì, ăn mì tôm được không?”

Tùng Dung cũng đứng dậy gật đầu, “Được.”

Qúa được ấy chứ!

Ôn Thiếu Khanh liếc cô. Qủa nhiên là quỷ háu ăn che giấu kín kẽ, ở những vấn đề khác lúc nào cô cũng ra sức từ chối anh, nhưng riêng chuyện ăn uống này lại rất dễ bảo.

Mười mấy phút sau, Tùng Dung nhìn cái bát bốc hơi nóng nghi ngút trước mặt, thầm khen ngợi trong lòng. Đây là bát mì tôm sang nhất cô từng được ăn! Bên trên có trứng lòng đàu, trong bát có đầy rau, tôm, lạp xưởng, trông mà thèm chảy nước miếng.

Ôn Thiếu Khanh đưa đũa cho cô, hỏi: “Uống gì?”

Tùng Dung trả lời theo phản xạ: “Ăn mì tôm tất nhiên phải uống Coca lạnh!”

Ôn Thiếu Khanh nhìn cô, “Phụ nữ ăn đồ lạnh ít thôi. Coca thì có, nhưng không uống lạnh.”

Nói xong, anh vào bếp rồi nhanh chóng cầm lon Coca và một chiếc cốc thủy tinh ra, rót đầy đưa đến trước mặt cô.

Tùng Dung cầm lên uống một ngụm, lơ mơ nói: “Em cứ tưởng bác sĩ không ăn mì tôm, không uống Coca cơ đấy.”

Ôn Thiếu Khanh cười, “Em quen biết bao nhiêu bác sĩ.”

Tùng Dung nuốt miếng mì tôm cuối cùng, suy nghĩ cẩn thận, “Ngoài cái thằng nhóc Chung Trinh còn chưa học xong bác sĩ thì hình như chỉ biết mỗi mình anh. Bình thường bác sĩ ngại luật sư lắm.”

Ôn Thiếu Khanh nhíu mày, “Vì tranh chấp trong khám chữa bệnh?”

Tùng Dung gật đầu, “Đúng thế.”

Ôn Thiếu Khanh chợt nói: “Anh không ngại em.”

Tùng Dung ngẩn người, không biết phải tiếp lời ra sao. Ánh mắt cô trôi trong không trung, cuối cùng rơi xuống chiếc cốc vừa cầm. Chiếc cốc được làm từ thủy tinh vân nổi, sờ vào thấy sần tay, kiểu dáng to thấp. Thành cốc màu hồng phấn, phía trên điểm xuyết những cánh hoa anh đào. Xuyên qua thành cốc có thể trông thấy bọt khí Coca, nhìn thế nào cũng rất đẹp.

Ôn Thiếu Khanh nhìn ánh mắt say sưa của cô, hỏi: “Cái cốc này sao thế?”

Tùng Dung sực tỉnh, “Không sao, em thấy đẹp thôi.”

Ôn Thiếu Khanh rót thêm nửa cốc Coca nữa, “Thích thì cho em đấy. Là đồ mới, anh chưa dùng bao giờ.”

Tùng Dung cầm cốc trong tay, đột nhiên hỏi: “Không phải anh tự làm à?”

Một nụ cười dịu êm hiện lên nơi khóe miệng Ôn Thiếu Khanh, “Trong mắt em, anh giỏi đến thế sao?”

Tùng Dung thì thào: “Người khắc được cả hoa lên đũa thì còn có gì không làm được.”

Giọng cô lớn vừa đủ, Ôn Thiếu Khanh nghe rất rõ. Nụ cười êm kia phút chốc lan tới đáy mắt, nhuộm niềm vui tràn đầy giữa đôi long mày, “Cốc không phải do anh làm, còn những cánh hoa anh đào trên thành cốc là anh vẽ đấy.”

Ngón tay Tùng Dung vuốt ve những cánh hoa, “Anh thích hoa anh đào à?”

Ôn Thiếu Khanh gật đầu, “Ừ, anh thích.”

Tùng Dung ngẩng đầu lên nhìn anh, “Sao anh lại thích hoa anh đào?”

Ôn Thiếu Khanh ngẫm nghĩ một lát, nghiêm giọng trả lời: “Hoa anh đào là quốc hoa của nước Nhật đúng không? Đàn ông luôn ấp ủ một tình cảm rất riêng đối với những sản phẩm của Nhật Bản.”

“…” Tùng Dung phát hiện ngoài sự gian tà ẩn giẩu, Ôn Thiếu Khanh còn là một kẻ mặt dày.

Cô không kìm nổi mà liếc nhìn gương mặt kia. Thât không thể nhận ra lớp da trắng trẻo ấy lại dày đến mức độ đó.

Sau khi than thầm, cảm giác mất mát lại trào lên trong lòng Tùng Dung. Có lẽ anh đã quên, tên tài khoản của cô trong trò chơi kia là Sakura, có nghĩa là “hoa anh đào”.

Thấy Tùng Dung cụp mắt im lặng, Ôn Thiếu Khanh thu bớt nụ cười, “Đùa thôi. Hồi trước anh đi Nhật, trông thấy các cốc kiểu này thì rất thích, nhưng người ta không bán. Thế nên sau khi về nước anh đã mua một cái cốc cùng chất liệu rồi tự vẽ”.

Tùng Dung cảm thấy mình hơi nhạy cảm, để ý chi li. Tên tài khoản của cô là Sakura, còn người ta chẳng qua là trùng hợp thích hoa anh đào mà thôi, không nên suy nghĩ nhiều. Thấy Ôn Thiếu Khanh bình thản điềm đạm, dường như cũng không có ý gì khác, cô cúi đầu uống một ngụm lớn Coca rồi nhanh chóng nở một nụ cười, cầm chiếc cốc lắc qua lắc lại, “Vậy em lấy thật nhé?”

Ôn Thiếu Khanh cười gật đầu, chợt hỏi: “Sao mấy hôm trước em lại giận? Lúc nãy ở phòng đọc sách sao lại cáu?”

Là một người lý trí, Tùng Dung luôn cho rằng chuyện gì cũng nên nói rõ ra. Ôn Thiếu Khanh đã hỏi, cô cũng thành thật trả lời: “Vì em cảm thấy anh đã có bạn gái mà còn mập mờ với em thì chẳng khác nào thứ đàn ông cặn bã. Em không thích thế.”

Ôn Thiếu Khanh nhìn cô lạ lùng, “Anh không có bạn gái.”

Tùng Dung chau mày nghi hoặc, “Anh bảo anh có người mình thích rồi kia mà?”

Mất một lúc Ôn Thiếu Khanh mới hiểu được ý Tùng Dung. Anh lắc đầu bất lực, “Có lẽ cô ấy còn không biết anh thích cô ấy.”

Tùng Dung mở lớn đôi mắt, đờ đẫn nhìn anh, cảm thấy thật khó chấp nhận. Người như anh mà cũng yêu thầm?

Ôn Thiếu Khanh thấy nét kinh ngạc trong mắt cô, “Sao vậy?”

Tùng Dung không nhìn nữa, mắt hơi lóe lên, “Không sao.”

Thoáng chốc cả hai đều không nói thêm gì. Một lúc sau, Ôn Thiếu Khanh chợt thì thào: “Em có thể ý thức được rằng anh đang mập mờ với em là tốt rồi.”

Giọng anh quá khẽ, mà Tùng Dung vẫn còn đang hoảng hồn vì biết chuyện Ôn Thiếu Khanh yêu thầm nên nghe không rõ, cô liền hỏi: “Gì cơ ạ?”

Nét môi Ôn Thiếu Khanh cong thành một nụ cười, đôi mắt thẫm đen, “Không có gì.”

Tùng Dung cũng thầm thở phào, không có bạn gái thì tốt, cô cũng không muốn làm chuyện vô đạo đức.

Ôn Thiếu Khanh còn đang định nói thêm gì đó thì chuông điện thoại bỗng vang lên. Nhìn màn hình thấy là cuộc gọi từ bệnh viện, anh đi đến bên cửa sổ, nghe được vài câu thì bắt đầu hỏi: “Triệu chứng thế nào? Đã dùng thuốc gì? Nói các chỉ số xem…”

Tùng Dung nghe không hiểu, vì vây cô dọn dẹp bàn ăn, vào bếp rửa bát đũa.

Ôn Thiếu Khanh nghe thấy tiếng động, quay đầu nhìn sang, Nhường Chút không biết chạy ra từ lúc nào, đang ngồi trước cửa bếp. Tùng Dung vẫn sợ nó nên bê bát đũa không lùi được cũng chẳng dám tiến, thế là đôi bên rơi vào tình trạng giằng co.

Ôn Thiếu Khanh cười, quay lại tập trung nghe điện thoại.

“Đêm nay tạm thời thế đã. Chú ý theo dõi, mai tôi sẽ đến sớm.”

Anh dặn dò xong, trước khi cúp máy bỗng nhớ tới một chuyện, “Phải rồi, đặt giúp tôi lịch một ca chụp CT não sáng mai.”

Tùng Dung vừa rửa xong cái bát cuối cùng thì Ôn Thiếu Khanh tắt máy quay trở lại. Anh hỏi: “Sáng mai muốn ăn gì?”

“Bữa sáng” xưa nay vẫn là một từ rất xa xỉ đối với Tùng Dung. Cô lau tay, “Em không ăn sáng.”

Tùng Dung gật đầu,”Uừ, không có thói quen ấy.”

Ôn Thiếu Khanh cảm thấy vấn đề này khá nghiêm trọng, “Trước giờ vẫn không ăn à?”

Tùng Dung nhớ lại. “Hồi bé từng ăn rồi.”

“Từ bao giờ bắt đầu không ăn nữa?”

“Từ sau khi đi làm.”

“Tại sao?”

“Không dậy được. Sao thế, bác sĩ Ôn thấy em không được khỏe à?”

Ôn Thiếu Khanh ngẫm nghĩ một lát, “Sau này em có thể sang nhà anh ăn.”

Tùng Dung liếc anh, không lên tiếng.

Ôn Thiếu Khanh nói tiếp: “Bữa sáng không phức tạp lắm đâu. Làm nóng bánh mì nướng phết tương trong lò vi sóng, rán quả trứng, bí đỏ thì gọt vỏ rửa sạch rồi cắt miếng, bỏ vào máy làm sữa đậu nành cùng với một ít gạo và hẹn giờ. Ngủ dậy là xong, vừa mềm vừa dẻo, chỉ mất mười phút.”

Tùng Dung hỏi một vấn đề thực tế, “Ai rửa bát? Ai cọ nồi? Ai rửa máy làm sữa đậu nành? Mười phút có làm xong được những việc này không?”

Ôn Thiếu Khanh lộ vẻ bất lực, “Em chỉ cần ăn thôi.”

Tùng Dung hơi dao động, “Một tháng bao nhiêu tiền?”

Trong thoáng chốc Ôn Thiếu Khanh không hiểu được ý cô, “Cái gì?”

Tùng Dung giải thích: “Tiền ăn sáng, một tháng bao nhiêu?”

Ôn Thiếu Khanh hoàn toàn bó tay, “Trông anh giống người bán đồ ăn sáng à?”

Tùng Dung cắn môi, “Không lấy tiền? Vậy em cũng không dám ăn đâu, không thoải mái.”

Ôn Thiếu Khanh thở dài, “Em mua thức ăn, mỗi tối mang sang nhà anh. Em bỏ tiền mua nguyên liệu, anh bỏ công nấu, nếu hôm nào không ăn hoặc anh phải trực ca đêm thì không cần mua nữa.”

Tùng Dung ngẫm nghĩ rồi đáp: “Được.” 

Ôn Thiếu Khanh mở tủ lạnh ra xem qua rồi đề nghị, “Sáng mai ăn bánh khoai đi. Xem như ăn thử, vừa ý thì ăn tiếp.”

Tùng Dung gật đầu đồng ý. Ôn Thiếu Khanh đóng cửa tủ lạnh, “Muộn rồi, ngủ đi.”

Tùng Dung vô thức sờ gáy, “Em thấy chắc không sao đâu. Hay em về nhà nhé?”

Ôn Thiếu Khanh liếc Tùng Dung, chẳng thèm để ý đến lời đề nghị của cô. Anh quay người đi ra khỏi bếp, “Phòng ngủ chính hoặc phòng cho khách. Chọn một.”

Tất nhiên là Tùng Dung chọn phòng cho khách. Cô còn đang quan sát phòng, Ôn Thiếu Khanh đã gõ cửa cầm theo một cái gối đi vào, “Đổi gối cho em đây. Có phải em thường xuyên ngủ không ngon, hay mơ linh tinh không?”

Tùng Dung nhận lấy gối, “Sao anh biết?”

Ôn Thiếu Khanh khựng lại, “Lúc kéo tay em sờ Nhường Chút, nhân tiện bắt mạch luôn.”

“Nhân tiện?” Tùng Dung cau mày, “Anh học Tây y mà bắt mạch cái gì?”

Ôn Thiếu Khanh ngẫm nghỉ một lát, dường như cũng rất phiền muộn, “Quen rồi, không sửa được.”

Tùng Dung nhớ Chung Trinh từng nói nhà Ôn Thiếu Khanh là gia tộc Đông y lâu đời, tối nay lại nhìn thấy trong những cuốn sách chép tay kia có đến một nửa là sách Đông y, liền hỏi: “Anh học Đông y từ nhỏ thật à?”

“Chung Trình nói với em à?”

“Ừ.”

Ôn Thiếu Khanh bỗng cười sâu xa, nhìn cô đầy ý tứ, “Xem ra đúng là hai người thường xuyên nói chuyện về anh nhỉ?”

Tùng Dung nhất thời sơ ý mà sập bẫy, quyết tâm đuổi người, “Em buồn ngủ rồi, anh ra ngoài nhanh lên, em muốn đi ngủ.”

Có lẽ vì lạ giường nên Tùng Dung ngủ không được ngon giấc. Trong lúc mơ màng, cô cảm nhận được có người đi vào, đứng trước giường đặt nhẹ tay lên gáy, nhìn cô một lúc rồi mới rút tay về.

Tùng Dung loáng thoáng nhận ra người ấy là Ôn Thiếu Khanh, mở mắt hỏi: “Sao thế?”

Phòng chỉ bật đèn tường, ánh đèn nhạt nhòa mờ tối, đến giọng của anh dường như cũng lãng đãng theo, “Không sao, anh không yên tâm nên vào xem thử. Ngủ đi.”

Tùng Dung mơ màng đáp: “Ừ…”

Hôm sau lúc Tùng Dung tỉnh dậy nhờ tiếng chuông đồng hồ báo thức thì Ôn Thiếu Khanh đã dẫn Nhường Chút đi tập thể dục buổi sáng trở về.

Cô thu dọn xong chuẩn bị ra ngoài, đúng lúc Ôn Thiếu Khanh vào cửa.

Trời lạnh thế mà toàn thân anh như tỏa ra hơi nóng. Anh mặc một bộ đồ thể thao màu xanh tím than. Ngoài các người mẫu nam, Tùng Dung rất ít khi gặp những người đàn ông trẻ tuổi dám thử thách mình với màu sắc này. Không phải vì màu sắc này kén người mặc, mà là nó không hợp với người da vàng, mặc không cẩn thận sẽ tạo ra cảm giác quê mùa.

Thế nhưng, Ôn Thiếu Khanh mặc…. cũng không khó coi, hoặc có thể nói là đẹp cũng không quá lời.

Cô ngẩng lên nhìn mặt anh, phân tích, có lẽ nguyên nhân là do da anh khá trắng.

Từ lúc Ôn Thiếu Khanh vào cửa, Tùng Dung đã nhìn không rời mắt, điều này khiến anh hơi khó hiểu. Tiếp xúc với nhau đã lâu, biết Tùng Dung khá để ý chi tiết, anh hỏi: “Trên người anh có vấn đề gì à?”

Tùng Dung ý thức được sự vô ý của mình, vội cúi đầu cầm lấy túi, nhưng vẫn không kìm nổi mà liếc anh, “Sao lại mặc quần áo màu này?”

“Có ba màu, hai màu kia một màu trùng với màu của đồ phẫu thuật, một màu thì trùng với màu của áo blouse. Anh không muốn đã tan làm rồi mà vẫn có cảm giác đang ở bệnh viện nên chỉ có thể mua màu này?”

Tùng Dung không nhịn nổi cười, càng ngày cô càng cảm thấy nghề bác sĩ thật thú vị. Cười xong, cô mặc áo khoác lên, “Em đi trước đây.”

“Đã nói sẽ ăn sáng cơ mà?” Ôn Thiếu Khanh vừa nói vừa đi về phòng ngủ, “Chuẩn bị xong hết rồi, nấu mấy phút là xong. Anh đi thay quần áo đã, em đợi một lát.”

Ôn Thiếu Khanh thay quần áo rất nhanh rồi đi vào bếp. Tùng Dung nghe thấy tiếng đánh trứng, rồi tiếng dầu rót vào một cái chảo, chỉ mấy phút sau mùi thơm đã tỏa ra.

Từ nhỏ Tùng Dung đã biết bố mẹ mình bận rộn, bữa sáng của cô hầu hết là tự xử trên đường đến trường. Chưa bao giờ có ai cho cô biết cảm giác ngồi ở bàn đợi đồ ăn sáng là như thế nào.

Ôn Thiếu Khanh nhanh chóng bưng ra một đĩa bánh khoai rán trứng, trên chiếc bánh vàng còn điểm xuyết những mảnh hành biếc xanh, Tùng Dung nhìn mà sôi cả bụng.

Ôn Thiếu Khanh đưa đũa cho cô, “Uống sữa tươi hay sữa đậu nàng?”

Tùng Dung còn chưa tỉnh hẳn ngủ, lơ mơ trả lời: “Sữa đậu nành đi. Em không uống được sữa tươi, lúc nào cũng cảm thấy có mùi gì lạ, cho nên chỉ uống sữa chua.”

Ôn Thiếu Khanh nghe xong chợt nhìn sang Nhường Chút ở bên cạnh, lẳng lặng mỉm cười.

Tùng Dung tò mò nhìn, “Nó sao vậy?”

Ôn Thiếu Khanh nhìn cô đầy ẩn ý, “Nó cũng không uống được sữa tươi, chỉ uống sữa chua.”

Tùng Dung cắn môi, hít một hơi thật sâu, tự nhủ nể tình mình ăn chực nên không tính toán với anh.

Ôn Thiếu Khanh rót cho cô một cốc nước lọc, “Uống nước trước rồi ăn, sau đó mới uống sữa đậu nành. Bụng rỗng mà uống sữa đậu nành là không tốt đâu.”

Tùng Dung chợt nhớ tới một câu chuyện hài hước, cúi đầu bật cười.

Ôn Thiếu Khanh vừa rót sữa đậu nành vừa hỏi: “Cười gì thế?”

Tùng Dung bắt đầu nghiêm túc kể: “Em nhớ tới một câu chuyện cười. Miếng đầu tiên là bụng rỗng, miếng thứ hai thì không phải nữa.”

Kể xong, căn phòng lặng ngắt. Một lúc lâu sau Ôn Thiếu Khanh mới đứng dậu, đi vào phòng ngủ mặc thêm áo khoác rồi quay lại, nhìn Tùng Dung không biểu cảm, “Lạnh quá, anh thấy mình sắp bị cảm rồi.(*)”

(*) Trong tiếng Trung có một cụm từ lóng là “chuyện cười lạnh” chỉ những câu chuyện cười hết sức nhạt nhẽo, không thể mang đến tiếng cười cho người nghe.

Nói xong anh còn quay lại ghé vào bên đầu Nhường Chút, “Gì cơ? Mày bảo mày cũng lạnh à? Vậy cho mày quàng cái khăn kia đấy. Khăn ở trên sofa, mày tự đi lấy đi.”

Tùng Dung tức điên, giận dữ đâm đũa vào bánh khoai.

Ôn Thiếu Khanh vẫn làm bộ vô tội tiếp tục trêu cô, “Không ngon à?”

Tùng Dung lườm anh, “Không ngon gì cả, hôm nay không trả tiền!”

Ôn Thiếu Khanh nhịn cười gật đầu, “Được, mai anh làm món khác.”

Bị Ôn Thiếu Khanh đùa như vậy, Tùng Dung tỉnh táo hơn rất nhiều, bắt đầu yên lặng ăn bữa sáng. Ôn Thiếu Khanh đợi cô ăn được kha khá mới hỏi: “Sáng nay có bận không? Có thời gian thì đến bệnh viện kiểm tra xem, anh đã lấy số trước cho em rồi. Hôm nay anh kín lịch phẫu thuật, không đi cùng em được. Em tự đi được không?”

Tùng Dung xưa nay vẫn luôn tự lo toan mọi vấn đề trong cuộc sống, giờ bỗng dưng có người hỏi cô như vậy, trong lòng chợt cảm thấy không được tự nhiên, và dường như còn có một cảm xúc rất lạ đang bén rễ nảy mầm. Cô nhìn Ôn Thiếu Khanh bằng ánh mắt phức tạp, một lúc sau mới trả lời: “Không sao hết, em tự đi được. Nhưng em muốn đến văn phòng trước, sẽ qua sau.”

Ăn sáng xong, hai người lần lượt đi làm. Ôn Thiếu Khanh bận rộn trong phòng phẫu thuật một ngày, đến chiều khi sắp tan làm mới gọi điện cho Tùng Dung, “Kiểm tra chưa?”

Tùng Dung mới ra khỏi tòa, “Rồi, báo em một lúc nữa đi lấy kết quả, nhưng giờ em không đi được, để mai lấy vậy.”

Ôn Thiếu Khanh đang định về văn phòng, nghe vậy thì quay lại đi về phía thang máy, “Em không cần lấy nữa đâu, anh mang về giúp em, tối nay em sang nhà anh mà lấy.”

Hai người đều có tính nhanh gọn không rườm rà. Tùng Dung nghe xong cũng không từ chối, đôi bên nhanh chóng cúp điện thoại.

Ôn Thiếu Khanh tới khoa chẩn đoán hình ảnh. Tầm giờ này ở khoa chẩn đoán hình ảnh còn rất đông người đang xếp hàng. Ôn Thiếu Khanh vừa vào cửa đã có bác sĩ quen anh đi tới chào hỏi, “Bác sĩ Ôn.”

Ôn Thiếu Khanh cười đáp: “Bác sĩ Diêu.”

“Vội lấy kết quả à?”

“Cũng không vội. Sáng nay có người bạn chụp CT não nhưng không có thời gian tới lấy, nhờ tôi lấy hộ.”

“À, tên gì?”

“Tùng Dung.”

“À, tôi nhớ đấy. Chính tôi chụp cho cô ấy. Tên đặc biệt, người thì xinh đẹp, khí chất cũng ổn.”

Ôn Thiếu Khanh chợt nói: “Cảm ơn.”

Bác sĩ Diêu cúi đầu lật tìm bản kết quả của Tùng Dung, tìm xong liền đưa cho Ôn Thiếu Khanh. Mãi tới lúc nhìn bóng lưng kia rời đi anh ta mới phản ứng lại, gãi đầu thì thào: “Tôi khen con gái nhà người ta xinh đẹp chứ đâu có khen anh, anh cảm ơn cái gì chứ?”

Sau khi hết giờ làm, Chung Trinh ôm một đống bệnh án tới phòng làm việc để Ôn Thiếu Khanh ký tên. Mọi người đã về gần hết, mùa đông trời tối sớm, trong phòng không bật đèn, vừa vào thì thấy Ôn Thiếu Khanh đang dựa vào bàn làm việc nhìn chăm chú tấm phim chụp đặt trên bàn đọc phim X-quang. Cậu đợi mãi cũng không thấy anh cử động, đến cả ánh mắt cũng chẳng chuyển dời. 

Cậu đi hỏi dò: “Sếp, sếp đang xem cái gì thế?”

Ôn Thiếu Khanh sực tỉnh, cau mày trả lời: “Phim chụp CT não.”

Chung Trinh cũng nghiêm chỉnh nhìn, “Của bệnh nhân nào thế ạ?”

Ánh mắt Ôn Thiếu Khanh vẫn đặt trên tấm phim, hờ hững lên tiếng: “Chị họ cậu.”

Chung Trinh lập tức nhảy dựng lên, “Chị họ em? Chị họ em bị làm sao? Đầu óc chị ấy có vấn đề gì à?”

“Về mặt y học thì không có vấn đề gì.” Ôn Thiếu Khanh thở dài, “Nhưng tôi muốn xem xem trong đầu cô ấy rốt cuộc đang nghĩ gì. Tại sao tôi biểu hiện rõ ràng như vậy mà cô ấy vẫn không hiểu?”

“Ấy…” Chung Trinh mù mờ, nhưng cũng rất phối hợp hỏi: “Vậy sếp nhìn ra cái gì rồi?”

Ôn Thiếu Khanh đổi động tác, khoanh hai tay trước ngực, nhìn kỹ thêm một lúc rồi mới trả lời: “Sọ của chị họ cậu rất đẹp, hình dạng xương được lắm.”

“…” Chung Trinh nhìn Ôn Thiếu Khanh, vẫn không hiểu nổi, “Sao chị họ em lại chụp CT não?”

Ôn Thiếu Khanh lấy phim xuống, cho vào túi đựng rồi tắt đèn đọc phim đi, “Gáy bị va đập, đến viện kiểm tra.”

Chung Trinh cuống lên, “Chị ấy bị thương? Sao mà bị thương thế? Sao sếp biết chuyện này mà em lại không biết?”

Ôn Thiếu Khanh bực mình liếc cậu, “Sao tôi lại không thể biết chuyện mà cậu không biết?”

Chung Trinh khoe khoang, “Em là người hiểu chị họ nhất trên đời.”

Ôn Thiếu Khanh cười châm chọc, nhướng mày hỏi lại: “Thật không?”

Chung Trinh cảm thấy giọng điệu của Ôn Thiếu Khanh rất kỳ quái, nhưng không thể nói rõ là kỳ quái ở điểm nào. Cậu vừa định hỏi lại thì bị câu hỏi của Ôn Thiếu Khanh chặn miệng.

“Viết xong luận văn chưa?”

Chung Trinh vừa nghe đến hai từ kia là đau đầu, chột dạ trả lời: “Vẫn chưa…”

“Có biết hôm nay ngày bao nhiêu không?”

“Biết…”

“Thế mà cậu còn có thời gian đứng đây nói chuyện phiếm với tôi?”

“Em đi viết ngay đây!”

Chung Trinh bỏ nhạy nhanh như một làn khói.

Vừa về tới chung cư, Tùng Dung đã gõ của nhà Ôn Thiếu Khanh. Không có ai trả lời, xem giờ thì có lẽ anh đã dẫn Nhường Chút ra ngoài đi dạo, vì vậy cô về nhà mình.

Lúc đang đi tắm thì nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô nghĩ có lẽ là Ôn Thiếu Khanh đã về, vội vàng tắm cho xong, sấy qua tóc rồi sang gõ cửa nhà đối diện.

Ôn Thiếu Khanh mở cửa rất nhanh. Anh bảo Tùng Dung vào nhà ngồi rồi đưa phim cho cô, “Có kết quả kiểm tra rồi. Không sao hết, không phải lo.”

Tùng Dung lấy phim ra xem qua rồi nhét lại vào túi, “Xem không kiểu.”

Ôn Thiếu Khanh uống một ngụm nước, nói đùa: “Em xem mà hiểu thì anh làm gì có cơm ăn nữa.”

Tùng Dung nghĩ thấy cũng đúng, vừa định đứng dậy chào anh để về thì Ôn Thiếu Khanh đi tới đứng trước mặt, hơi cúi xuống đỡ lấy đầu cô, “Còn đau không?”

Anh vừa đến gần thì Tùng Dung liền cảm nhận được mùi hương có thể mát dịu. Cô cứng người, đột nhiên cảm thấy máy sưởi trong phòng để nhiệt độ quá cao, nóng đến mức khiến tim mình đập thật nhanh. Cô ngơ ngẩn trả lời: “Không chạm vào thì không đau.”

Ôn Thiếu Khanh hạ tầm mắt nhìn cô. Có lẽ cô vừa tắm xong, tóc hơi ẩm, lớp trang điểm trên mặt đã được rửa sạch, để lộ làn da tươi sáng mượt mà, đôi má lại ửng hồng khả nghi. Anh đứng ngay trước mặt nhưng cô không dám ngẩng đầu nhìn, ánh mắt cứ dính chặt vào cúc áo trên ngực anh.

Tùng Dung cảm thấy anh cứ nhìn mình mãi, trái tim lại nóng lên. Cô không ngừng thuyết phục bản thân, rằng anh là bác sĩ, giờ anh đang kiểm tra bệnh tình, không để ý đến việc tiếp xúc tay chân là chuyện bình thường, đừng suy nghĩ nhiều.

Tùng Dung đang thôi miên bản thân, Ôn Thiếu Khanh bỗng đưa ngón tay ra quấn lấy tóc cô, đuôi tóc quấn vào ngón tay thon dài của anh, càng thêm mờ ám. Khóe môi anh cong cong, chợt cất tiếng thì thầm, vừa như độc thoại, vừa như đang nói cho cô nghe: “Tóc lại dài ra rồi. Đừng cắt nữa, cứ nuôi thế này đi.”

Tùng Dung càng thêm luống cuống, cả người nóng bừng khó tả. May mà di động bỗng đổ chuông, Ôn Thiếu Khanh rút tay về, đi sang bên cạnh ngồi xuống. Cô lúng túng nhận điện thoại, vừa nhấc máy đã nghe được giọng sốt sắng của Chung Trinh: “Chị họ, chị không sao chứ? Bị va đầu vào đâu vậy? Có nghiêm trọng không? Sao chẳng nói gì với em?”

“Không có vấn đề gì. Mà sao em biết?”

“Sếp em nói. Không sao thì tốt! Chị họ, thời gian này em không tiện đến thăm chị, đợi qua tháng này em gặp chị sau nhé.”

“Em sao vậy?”

“Thầy Ôn biến thái! Cứ bắt em phải gửi bài luận trong tháng này! Em sợ đi gặp chị sẽ đụng phải thầy ấy! Giờ em cứ thấy thầy ấy là phải trốn ngay! Chị nói xem thầy ấy có biến thái không cơ chứ? Thầy ấy cứ làm như ai cũng giống mình, thích một cái là có thể được đăng bài trên tạp chí của SCI có chỉ số ảnh hường cao(*) như vậy? Giờ mỗi năm thầy ấy còn đổi mới số lượng và chất lượng các bài viết gửi cho SCI! Chị nói xem sao thầy ấy lại có thể biến thái như vậy chứ? Rốt cuộc thầy ấy ăn cái gì mà lớn lên vậy?”

(*) SCI: Một danh sách thuộc quyền sở hữu của Thomson Reuters bao gồm các tạp chí thuộc lĩnh vực khoa học tự nhiên, kỹ thuật, công nghệ… uy tín hàng đầu của thế giới. Các tạp chí trong danh sách này có chỉ số ảnh hưởng (impact factor) được tính dựa trên tỉ lệ số lượng trích dẫn tới các bài báo được xuất bản.

Chung Trinh mắng rất hăng. Ôn Thiếu Khanh ngồi ngay bên canh, nghe thấy rõ những gì cậu nói trong điện thoai. Tùng Dung không nghĩ Chung Trinh lại nói vậy, lúc này mà tránh đi thì lộ liễu quá, vậy nên cô chỉ có thể lúng túng ngồi đó, khổ sở quay đầu nhìn anh, ai ngờ anh đang nhìn cô cười, nét mặt khó đoán.

Tùng Dung cảm thấy sợ trước nụ cười của anh. Rõ ràng vẫn là dáng vẻ nhã nhặn thanh tao, nét dịu dàng tràn khắp khóe mắt đuôi mày, vẻ mặt biếng nhạc thảnh thơi, nhưng nơi đáy mắt lại lấp lóe những tính tóa, dường như đang suy nghĩ cân nhắc điều gì, nhìn khóe môi cong cong kia, rõ ràng là đang nghĩ mưu kế. Nhiều năm nay nhận bao vụ án, cô từng gặp không ít người và việc, chẳng có nghi phạm hung ác nào mà chưa từng gặp. Thế nhưng cô lại cảm thấy kẻ hung ác cũng không đáng sợ bằng người đàn ông đang mỉm cười trước mắt!

Từ trong thâm tâm của Tùng Dung bắt đầu thương hại cậu em họ của mình. Cô hắng giọng nhắc nhở Chung Trinh, “Thôi được rồi, đừng nói lung tung. Phải tôn sư trọng đạo, anh ấy cũng muốn tốt cho em thôi.”

Ai ngờ Chung Trinh không nhạn ra, còn nói hăng hơn: “Nghe nói mấy người biến thái luôn rất giỏi giày vỏ người khác. Chị họ ơi, trước kia em sai rồi, sau này em sẽ không giới thiệu thầy ấy cho chị nữa! Cuối cùng em cũng hiểu tại sao thầy cứ độc thân mãi rồi, biến thái như vậy ai mà chịu nổi? Chị nói xem có đúng không? Chị làm hàng xóm của thầy ấy thì phải cẩn thận đấy!”

Tùng Dung thấy sắp bị Chung Trình làm liên lụy, ngầm hạ giọng cắt lười cậu: “Tháng này chị cho em thêm ít tiền tiêu vặt. Mai sẽ gọi lại cho em.”

Chung Trinh phấn khích hét lên, hét xong mới hỏi: “Sao lại cho em thêm thế?”

Tùng Dung lại liếc nhìn khóe miệng đang cong lên của Ôn Thiếu Khanh, thở dài thương hại, “Không lâu nữa em sẽ biết thôi.”

Cúp máy xong, Tùng Dung ngượng ngùng giải thích với Ôn Thiếu Khanh: “Thật ra nó chỉ là con trai của con gái của bố của bố em mà thôi, cũng không gần gũi với em lắm.”

Ôn Thiếu Khanh điềm nhiên nhìn cô, lát sau mới lên tiếng nhưng không nhắc tới chuyện này: “Chốc nữa nhớ chườm nóng chỗ sưng sau đầu. Còn có chỗ nào khó chịu không?”

Tùng Dung ấn tay lên thái dương, “Không, chỉ hơi đau đầu thôi. Đau nửa đầu, nhưng chắc không liên quan đến chỗ sưng.”

Ôn Thiếu Khanh nhìn cô, “Áp lực công việc lớn quá à?”

Nhắc lại chuyện này, Tùng Dung cau mày, thở dài, “Đúng vậy, mai phải ra tòa. Luật sư đối phương là thầy dạy em trước kia, thầy dữ lắm.”

Ôn Thiếu Khanh cười, “Em căng thẳng à?”

Tùng Dung mở lớn đôi mắt, cuống cuồng nhìn Ôn Thiếu Khanh, “Nhìn ra được à? Nguy rồi, nguy rồi,… Sẽ thua mất, thua mất. Em phải về nhà chuẩn bị. Chào anh nhé…”

Tùng Dung vừa lẩm bẩm vừa cầm phim chụp đi. Ôn Thiếu Khanh bật cười vì biểu cảm sinh động trên khuôn mặt cô, hỏi từ phía sau: “Sáng mai muốn ăn gì?”

Tùng Dung dừng bước, quay người suy nghĩ cẩn thận. Một nét ngượng ngùng hiện lên trong đôi mắt đen nhánh sáng ngời của cô, “Ăn bánh khoai nhé?”

Ôn Thiếu Khanh nhíu mày, “Sáng nay em kêu khó ăn còn gì?”

Tùng Dung nhẹ nhàng đỡ đòn, “Bác sĩ Ôn không biết sao? Vấp ngã ở nơi nào thì đứng dậy ở nơi ấy. Hôm nay làm dở thì làm tiếp, làm đến bao giờ ngon thì thôi.”

Ôn Thiếu Khanh cười thầm, Tiêu Tử Uyên nói đúng, quả là một cô nàng nhanh miệng. Anh đứng dậy đi tới phòng bếp, vừa đi vừa trêu cô: “Đúng rồi, mới làm sữa chua chiên, có thêm cả mật ong nữa, chắn chắn Phong Phong nhà em sẽ thích. Em mang về cho nó đi.”

Vừa nhắc đến cái tên này là Tùng Dung cau mày. Cô đã quên hẳn vật cưng có lợi thế kích thước kia. Nhìn chiếc bát nhỏ mà Ôn Thiếu Khanh đưa đến, Tùng Dung nhận lấy, thản nhiên nói: “Nó vẫn đang ngủ đông chưa dậy. Để em ăn hộ cho.”

Nói xong, cô liếc nhìn Ôn Thiếu Khanh thật nahnh rồi quay lưng đi về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.