Hạnh Phúc Như Mộng

Chương 2: Nắm bắt dạ dày cô trước



Mặc dù từ nhỏ Hứa Lạc đã được hoan nghênh, kể từ sau khi vào trung học, ba năm liền không không có năm nào không có một lần bị tỏ tình, ngay cả cô cũng cảm thấy nghe riết rồi quen tai. Nhưng mà lần này Quan Tĩnh thần lai chi bút*, khiến Hứa Lạc lâu nay là người kinh nghiệm phong phú, nghiệp vụ thuần thục, mà lại có chút phản ứng không kịp.

*Thần lai chi bút: tác phẩm được thần linh hỗ trợ viết (hoặc vẽ) ra. Ở đây ý nói câu chữ của anh Tĩnh đặc sắc đấy ạ.

Sau khi phục hồi lại tinh thần từ trong trạng thái hóa đá, ý niệm đầu tiên trong đầu của Hứa Lạc là, không phải không biết nên trả lời như thế nào về lời tỏ tình của Quan Tĩnh, mà là… trời ạ, cô còn chưa rửa mặt thay quần áo, hiện giờ còn mặc đồ ngủ với đầu tóc bù xù a a a a a!!!

Vì vậy một giây sau, Hứa Lạc lui về về sau một bước, “rầm” một tiếng, đóng cửa lại.

Mặt cô thẩn thờ, trở lại trong phòng, thay quần áo, rồi lại vào phòng vệ sinh rửa mặt.

Mười phút sau, giải quyết hết mọi thứ, đầu óc bị đập bất ngờ phải dừng lại bắt đầu xoay chuyển tiến hành công tác. Rốt cuộc cô mới ý thức được chuyện gì vừa mới xảy ra.

Loại chuyện chạy tới trước cửa nhà tỏ tình khiến cô phản ứng không kịp đúng là lần đầu tiên cô gặp phải, vừa quýnh quáng lại vừa cảm thấy buồn cười.

Điều quan trọng là hình tượng của mình cơ! Hứa Lạc sắp phát điên lên, để người thầm mến mộ mình nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của mình quả thật không thể nào tàn nhẫn hơn!

Hứa Lạc vuốt vuốt mặt, đúng rồi, cô vẫn chưa trả lời, không biết Quan Tĩnh có còn đợi ngoài cửa không?

Cô do dự một chút, mặc dù trong lòng không được tự nhiên, hoàn toàn không muốn nhìn thấy Quan Tĩnh. Nhưng mà… nếu anh thật sự đang đợi thì sao? Không lẽ để người ta làm thần giữ cửa cho mình à?

Hứa Lạc do dự mở cửa ra.

Quả nhiên Quan Tĩnh vẫn còn đứng đó, hình như ngay cả tư thế cũng không thay đổi. Nhìn thấy Hứa Lạc mở cửa ra, trong nháy mắt, ánh mắt của anh sáng rực lên, nhìn cô chăm chăm.

Rốt cuộc không biết người này là không hiểu chuyện khéo léo, hay là thật sự… thích mình. Chuyện như thế này có cần phải phô bày quá trực tiếp hay không? Chả biết kín đáo là gì cả. Thật ra, mình là người Trung Quốc, hàm súc vẫn là thích hợp hơn.

“Khụ… chuyện này…” Có lẽ bởi vì gián đoạn nửa chừng, Hứa Lạc thật sự không biết nên nói cái gì cho đúng.

Nếu như nói lời cự tuyệt chính đáng, hình như mình có vẻ rất coi trọng bản thân mình. Nếu như không từ chối, ngộ nhỡ anh hiểu lầm thì làm sao bây giờ? Không phải Hứa Lạc chưa từng gặp qua loại người tự mình đa tình.

“Xin lỗi.” Quan Tĩnh lại mở miệng trước, “Chắc là tôi cần phải tự giới thiệu một lần nữa. Chào em, tôi tên là Quan Tĩnh, năm nay 28 tuổi, nhà ở Hà Tân Hoa Viên, số XX. Trong nhà ngoại trừ cha mẹ ra, tôi còn có một đứa em trai. Chỉ là bây giờ tôi đang ở một mình ở Trà Hoa Viên, số XX. Hiện giờ tôi có hai cửa tiệm, trên danh nghĩa, tài sản có hai căn hộ, một chiếc xe.”

“Về phần tính tình, tôi tự nói sẽ không có ý nghĩa gì, em có thể từ từ tự tìm hiểu. Có thể những lời tôi nói có chút đường đột, nhưng tôi thật sự thật lòng thật ý. Em không cần cân nhắc vấn đề này ngay bây giờ, đợi đến khi hiểu rõ tôi hơn một chút rồi em quyết định cũng không muộn. Hi vọng không mang lại phiền phức cho em.”

“Được, không sao.” Hứa Lạc sửng sờ trả lời.

Vậy mà cô phản ứng rất lẹ, phải rồi, thì ra anh cũng biết uyển chuyển hàm súc lắm chứ. lêquýðo₰ Lời nói rất hay, bộc trực nhưng lại ẩn chứa nhiều ý nghĩa, giao hết quyền chủ động vào tay mình, cô đâu còn gì để nói nữa đâu. —— Người ta không yêu cầu mình đồng ý, làm sao mình mở miệng nói lời cự tuyệt đây?

Quan Tĩnh khom lưng, nhắc tới cái túi ny lon để trên đất, đưa cho Hứa Lạc, “Đúng rồi, em còn chưa ăn cơm phải không? Đây là đồ tôi nấu, hi vọng em có thể thích.”

Hứa Lạc nhận lấy, nhìn vào trong túi, là hộp cơm giữ nhiệt.

Đi tỏ tình mà mang theo hộp cơm rõ ràng là khác thường. Đây thật là… Hứa Lạc không còn gì để nói.

Nhưng cô bỗng nhiên tin tưởng, có lẽ Quan Tĩnh chính là thật lòng thật ý. Mặc dù bọn họ chỉ gặp nhau một lần, còn là từ đằng xa nhìn lại, ngay cả mặt mũi của anh ra sao mình cũng không nhìn thấy rõ.

Yêu thích gương mặt của cô, tuyên bố với cô vừa gặp đã yêu cũng không phải chưa từng có, nhưng ít ra cũng đã tiếp xúc gần gũi, mặt đối mặt nói chuyện. Cho dù Hứa Lạc có tự luyến đi nữa cũng không cho rằng chỉ bằng vào lần gặp gỡ ngày đó mà Quan Tĩnh sẽ yêu mình.

Nhưng rõ ràng anh thật tìm tới cửa tỏ tình. Coi như anh là bạn của Hứa Triệt, muốn hỏi thăm địa chỉ của cô cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy. —— Đối với thông tin về cô, người trong nhà luôn luôn cố thủ canh phòng nghiêm ngặt, nhất định sẽ không tiết lộ dễ dàng.

Cho nên anh quả thật đã bỏ rất nhiều công sức rồi.

“Cám ơn.” Cô ôm hộp cơm nói, “Làm sao trả lại hộp cơm cho anh đây?”

Mắt Quan Tĩnh lập tức sáng lên, mang theo chút mong đợi nhìn về phía cô, “Có thể lưu lại số điện thoại không?” Thấy Hứa Lạc do dự, anh lập tức bổ sung, “Tôi sẽ không quấy rầy em.”

Một cô gái xinh đẹp như Hứa Lạc vậy, bị người khác quấy rầy cũng là chuyện bình thường, có ba hoa chích chòe, cũng có những lời nói hoàn toàn bất ngờ khó nghe.

Cho nên cô thật không có cảm giác mình là người gặp người thích, cũng không cho là có người thích mình. Chuyện này chẳng đáng gì để vui mừng cả.

Chẳng qua thái độ của Quan Tĩnh đúng là không tệ, quan trọng nhất còn là bạn bè của anh trai.

“Làm sao anh biết tôi ở nơi này?” Cô suy nghĩ một chút rồi hỏi, “Không phải là anh của tôi nói chứ?”

“Ừ…” Quan Tĩnh có chút mất tự nhiên, “Tôi hỏi thăm biết được em mới chuyển vào trường học, cho nên điều tra khắp nơi ở phòng thông tin trong trường, gọi điện thoại hỏi thăm từng người. Em quá xuất sắc, vừa hỏi thì ai cũng biết.”

“Được rồi.” Hứa Lạc lấy điện thoại di động ra, “Điện thoại của anh số mấy?”

Vừa nghe tiếng điện thoại di động trong túi vang lên, trong nháy mắt, Hứa Lạc có cảm giác hình như Quan Tĩnh thở phào nhẹ nhõm. Sau đó anh nhìn về phía Hứa Lạc, “Em khỏi lo về chuyện hộp cơm, tôi nay tôi sẽ qua lấy.”

Phản ứng đầu tiên của Hứa Lạc là ‘vâng’, buối tối còn muốn qua đây?

Nhưng người ta nói là tới lấy hộp cơm, cảm giác bị người theo sát không giống như vậy. Cô có chút do dự, nhưng không nói cái gì.

Quan Tĩnh quả thật rất có chừng mực, mặc dù lời nói trực tiếp khiến Hứa Lạc gần như không biết chống đỡ ra sao, nhưng anh không hề đề cập tới chuyện muốn vào nhà, hoàn toàn không vượt qua tuyến cảnh giới của Hứa Lạc.

Sau khi anh đi khỏi, Hứa Lạc nhịn không được gãi gãi đầu, cảm giác lúc này giống như gặp phải phiền toái.

Chỉ là món ăn Quan Tĩnh làm thật ngon. Nếu không biết anh mở tiệm sửa xe, Hứa Lạc sẽ cho rằng anh mở quán ăn rồi.

Hộp cơm giữ nhiệt nhìn thì lớn, nhưng đều là tầng cách nhiệt, bên trong ngược lại rất nhỏ, còn chia làm hai phần. Phần dưới đựng cơm, phía trên đựng thức ăn, cho nên sau khi Hứa Lạc ăn sạch sành sanh mà vẫn còn cảm thấy chưa no.

Cô nhịn không được cầm điện thoại di động lên, phát ra một tin nhắn cho Quan Tĩnh, “Cơm anh làm thật ngon, cám ơn.”

Gần như một giây sau, Quan Tĩnh nhắn lại, “Không cần khách sáo, em thích là tốt rồi.”

Tin nhắn thứ hai tới liền sau đó, “Nếu không chê thì tôi có thể làm nữa cho em ăn. Buối tối muốn ăn cái gì?”

Hứa Lạc do dự. Một mặt đồ ăn quá ngon, ngon tới nỗi thiếu chút nữa cô nuốt luôn đầu lưỡi của mình, hơn nữa Quan Tĩnh còn quan tâm triển khai phục vụ gọi thức ăn, cám dỗ này quả thật rất lớn! Nhưng mặt khác, vừa mới quen biết, cứ như vậy làm phiền người ta là không thích hợp! Nhất là Quan Tĩnh vừa mới thổ lộ với cô, nếu như không có hứng thú với người ta, quá thân cận sẽ dễ sinh ra hiểu lầm.

Nhưng món ăn thật sự rất ngon, rất ngon đó!!!

“Chuyện này không tốt lắm thì phải? Làm phiền anh rồi.” Cuối cùng cô cũng trả lời lại.

“Không phiền chút nào. Dù sao tôi cũng phải tự nấu cho mình ăn. Hơn nữa, không phải tôi còn phải qua lấy hộp cơm sao? Chẳng qua là chuyện thuận đường thôi.”

Có lý có cứ, nói nghe rất hợp lý!

Vậy mà đến tối, khi Hứa Lạc đứng ở cửa, trao đổi hộp cơm trong tay với Quan Tĩnh, đột nhiên cô ý thức được, cứ như vậy hoài thì mỗi ngày Quan Tĩnh đều phải tới lấy hộp cơm rồi! Đây quả thật là lý do cho phép đối phương tới nhà rồi, còn mình thì lại cam tâm tình nguyện, thậm chí còn trông mòn con mắt!

Đây là tự chui đầu vào lưới rồi! Khi Hứa Lạc ôm hộp cơm vào nhà, nhịn không được suy nghĩ.

Có lẽ bởi vì nguyên nhân kinh nghiệm tương đối nhiều, cho tới bây giờ, đối với phương diện tình cảm, cô vô cùng nhạy cảm, cũng như không có cảm giác mình suy nghĩ quá nhiều.

Tục ngữ nói đúng, muốn nắm bắt được trái tim của một người thì phải nắm bắt dạ dày của người đó trước.

Hứa Lạc cảm thấy dạ dày của mình sắp bị Quan Tĩnh bắt được, mặc dù cô chỉ mới ăn được một món ăn của anh làm mà thôi.

Thế nhưng khi tầm mắt chuyển đến hộp cơm giữ nhiệt trên bàn, Hứa Lạc lập tức vứt bỏ những ý niệm này đi.

Ăn cơm Đại Hoàng Đế! Những thứ khác đều là mây trôi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.