Hạnh Phúc Nơi Cuối Con Đường

Chương 37



Ngồi đằng sau xe, vì quá mệt nên nó gục vào lưng hắn ngủ không biết gì luôn.

Hành động vô tình ấy không làm hắn khó chịu mà ngược lại hắn cảm thấy rất thích thú, cảm giác cứ như mình vô cùng mạnh mẽ đủ để che chở cho người con gái sau lưng vậy.

Từ chỗ đó về nhà không xa, vậy mà hắn chạy đường vòng hoài nên đi mãi mà không tới được. Hắn thích cái cảm giác này, được nó dựa vào người, được nắm lấy tay nhau vì lý do chính đáng, có khi thức dậy nó còn phải biết ơn hắn nữa đấy chứ.

-Chưa tới nữa hả?

Mơ màng tỉnh giấc vẫn thấy mình ngồi trên xe, nó dụi mắt nhìn xung quanh có chút ngạc nhiên.

-Sao Linh không ngủ thêm chút cho khỏe?

Hắn có chút tiếc, phải chi mà nó ngủ nhiều nhiều thêm xíu nữa là được rồi. Giờ nó đã dậy có muốn chạy đường vòng cũng không được nữa thôi thì đành đưa nó về nhà vậy.



Tối, nó thay quần áo, chuẩn bị tâm lý về gặp Thức. Mặc dù biết bản thân sẽ chẳng thể làm được gì nhưng ít ra cũng để chửi một trận cho thoải mái trong lòng.

Vừa đến cửa nhà thì đúng lúc Thức cũng vừa dắt xe đi ra, thấy nó hắn ta hơi giật mình.

-Chuyện gì?

Thức lạnh nhạt không nhìn vào mắt nó.

Dường như không quan tâm đến câu hỏi của Thức, nó điềm tĩnh bước đến trước mặt rồi vung tay tát vào mặt hắn ta một cái rõ đau. Sau đó bản thân cũng không cầm được xúc động mà rơi nước mắt.

Dùng tay xoa xoa chỗ bị đánh, Thức vẫn không đáp trả, rõ ràng không giống xíu nào cái bản tính hung tợn của trước kia.

-Cậu nói đi, cậu ghét tôi, đánh tôi, sỉ nhục tôi bao nhiêu cũng được, còn cậu ấy đã làm gì mà cậu lại giết chết cậu ấy. Đồ độc ác.

Nó vừa nói vừa nhìn Thức với ánh mặt hận thù. Hắn ta biết nó đang nói đến chuyện gì và cái nỗi đau trên gương mặt nó khiến hắn có một chút hối hận cho hành động của mình.

Thức vẫn đứng đó mặc cho nó đánh hay chửi bới gì cũng chẳng lên tiếng một lời.

-Cậu ghét tôi đến mức mà ngay cả người yêu thương duy nhất của tôi cậu cũng giết, sao cậu không giết tôi luôn đi…

Nó dường như không còn kiểm soát được lời nói của mình, cứ mỗi lần nhìn thấy Thức là trong lòng lại đau đớn vô cùng khi nhớ về Đăng.

…Khụ…khụ…

Bỗng dưng thấy nó ho, Thức lại cảm thấy một chút khó chịu, hắn ta gằn giọng.

-Chị nói đủ chưa? Có thể về được rồi.

-Ước gì tôi có thể giết chết cậu…

Giọng nó khàn đi, cơ thể bắt đầu rơi vào trạng thái mệt mỏi.

Thức nhìn theo bóng dáng nó rời đi, có chút kỳ lạ ở trong lòng, thứ cảm giác quái quỷ gì đây mà bản thân hắn ta cũng không nhận ra được.

Hắn ta dắt xe ra chạy chầm chậm theo sau nó, chẳng hiểu để làm gì nữa nhưng không thể không làm như vậy được.

Nó đi đến một góc đường, nơi lần đầu tiên Đăng nói lời yêu nó, bỗng dưng nỗi đau lại tràn về khiến nó ngồi xuống khóc nức nở. Nó hận Thức đến thấu xương.

Sự xuất hiện của thằng em trai làm đảo hộn cuộc sống của cả gia đình nó, mẹ mất, chị gái đi mất biệt, còn nó thì sống như một đứa bụi đời.

Nhưng những chuyện này không đau đớn nhiều bằng việc Thức gây ra cái chết của Đăng, nghĩ đến chuyện này nó càng hận bản thân mình bấy nhiêu. Nếu không phải vì nó thì…

Tại sao một người như Thức lại được gia đình và xã hội chấp nhận, còn nó thì không thể cơ chứ?

Trời càng về khuya càng lạnh, nó lại cứ ngồi đấy không có dấu hiệu đứng lên, không hiểu sao Thức lại cảm thấy tức giận. Hắn ta bước đến dùng tay nâng mặt nó lên.

-Muốn khóc thì về nhà mà khóc, đừng có mà ngồi ở đây xấu mặt gia đình tôi.

Nó không thèm nhìn người trước mặt, lấy tay lau vội mấy giọt nước mặt trên mặt rồi dùng sức đứng lên. Không thể để mình yếu đuối trước mặt hắn ta như thế, chẳng phải như vậy là hắn đã thành công rồi hay sao.

Thức nhìn nó bước đi mà lòng cảm thấy hối hận, nếu như hắn ta không gây ra cái vụ kia thì bây giờ nó đã không như thế này và hắn cũng sẽ không phải sống trong nơm nớp lo sợ.

Thức quay đầu xe và bỏ đi với đầy những phiền muộn trong lòng.



Nó lang thang trên đường, từng con gió lạnh thấm vào cơ thể khiến nó không chịu đựng nổi và rồi bỗng nhiên trời đất tối sầm, nó ngã xuống đất ngất lịm.

Đúng lúc có hai vợ chồng tốt bụng đi ngang qua, nhìn thấy nằm gần nhà mình thì ra tay giúp đỡ.

Họ là hai vợ chồng trung niên khá sang trọng sống trong một ngôi nhà rộng lớn.

Nó nằm mê man suốt đêm đến khi tỉnh lại thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy mình đang ở trong một căn phòng rộng rãi và xinh đẹp.

Vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra, nó cố gắng lê bước ra mở cửa phòng, vừa đúng lúc hai vợ chồng chủ nhà đi vào.

-Cháu tỉnh rồi à? Lúc tối cháu ngất ngoài đường làm vợ chồng bác hết hồn.

Giọng người chồng rất ấm áp, phúc hậu đến nỗi trong đầu nó thoáng qua một mong muốn được sống trong một gia đình như vậy.

-Dạ con cảm ơn hai bác. Con xin phép đi về.

Nó lễ phép cảm ơn hai người, vừa định ra về thì người vợ giữ lại, rất nhẹ nhàng đưa tay chạm vào mặt nó.

-Cháu vẫn còn sốt, hay ở đây ăn chút gì rồi xíu nữa bác trai lấy xe chở về.

-Đúng rồi đó, cháu cứ ở lại đi đừng ngại.

Chẳng hiểu sao khi nghe hai ông bà nói vậy nó lại chẳng muốn rời đi, nó thèm cái cảm giác ấm áp như một gia đình này biết bao.

-Thôi xuống ăn sáng với vợ chồng bác.

Người vợ dắt nó xuống bếp, trên bàn đã chuẩn bị thức ăn sáng cho cả nhà.

Thấy nó vẫn còn gượng gạo, hai vợ chồng nở một nụ cười thân thiện hối thúc, nhờ vậy nó cũng cảm thấy tự nhiên hơn một chút.

-Ông nội, bà nội, con đói quá.

Đang cắm cúi ăn đột nhiên nghe giọng con nít ở đâu ra, nó quay lại nhìn. Một đứa bé tầm bốn tuổi, gương mặt sáng sủa rất đáng yêu chạy tới nũng nịu.

Bà vợ mỉm cười xoa đầu thằng bé cưng chiều.

-Cục cưng bà nội dậy rồi hả? Lên đây ngồi ăn sáng rồi ông nội chở đi học.

Thằng bé leo lên ghế ngồi, đưa ánh mắt nhìn xung quanh rồi bất chợt dừng lại trên người nó.

-Bà nội, cô này là ai vậy nội, có phải là mẹ con không?

Nghe thằng bé hỏi, tự dưng nó cảm thấy sóng mũi cay cay, có lẽ thằng bé chưa từng được gặp mẹ nên mới hỏi những câu như thế.

Hai ông bà nhìn nhau rồi trả lời rất nhẹ nhàng.

-Không phải đâu con.

-Bà nội nói xạo, con thấy cô này giống mẹ con lắm, bà nội nhìn đi.

Thằng bé lấy trong túi một tấm hình nhỏ xíu, trong đó là một người con gái rất trẻ trung với mái tóc ngang vai giống nó, thảo nào nó bị nhận nhầm.

Đôi mắt hai ông bà lộ rõ vẻ chua xót, thằng bé thì chạy sang ngồi cạnh nó rối rít.

-Mẹ ơi, bạn Bin ai cũng có mẹ đưa đi học chỉ có mình Bin không có thôi, hôm nay mẹ đưa Bin đi học nha.

Tự dưng trong lòng thấy thương thằng bé dễ sợ, chắc vì cả hai đều không có mẹ nên mới đồng cảm sâu sắc như thế.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.