Sau khi ăn cơm cùng Lý Tử Nhiễm xong thì đưa cô về nhà, Tô Ngọ Dương không có ý nghĩ muốn về nhà.
Thời tiết mấy ngày nay vẫn râm, trên bầu trời luôn luôn là những đám mây lớn màu xám bị gió thổi qua, cho dù là mặt trời cũng luôn lộ ra một chút
lạnh lẽo, cuối mùa thu thật lạnh, ngay cả gió thổi vào mặt cũng mơ hồ có chút giá lạnh!
Tô Ngọ Dương kéo cổ áo của mình lên cao không để gió
mùa thu ban đêm thổi vào thân thể của mình, mấy ngày nay Lý Tử Nhiễm
nhắc tới chuyện kết hôn rất nhiều lần với anh, bác trai Lý và mẹ Tần
Thục Cầm cũng nói rất nhiều lần, bây giờ hình như mọi người chỉ chờ một
câu nói của anh. Hai năm trước nếu không phải anh xảy ra việc ngoài ý
muốn kia thì có lẽ đã tổ chức hôn lễ lâu rồi, nhưng bây giờ anh không có ước muốn như vậy. Tô Ngọ Dương không biết hai năm trước mình ôm tâm
tình như thế nào chờ đến hôn lễ, vậy mà hai năm sau trong lòng anh cũng
không mong muốn tổ chức hôn lễ như trước. Nhưng anh đã từng nói anh sẽ
làm cho Lý Tử Nhiễm hạnh phúc, cho nên anh phải cưới cô. Vì thế, anh rất phiền muộn.
Tô Ngọ Dương vẫn nhớ hôm mình bị mất trí nhớ, Lý Tử
Nhiễm nói: "Ngọ Dương, em là vợ chưa cưới của anh, em sẽ chờ đến khi anh hết bệnh rồi chúng ta sẽ kết hôn." Anh chỉ im lặng gật đầu một cái, anh không nhớ cô gái trước mắt này. Cô nói cô là vợ chưa cưới của anh, anh
liền gật đầu một cái, có lẽ cô chính là vợ chưa cưới của anh. Tô Ngọ
Dương nghĩ một người phụ nữ trả giá vì mình như vậy, anh tin rằng đối
với anh cô là một người phụ nữ đặc biệt.
Trên đường gió vẫn thổi, đèn hai bên đường đường cũng đã sáng lên, có lẽ chỉ là lướt qua nhau mà trở thành người yêu. Tô Ngọ Dương lại kéo cổ áo của mình cao lên, nghĩ ‘Kết hôn sao? Vậy thì kết hôn đi.’
Có lẽ một khoảng trống trong tim bị thất lạc kia có thể tìm lại.
Hai năm rồi, Tô Ngọ Dương luôn tự hỏi mình, hai năm trước trái tim của anh
đã thất lạc ở đâu? Lý Tử Nhiễm rất tốt, anh luôn tự nói với mình, tốt
đến mức khiến anh muốn cưới cô, cho cô hạnh phúc. Nhưng giống như chính
anh nói, kết hôn và yêu không giống nhau. Nhưng anh không biết mình có
yêu Lý Tử Nhiễm hay không, mình có yêu hay không đây? Nếu như anh không
yêu, vậy vì sao trái tim của anh lại có một khoảng trống? Nếu anh yêu,
vậy vì sao anh không thể tìm về khoảng trống trong trái tim trên người
Lý Tử Nhiễm? Có lẽ anh không yêu, chỉ là mẹ dùng nó để làm công cụ giành lấy địa vị và tiền bạc mà thôi, cho nên trái tim của anh mới có một
khoảng trống, mất mác do tình thân. Vùi đầu vào trong cổ áo anh nghĩ nếu là vậy thì kết hôn đi, kết hôn, anh và Tử Nhiễm cũng sẽ hạnh phúc thôi.
"Tô Ngọ Dương, sao cậu không đi phương bắc? Tôi nghe nói Lâm Lam đi phương
bắc, cho là cậu cũng đi theo, sao vậy, vợ chồng son lại giận dỗi rồi
hả?" Tô Ngọ Dương cúi đầu đi, có một giọng nói xa lạ của một người đàn
ông truyền tới bên tai.
Tô Ngọ Dương mê mang ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang nhàn hạ hút thuốc nhìn mình trước mắt, Tô Ngọ Dương nghĩ chú
đó là người đi dạo mà thôi.
"Sao không lên tiếng? Vợ chồng son cãi
nhau giận dỗi là chuyện thường, qua một thời gian ngắn liền hết chuyện,
cậu là nam tử hán đại trượng phu nên phải co được dãn được, chủ động tìm Lâm Lam nhận sai là được! Cô bé Lâm Lam này tôi hiểu rất rõ, bụng dạ
ngay thẳng, cậu nhận sai thì cô bé cũng sẽ không so đo với cậu nữa!"
Người đàn ông nói xong, vỗ vỗ vai Tô Ngọ Dương an ủi anh.
Tô Ngọ
Dương nhận ra chú đó chính là người bảo an hôm đó, nghĩ tới thì ra chú
này coi mình thành Bạch Nham, cười nhẹ nói: "Chú ơi, cháu không phải là
chồng của Lâm Lam - Bạch Nham, cháu và cô ấy chỉ là bạn bè bình thường,
có vẻ chú nhận lầm người rồi!"
Bảo an dừng động tác đang vỗ vai Tô
Ngọ Dương lại, lại hút một hơi điếu thuốc trong tay, Tô Ngọ Dương thấy
điếu thuốc kia đã cháy sắp hết. Bảo an hít một hơi thật sâu rồi tiện tay ném xuống đất, phun ra một ngum khói, khó hiểu nhìn Tô Ngọ Dương, nói:
"Ngọ Dương, không phải tôi nói cậu! Hai năm trước cậu vừa đi liền không
có tin tức, không lâu sau Lâm Lam cũng rời khỏi. Tôi vẫn cho là cô bé đi tìm cậu, chỉ là từ lúc cô bé rời khỏi tôi cũng chưa gặp lại cô bé, cho
nên cũng không biết cô bé đến cùng có phải đi tìm cậu hay không. Trước
đó không lâu tôi nhìn thấy hai người cùng xuất hiện, nghĩ đến hai người
đã sớm tốt rồi, có thể xông xáo ở bên ngoài hai năm, bây giờ mới trở về. Nhưng không ngờ, mới mấy ngày thì đã lại tách ra rồi! Người trẻ tuổi,
đừng tưởng rằng mình còn trẻ tuổi nên không coi trọng hôn nhân, Lâm Lam
là một cô gái tốt!"
Nghe được ‘hai năm trước’, trong lòng Tô Ngọ
Dương co quắp lại, hai năm trước anh mất trí nhớ. "Chú ơi, chú xem chú
nói gi vậy? Lâm Lam nói với cháu chú thích nhất là đùa giỡn những cô gái như bọn họ, bây giờ Lâm Lam không ở đây, chú đùa giỡn một người đàn ông như cháu là có ý gì?" Tô Ngọ Dương lắc đầu nghĩ, có lẽ chú này thật sự
là nhận lầm người.
Bảo an có chút khó tin mà nhìn chằm chằm vào Tô
Ngọ Dương, lời nói của Tô Ngọ Dương khiến mình căm tức, cậu ta lại còn
nói mình thích đùa giỡn cô gái, mình sống hơn nửa đời người, vẫn cần cù
chăm chỉ làm bảo an ở chung cư, mặc dù không so được với những người có
sự nghiệp thành công, nhưng ông tự nhận mình là một người công dân đàng
hoàng tuân thủ pháp luật. Mặc dù bình thường thích nói giỡn đôi chút với đồng nghiệp nhưng ông chưa bao giờ nói giỡn về việc nhà của người khác.
"Tô Ngọ Dương, tôi tốt bụng mới nói với cậu những thứ này, cậu cho rằng tôi nói giỡn vậy coi như là tôi nhiều chuyện, đùa giỡn đi! Thật sự tôi thấy không đáng để Lâm Lam làm vậy!" Nói xong bảo an cũng không để ý tới Tô
Ngọ Dương cứ thế lắc đầu đi, để lại Tô Ngọ Dương ngẩn người đứng tại
chỗ.
Về đến nhà Bạch Nham mệt mỏi tháo cà vạt ra, nửa nằm trên ghế
sofa, ban ngày mẹ Vệ Tương Lan lại gọi mấy cuộc điện thoại tới thúc giục anh nhanh lên một chút xử lý chuyện của mình và Hạ Mộng Kỳ, anh vẫn
dùng lý do công ty có chuyện để từ chối rồi.
Ngồi dậy lấy một điếu
thuốc trong bao thuốc lá trong túi áo ra, Bạch Nham không thuần thục
châm lửa, đốt điếu thuốc trong tay, hít một hơi thật sâu, phun ra một
hơi thật dài, sau khi Lâm Lam anh dưỡng thành thói quen hút thuốc lá.
Cong cánh tay, mệt mỏi dựa vào ghế sô pha, sao anh có thể không biết
dùng lý do này không kéo được bao lâu, bây giờ Vệ Tương Lan chỉ chờ anh
bình tĩnh lại, dần dần quên đi Lâm Lam, thời gian lâu dài, sao Vệ Tương
Lan có thể không hành động chứ? Mà anh đến lúc phải đối mặt cả dòng họ
nhà họ Bạch vẫn phải chấp nhận an bài như thế. Nhưng anh thật sự có chút không cam lòng, từ đầu đến giờ tất cả mọi chuyện đều nằm trong lòng bàn tay của Vệ Tương Lan.
Mùi vị vắng vẻ và cô đơn trong căn nhà này lại lan tràn, Bạch Nham một ngụm lại một ngụm hút điếu thuốc trong tay,
khói thuốc tràn ngập trong không khí, tiếng hút thuốc “Ba xích” phát ra
từ miệng khi đóng khi mở của Bạch Nham, vang vọng trong căn nhà yên
tĩnh. Đều nói chỉ có người cô đơn mới có thể lúc đang hút thuốc lá phát
ra âm thanh, đó là âm thanh cô đơn.
"Nếu đây là kết quả cuối cùng, vì sao anh còn không quên được em ——" tiếng chuông quen thuộc truyền vào
tai, nửa người Bạch Nham vẫn dựa vào ghế sô pha, lấy điếu thuốc trong
tay ra, mặc kệ tiếng chuông bên tai. "Lấy gì làm chứng? Chưa bao giờ
nghĩ tới yêu một người, cần tàn nhẫn mới chứng minh được mình yêu sâu
đậm ——" một khúc kết thúc rốt cuộc di động cũng an tĩnh.
Tiếng chuông lại vang lên, động tác của Bạch Nham nhanh lên, hung hăng hút điếu
thuốc trong tay, chẳng mấy chốc một điếu thuốc lại hết, Bạch Nham hít
sâu thở ra một hơi ném tàn thuốc đi. Thuốc đã cháy hết, lông mày của anh đang nhíu chặt không có một chút muốn giãn ra. Mượn rượu tiêu sầu càng
sầu hơn, rượu còn như vậy, huống chi là thuốc lá!
Vào giờ phút này
nhìn căn nhà trừ mình ra không có một bóng người nào nữa, Bạch Nham khổ
sở cúi đầu, chưa bao giờ nghĩ tới yêu một người, cần tàn nhẫn mới chứng
minh được mình yêu sâu đậm! Anh chưa bao giờ nghĩ tới, mình lại yêu Lâm
Lam sâu đậm, khổ sở như vậy. Lâm Lam đã rời khỏi đây nhiều ngày rồi, mỗi ngày về nhà không phải nhìn thấy vẻ mặt thỏa mãn của Hạ Mộng Kỳ chuẩn
bị bữa ăn tối cho anh thì chính là một mình ngồi yên tĩnh cô đơn. Vậy mà so với người trước, anh càng muốn là người sau. Mỗi khi vào cửa nhìn
thấy Hạ Mộng Kỳ vì mình chuẩn bị một bàn thức ăn, một lần lại một lần
gắp đồ ăn vào chén mình, lúc đó anh không thể tự kiềm chế mà nghĩ tới
Lâm Lam.
"Nếu đây là kết quả cuối cùng, vì sao anh còn không quên
được em ——" tiếng chuông lại vang lên lần nữa, Bạch Nham cúi đầu mò mẫn
trên ghế sofa: "Alo, Mộng Kỳ, có chuyện gì không?" Bật nắp di động lên,
Bạch Nham khàn khàn nói.
"Bạch Nham, giọng của anh sao vậy? Thân thể khó chịu sao?" Đầu điện thoại bên kia là giọng nói sốt ruột, lo lắng của Hạ Mộng Kỳ.
Bạch Nham cầm điện thoại thở nhẹ một hơi lấy lại tinh thần nói: "Không sao,
có thể là chuyện của công ty nên mệt thôi. Em có chuyện gì à?"
"Đừng
để mình quá mệt, nếu vậy thì để ngày mai làm cũng được mà. Hôm nay ba em muốn gặp anh, ban ngày anh luôn nói bận, em nghĩ buổi tối anh rảnh một
chút nên gọi điện nói anh tới đây. Hôm nay anh mệt rồi thì thôi, nghỉ
sớm một chút đi!" Giọng nói mất mác của Hạ Mộng Kỳ truyền vào tai Bạch
Nham.
"Mộng Kỳ, xin lỗi." Bạch Nham nhẹ nói vào điện thoại.
"Xin
lỗi cái gì, em và anh sắp thành người một nhà, còn nói những lời này!"
Nói xong những lời này thì đầu điện thoại bên kia rơi vào im lặng, một
lúc lâu sau mới truyền tới giọng nói khẩn cầu của Hạ Mộng Kỳ: "Bạch
Nham, tất cả sẽ khá hơn, anh quên những chuyện kia đi được không? Chúng
ta bắt đầu lại lần nữa được không?"
Bạch Nham cầm điện thoại đặt trên bàn, dùng tay còn lại lấy một điếu thuốc ra đặt vào trong miệng, im
lặng một lúc, cuối cùng đặt thuốc xuống bàn. "Mộng Kỳ, hôm nay anh rất
mệt, ngày mai nói được không?"
Đầu điện thoại bên kia Hạ Mộng Kỳ cũng im lặng, hình như lúc này, trừ im lặng, bọn họ không phương thức nào
tốt hơn để diễn tả mình. "Được rồi, Bạch Nham. Mặc kệ ra sao, em hi vọng đến lúc chúng ta kết hôn, anh đã có thể thản nhiên đối diện với những
chuyện này. Anh hi vọng đến lúc đó anh vẫn là Bạch Nham trước kia mà em
quen biết, bất kể ra sao em cũng hi vọng anh vui vẻ, hạnh phúc." Nói
xong những lời này Hạ Mộng Kỳ cúp điện thoại.
Bạch Nham thả điện
thoại xuống, đóng nắp lại. Trên nắp điện thoại dán hình của mình và Lâm
Lam, anh hôn lên má phải Lâm Lam, mà Lâm Lam thì nghiêng mặt, ánh mắt
giật mình nhìn về phía trước. Bạch Nham nhớ tới vẻ mặt khó xử của Lâm
Lam ngày đó, ngày đó anh cố chấp kéo Lâm Lam chụp hình với mình. Anh
biết cô và Tô Ngọ Dương có rất nhiều hình, anh biết đến ngày chủ nhật
bọn họ sẽ đi ra ngoài chỉ vì chụp hình, anh ghen tị, anh và Lâm Lam kết
hôn rồi nhưng ngay cả hình đám cưới cũng không có. Vì vậy anh không để ý đến cảm nhận của Lâm Lam kéo cô vào chụp hình, Tô Ngọ Dương có, Bạch
Nham anh cũng muốn có đó! Nhưng cuối cùng những gì anh nhận được cũng
không phải là những gì Tô Ngọ Dương nhận được, ngay cả tấm hình này cũng là anh bắt chước Tô Ngọ Dương và Lâm Lam, nhưng cuối cùng cũng chỉ là
bắt chước.
Đặt điện thoại xuống, Bạch Nham đứng lên đi tới phòng ngủ. Cô đã cầm đi tấm hình của anh và Lâm Lâm đặt ở trên tủ đầu giường, anh
không biết anh nên vui mừng hay là bi ai đây. Cô mang đi hình của mình
và cô, có phải chứng minh hai năm qua mình có lẽ đi vào lòng cô, cô
không bỏ được anh đúng không? Nhưng lúc này chính là bọn họ tách ra. Vận mạng vốn lúc nào cũng thích trêu chọc người.
Nhìn tờ giấy ly hôn đặt dưới điện thoại, cuối cùng Bạch Nham cuối cùng vẫn không như nó không
nằm trên giường. Nhiều ngày như vậy, anh vẫn không hạ được quyết tâm
viết hai chữ nặng nề kia.
Rất nhiều khi Bạch Nham nghĩ bây giờ anh và Hạ Mộng Kỳ có phải giống Lâm Lam và anh lúc trước, anh cũng nghĩ cho
Lâm Lam hạnh phúc, cuối cùng lại cho cô tổn thương và khổ sổ khiến cô
mất đi tất cả. Ngay cả hạnh phúc của Lâm Lam cũng không cho được, huống
chi là Hạ Mộng Kỳ! Thì ra cuối cùng là anh phụ lòng hai người phụ nữ
quan trọng trong sinh mệnh mình.