Hạnh Phúc Nơi Khúc Quanh

Chương 35: Ngoại truyện 2 Cuộc chiến trừng trị tội ác cướp người



Ánh mặt trời, hoa tươi, bươm buớm lại thêm Thanh Đăng nào đó đang cầm một ly nước cam yêu thích nhất của mình, uống một hớp nước trái cây, nằm trên ghế dựa híp mắt nhìn trời xanh, ngửi mùi hoa, nhìn bươm buớm thỉnh thoảng bay qua đỉnh đầu, thật sự là rất dễ chịu, Thanh Đăng nào đó thở dài một hơi cảm thán: thì ra cuộc sống có thể tốt đẹp như thế!

Một tiếng "Bốp ——" vang thật lớn, Thanh Đăng nào đó vừa mới uống một hớp nước trái cây liền "Xì ——" phun toàn bộ ra ngoài, vừa ho khan vừa ngồi dậy nhìn về phía trước, mới vừa rồi cảm thấy cuộc sống tốt đẹp, trong nháy mắt hóa thành bọt biển, dưới ánh mặt trời bốc hơi không còn gì hết, ho khan cũng lập tức dừng lại, cả người cứng đờ, nhìn người trước mặt, run run nói: "Cô. . .cô. . .muốn làm gì?"

Lúc này Lý Tử Nhiễm đang đứng thành hình chữ đứng (站), hai tay chống nạnh, bộ dáng hùng hổ nhìn chằm chằm vào Thanh Đăng nào đó: "Tác giả không có lương tâm, rốt cuộc hôm nay tôi cũng có cơ hội bắt được cô rồi!" Lý Tử Nhiễm nói xong, vẫn là bộ dáng vừa rồi đi tới, đứng lại, trừng mắt, bộ dáng cắn răng kia thật là khủng bố, nhìn Thanh Đăng nào đó đang từ từ cúi đầu xuống.

Thanh Đăng nào đó nhìn ánh mắt khủng bố không ngừng phóng to ở trước mặt mình, cà lăm hỏi: "Tử. . .Tử Nhiễm. . .chúng ta có chuyện gì. . .từ từ nói. . .Cô ngồi xuống đi. . .chúng ta từ từ nói. . ."

Lý Tử Nhiễm thay đổi sắc mặt, mới vừa rồi vẫn còn là bộ dáng hung dữ hận không thể ăn người ta thì hiện giờ đã là vẻ mặt tràn đầy tươi cười nhìn Thanh Đăng nào đó, nũng nịu kêu: "Tiểu Đăng!" Thế mà làm Thang Đăng nào đó hoảng sợ, thiếu chút nữa ngã từ trên ghế xuống.

Thanh Đăng nào đó nuốt nước miếng "Ừng ực", mở con mắt to như chuông đồng nhìn thái độ trước mặt chuyển biến 180°, không, phải là chuyển biến 360 độ của Lý Tử Nhiễm, toàn thân run rẩy, run run hỏi: "Việc đó. . . . . . Tử Nhiễm. . . . . . cô. . . . . .có phải cô. . . . . . có. . . . . . chuyện gì hay không?"

Lý Tử Nhiễm nhẹ nhàng cầm, à… có lẽ phải là túm tay của Thanh Đăng nào đó, ánh mắt tươi cười, à… thật ra thì Thanh Đăng nào đó cảm thấy nụ cười đó giống như là đang uy hiếp, nhìn Thanh Đăng nào đó, yếu ớt nói: "Cô xem đi, cô viết tôi xấu xa làm người ta chán ghét như vậy, dù sao thì cũng bồi thường chút ít cho tôi chứ?"

"Cô. . . . . . cô muốn gì? Tôi. . . . . . tôi đều đồng ý với cô! Chỉ cần. . . . . . cô đừng nhìn tôi như vậy!" Trước ánh mắt dịu dàng uy hiếp của ai kia thì Thanh Đăng nào đó đã cầu xin liền đồng ý rồi.

"Vậy đưa – Ngọ - Dương - cho - tôi - đi!" Ánh mắt Lý Tử Nhiễm càng thêm nghiêm túc, nhìn Thanh Đăng nào đó, nghiến răng nói ra từng chữ.

Thanh Đăng nào đó vừa nghe, trong lòng than thở một tiếng, lập tức rút tay mình ra khỏi 'móng vuốt' của Lý Tử Nhiễm, lấy tốc độ nhanh như chớp chạy ra xa cái ghế, đứng cách Lý Tử Nhiễm khoảng hơn năm mét, khó xử nhìn Lý Tử Nhiễm nói: "Ha ha —— ha ha —— chuyện đó —— Tử Nhiễm à, chúng ta có chuyện gì thì từ từ bàn bạc, nhưng chuyện này thì? À, ha ha —— chúng ta đừng nói nữa! Ha ha ——"

Lý Tử Nhiễm vừa nghe, nụ cười giả bộ trên mặt cũng mất, lập tức sa sầm mặt, âm trầm nói: "Vậy cô muốn tôi ra tay hả?" Nói xong, bộ dáng xoa xoa tay từng bước một đi về phía Thanh Đăng nào đó.

Thanh Đăng nào đó nuốt một ngụm nước miếng rất lớn xuống, lui về phía sau, chuẩn bị lúc nào có thể thì chuồn đi. Vậy mà vừa mới xoay người, còn chưa kịp chạy một bước thì bị Bạch Nham cản lại phía sau. Thanh Đăng nào đó đành chịu vì thân hình không cao lớn như Bạch Nham, giống như con gà con bị Bạch Nham túm trong tay, giãy dụa mấy lần không được nên đành phải thỏa hiệp nói: "Bạch Nham, chẳng lẽ. . . . . . anh . . . . . . anh cũng có yêu cầu gì sao?"

Bạch Nham thả Thanh Đăng nào đó xuống, cong miệng, dịu dàng cười nói: "Thanh Đăng, thu lại vẻ mặt hoảng sợ của cô đi, ai chẳng biết cô là mẹ kế chứ!"

Thanh Đăng nào đó lại nuốt nước miếng "Ừng ực", ngẩng đầu lên giả vờ làm ra dáng vẻ tôi sợ ai chứ, à… thật ra thì Bạch Nham cao hơn Thanh Đăng nào đó một cái đầu, Thanh Đăng nào đó chỉ có ngẩng đầu lên mới có thể nhìn thấy anh, nói: "Tôi là mẹ ruột, là mẹ ruột chân chính đó! À… hiếm khi các người còn nhớ rõ tôi là mẹ ruột của các người, biết là tốt rồi, phải đối xử với tôi tốt một chút! Đầu năm nay thật khó làm thông gia, quá khổ nha!"

Bạch Nham tiếp tục dịu dàng cười nói: "Thanh Đăng, là mẹ ruột thì đưa Lâm Lam cho tôi đi?"

Thanh Đăng vừa nghe, vội vàng nhảy về phía sau, duy trì khoảng cách một mét với Bạch Nham, trên mặt lộ vẻ khó xử nói: "Chuyện này, có phải chúng ta nên bàn bạc với Ngọ Dương, Lâm Lam trước không? À… đúng rồi, còn có Hứa Mặc, thằng nhóc kia giống như cũng có chút ý tứ với Lâm Lam!"

Bạch Nham nhìn Thanh Đăng nào đó, cười gian xảo, sau đó đi tới chỗ Lý Tử Nhiễm đang đứng, nói: "Tử Nhiễm, cô nói xem hôm hay hai chúng ta nên làm thế nào đối đãi thật tốt với 'mẹ ruột' của chúng ta đây?" Lúc nói đến hai chữ 'mẹ ruột', Bạch Nham cố ý nhấn mạnh.

Lý Tử Nhiễm nhìn Bạch Nham bên cạnh, hai người chung một chiến tuyến, cười lạnh nhìn Thanh Đăng nào đó.

"Bạch Nham, anh nói xem chúng ta nên mời mẹ ruột ăn một bữa hạt dẻ xào hay là. . . . . ." Lý Tử Nhiễm lại bắt đầu xoa xoa tay.

"Nghe qua có vẻ không tệ, tôi thấy có thể đó!" Bạch Nham và Lý Tử Nhiễm từng bước đến gần Thanh Đăng nào đó, âm trầm nói.

Thanh Đăng nào đó vừa nhìn thấy bộ dáng của hai người họ, sợ đến mức hai chân đều run rẩy, ngay cả chạy trốn cũng quên luôn, hai chân không ngừng run rẩy, giả vờ vô tội nhìn hai người đang từng bước một đến mình, cà lăm nói: "Có chuyện gì. . . . . . từ từ nói. . . . . . từ từ nói!"

"Vậy đưa Ngọ Dương cho tôi."

"Vậy đưa Lâm Lam cho tôi."

Trong lòng Thanh Đăng nào đó lại than thở một trăm lần, đây là mình tạo ra tội lỗi gì! "Chuyện đó, chúng ta có thể từ từ bàn bạc thật tốt, không thể vội vàng trả lời chắc chắn!" Thanh Đăng nào đó nghĩ muốn làm hai người hòa hoãn, chờ cơ hội chạy trốn.

"Không thể từ từ bàn bạc!" Lý Tử Nhiễm và Bạch Nham cùng lúc nói ra lời từ chối.

"À, vậy. . . . . . vậy được rồi, các người. . . . . . Tôi đồng ý, các người. . . . . . không cần tiếp tục. . . . . . đi qua đây!" Thanh Đăng nào đó vừa lui về phía sau vừa thỏa hiệp.

Bạch Nham và Lý Tử Nhiễm thắng lợi, đập tay vào nhau, cười đắc ý.

"Thanh Đăng, cô tự ý quyết định, sao không hỏi tôi hả?" Một giọng nói vang lên sau lưng, Thanh Đăng nào đó mới vừa thở phào nhẹ nhõm, trong nháy mắt thân thể lại cứng nhắc lại, trái tim cũng nhanh chóng nhảy lên cổ họng rồi.

Quay người lại, rụt đầu nhìn Tô Ngọ Dương, sợ hãi rụt rè nói: "À, chuyện đó. . . . . . Ngọ Dương, tôi biết anh là người đàn ông tốt, sẽ không. . . . đối xử với tôi giống như bọn họ chứ?"

Tô Ngọ Dương cong khóe miệng cười tà ác nhìn Thanh Đăng nào đó nói: "Cô nói xem? Vì Tiểu Lam, cô nói tôi có thể hay không?"

Thanh Đăng nào đó phát điên nhìn tới nhìn lui ba người này, chuyện này. . . . . . làm sao mới tốt đây?

Thanh Đăng nào đó nhìn tình hình tiến lùi đều khó này, bất kể thế nào cũng đắc tội một bên, nhưng nhìn xu thế cuộc chiến trước mắt rất rõ ràng là bên Bạch Nham và Lý Tử Nhiễm đang chiếm ưu thế, đầu óc tính toán, từ từ đi tới gần hai người Bạch Nham.

"Ngọ Dương, anh và Lâm Lam, à…. hai năm trước đã định trước không có duyên phận, cho nên để Lâm Lam với Bạch Nham đi? Thật ra thì Tử Nhiễm cũng không xấu, anh suy tính một chút đi?" Vừa lui về phía hai người Bạch Nham vừa nói.

Tô Ngọ Dương vừa nghe liền nghiêm mặt, Thanh Đăng nào đó nhìn thấy tay anh nắm chặt thành quả đấm, gân xanh nổi lên, làm người ta nhìn thấy liền run sợ.

"Bạch Nham, anh phải giúp tôi đó?" Thanh Đăng nào đó chạy nhanh tới bên cạnh Bạch Nham, kéo tay anh làm bộ chim nhỏ nép vào người nhìn Bạch Nham.

Bạch Nham dùng sức rút tay ra, ho nhẹ mấy tiếng nói: "Chuyện đó… Thanh Đăng, cô phải chú ý một chút, nhỡ bị Tiểu Lam nhìn thấy chúng ta như vậy, tôi không nói lý thì không được đâu đó?"

Bạch Nham vừa nói xong, Thanh Đăng nào đó vô cùng tức giận nhìn anh, nghĩ thầm mình dạy dỗ đám nhỏ đó mà sao cả đám đều như vậy chứ? Sao ngay cả mẹ ruột cả đám đã không quan tâm lại còn bị ăn hiếp chứ?

"Thanh Đăng, Lâm Lam cho Bạch Nham, tôi làm sao hả?" Lại một giọng nói nữa vang lên bên tai, Thanh Đăng nào đó vừa nghe, trong lòng chửi rủa, hôm nay mình nên xem ngày Hoàng Lịch!

"Mộng Kỳ, cô khéo hiểu lòng người nhất, chuyện náo nhiệt này sẽ không tham gia vào chứ!" Thanh Đăng nào đó nhìn Hạ Mộng Kỳ cách đó không xa đang nằm trên ghế lúc nãy mình nằm, nói.

"Cũng chưa hẳn, đương nhiên mẹ ruột của tôi rất dịu dàng, quan tâm lại khéo hiểu lòng người, nhưng với mẹ kế, vậy thì khó nói!" Hạ Mộng Kỳ duỗi thẳng cái lưng mỏi, làm biếng nói.

Thanh Đăng nào đó vừa nghe liền suy sụp, này, chuyện này. . . . . . Hôm nay không phải là trời muốn diệt mình chứ?

"Lâm Lam, cô nhanh xuất hiện đi? Lúc này người có thể cứu mẹ ruột của cô cũng chỉ có mình cô thôi!" Thanh Đăng nào đó ngửa mặt lên trời, thở dài.

"Tôi tới đây, mẹ ruột cô có dặn dò gì không?" Lại một giọng nói vang lên bên tai khiến tinh thần của Thanh Đăng nào đó run lên, thật là trời không diệt mình!

"Lâm Lam, cô nhanh nói Ngọ Dương và Bạch Nham, à… đừng nhìn tôi chằm chằm khiến tôi cảm thấy khi có thể bọn họ sẽ băm vằm tôi ra!" Thanh Đăng nào đó thấy Lâm Lam vừa tới, lập tức xin cô giúp đỡ.

"Khụ khụ —— Thanh Đăng, cô đã quên cô làm sao khiến tôi mất đứa con, đồ mẹ kế nhà cô! Bạch Nham, Ngọ Dương, hung hăng trừng cô ta, chúng ta không dùng bạo lực, dùng ánh mắt giết chết cô ta!" Lâm Lam che miệng ho nhẹ mấy cái, lạnh lùng nói.

Lần này Thanh Đăng nào đó hoàn toàn tuyệt vọng, sao mình lại quên chuyện kia chứ! Lần này thì tốt rồi, đồng loạt mười ánh mắt nhắm vào mình, một ánh mắt còn khủng bố hơn một ánh mắt khác, một ánh mắt đủ để giết người hơn một ánh mắt khác. Thanh Đăng nào đó than thở một tiếng, trước mặt bỗng tối sầm, ngã xuống, trước khi ngã xuống, trong đầu thoáng qua một ý nghĩ đó là: nếu là mẹ kế, vậy thì đừng trách tôi hung hăng ngược các người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.