Hạnh Phúc Phía Chân Trời

Chương 6: Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bất kỳ ai làm song song của tôi tổn thương



Lòng nó quặn đau, khóe mắt chỉ trực chờ rơi lệ. Nhưng nó không muốn người khác thấy nó yếu đuối nên vẫn tỏ ra không hề hấn gì trước những kẻ đang nhìn nó mà khinh khỉnh, buông lời mắng nhiếc, sỉ nhục kia. Thấy nó vẫn thản nhiên trước những lời nói của mình, Nhi thật sự tức giận nhưng vẫn muốn trêu chọc nó cốt cũng chỉ đế muốn thấy nó hoảng sợ mà quỳ dưới chân mình mà khóc lóc van xin.

-Tụi bay nhìn mà xem, chết đến nơi rồi mà nó vẫn còn kênh kiệu – Nhỏ cười, nụ cười khinh bỉ… Tao ban cho mày ân huệ cuối đấy! Có muốn nói gì trước khi khuôn mặt của mày bị biến dạng không? – Nhỏ hếch hàm lên.

Vài tiếng cười thích thú vang lên. Thái độ của nó vẫn thản nhiên, im lặng càng làm cho Nhi tức tối, đôi mắt bắt đầu hằn lên những tia đỏ đáng sợ.

-Đến lúc này mà mày vẫn còn ngoan cố! Vậy được, để tao cho mày thành “thân tàn ma dại” xem mày còn kênh kiệu với tao nữa được không?

-Đánh nó đi! Đánh nó đi! – Cả đám chúng nó vỗ tay hò reo, cổ vũ…

Nó vẫn vậy, vẫn im lặng vì nó biết, nó có khuyên can hay giải thích gì đi chăng nữa thì giữa nó và Nhi vẫn không thể như lúc xưa. Nó nhắm mắt chịu đựng. Và rồi Nhi đẩy cằm nó một cách thô bạo nhìn vào mặt mình.

-Tao hỏi mày, mày có tình cảm với Minh hay không?

-Không! – Chỉ một chữ ngắn gọn thốt ra từ cái miệng nhỏ nhắn đó.

-Mày vẫn chối khi tất cả mọi người đều chứng kiến tận mắt mày cười nói vui vẻ với cậu ấy sao! Nào thì “Chắc chắn Minh sẽ thích cậu mà….Cậu sẽ thành công thôi, tin tớ đi…”. Đồ con gái trơ trẽn. “Bạn thân”, sao tao lại có thể tin mày là bạn thân trong suốt bao năm qua để rồi bây giờ để mày biến tao thành trò tiêu khiển của mày chứ!... Này thì “bạn thân”, “bạn thân”… - Nhỏ không còn giữ được bình tĩnh nữa.

Mỗi chữ “bạn thân” nhỏ lại tát mạnh vào mặt nó làm hằn rõ năm dấu ngón tay trên hai gò má.

-Tao hỏi mày lần cuối. Mày có tình cảm với Minh hay không? –Miệng nhỏ rít lên từng chữ. Khuôn mặt đỏ lên vì tức giận.

-….

-Tốt thôi! Mày vẫn im lặng, không từ bỏ cái bộ mặt kiêu ngạo đó. Đừng trách tao nặng tay với mày. Nhưng thôi, nhìn thấy mày chịu đựng nãy giờ, tao cũng thấy tội. Bây giờ quỳ xuống van xin tao thì may ra tao suy nghĩ lại mà tha cho loại con gái trơ trẽn như mày. Quỳ xuống van xin tao đi! Quỳ xuống!

Mặt nó không biểu lộ bất kỳ cảm xúc nào. Ánh mắt nhìn thẳng đối diện với nhỏ, không chút sợ hãi. Nhi điên tiết ánh mắt nhìn nó tiết lên những tia nhìn chết chóc. Và rồi nhỏ xốc cổ áo nó lên, dúi đầu nó thẳng vào tường không thương tiếc. Từng tiếng va chạm đập vào tường kêu “bốp, bốp”… Trên trán nó bắt đầu có những dòng máu tuôn ra. Nhi vẫn chưa hài lòng. Nhỏ buông tay khỏi cổ áo của nó. Lấy tay còn lại nắm tóc nó giựt mạnh ra sau khiến cho nó đau đến nỗi phải lấy hai tay giữ lấy chân tóc của mình. Đau đớn, tủi thân nhưng nó vẫn im lặng, không một lời kêu ca, rên rỉ….

Xung quanh, tụi chúng nó bắt đầu cảm thấy chuyện đã đi xa quá ngoài dự đoán của tụi nó khi mà máu trên đầu nó không ngừng chảy xuống mặt rồi cả bả vai đều một màu đỏ tươi. Vài đứa lo lắng ra can ngăn nhỏ dừng lại trước khi chuyện đi quá xa. Nhưng không, nhỏ không dừng lại mà còn đánh đập nó nhiều hơn. Còn nó, bây giờ nó không còn đủ sức mà đứng dậy nữa. Nó nằm đó, bất động, máu không ngừng loang ra chiếc áo đồng phục. Và dường như không ai trong đám chúng nó biết rằng nó mắc chứng bệnh “máu không đông”.

… Ở gần đó, Minh định đi về nhưng chợt nhận ra mình để quên đồ trong lớp nên quay lại trường. Minh đi ngang qua, thấy đám đông tụ tập gần nhà xe, tò mò nên lại gần xem thử. Cảnh tượng trước mắt hắn làm tim hắn thắt lại. Nó đang nằm đó, không một chút cử động nào trong khi Nhi cứ không ngừng đánh nó. Hắn vội lao nhanh vào đẩy Nhi ra. Không quan tâm đến những chuyện khác, hắn nâng người nó lên rồi bế nó chạy thẳng vào phòng y tế. Trước khi đi không quên liếc cái nhìn căm phẫn về phía tụi chúng nó và hơn hết là Bảo Nhi. Nhỏ tái mét, miệng lắp bắp:

-Cậu…cậu hiểu lầm rồi, không phải tớ đâu. Là cậu ấy đánh tớ trước, cậu ấy còn mắng nhiếc, lăng mạ tớ đủ điều. Trong lúc nhất thời không kiềm chế được bản thân nên tớ mới …

-Đủ rồi! Cô hiểu rõ việc mình đang làm hơn bất kỳ ai mà! Tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho bất kỳ ai làm Song Song của tôi tổn thương. Nếu lần này cô ấy có chuyện gì thì các người đừng hòng sống yên ổn. Nhớ đấy!

Không cần nói cũng biết đám tụi chúng nó đứa nào đứa nấy sợ xanh mặt, chỉ có Nhi là vẫn giữ được bình tĩnh. Hai bàn tay nhỏ nắm chặt lại. Đôi mắt băng lãnh nhìn về phía hắn và nó…

Trước giờ ai cũng biết Minh là người rất tốt bụng và thân thiện nhưng nếu đụng vào những người mà hắn yêu quý, kính trọng thì tất cả những kẻ đó chỉ có nước nhập viện mà điều trị lâu dài. Bởi hơn hết, gia đình hắn là gia đình có thế lực nhất tỉnh, không ai nghe danh mà không sợ. Thầy hiệu trưởng cũng phải nhường hắn ba phần. Lần này, đám tụi chúng nó ai nấy đều lo lắng, bất an và cảm thấy mình thật ngu ngốc khi tự dính vào những chuyện này. Nhiều đứa quay sang trách móc Nhi. Nhỏ quay sang trợn mắt nhìn tụi nó:

-Nên nhớ tụi chúng mày với tao “cùng hội cùng thuyền”, tao mà có chuyện gì thì tụi mày cũng không hơn đâu. Vì vậy, một là rời tao đi thì tụi mày cũng biết trước kết cục rồi nhỉ? Tụi mày nghĩ là sẽ thoát khỏi tay Minh sao? Hai là cùng tao hợp lại tiếp tục kế hoạch trả thù với con nhỏ đê tiện đó. Tùy tụi mày lựa chọn. – Nhỏ nhếch mép cười.

-Ơ… -Tụi chúng nó đơ người nhìn nhau. Tình hình đến lúc này chỉ có thể nương nhờ vào nhỏ thôi. Không cỏn cách nào khác, tụi nó nhìn nhau gật đầu. Nhỏ hài lòng rồi quay gót bước đi.

…Tại phòng y tế…

-Cô ơi, làm ơn giúp em với! Bạn ấy chảy máu nhiều quá! – Hắn bắt đầu cảm thấy sợ khi máu mỗi lúc càng loang ra nhiều hơn. Hắn tự giận mình khi không thể đến sớm hơn, nếu hắn đến kịp thời thì có lẽ nó đã không ra nông nỗi này.

-Trời ơi, sao máu ra nhiều thế này chứ! Đặt bạn em xuống giường đi. Cô sẽ sơ cứu cầm máu cho bạn ấy. Sao để đến nông nỗi này mới đưa đến phòng y tế hả em? – Cô y tế hỏi với vẻ lo lắng.

-Em…em… - Hắn không biết phải nên giải thích như thế nào với cô nên chỉ đành im lặng.

Cô y tế thấy vậy nên cũng không nói gì, chỉ tập trung tìm cách cầm máu. Nhưng sao lạ quá, mọi khi học sinh trong trường bị chảy máu cô chỉ cần sơ cứu nhẹ là một lúc sau máu sẽ tự động cầm, còn lần này đã tìm đủ mọi cách nhưng máu vẫn không cầm mà cứ mỗi lúc loang ra nhiều hơn. Môi nó đã không còn hồng hào nữa mà dần ngả sang màu tím, khuôn mặt mỗi lúc một phờ phạc hơn. Thấy nó vậy hắn càng lo lắng sốt ruột. Cô y tế nói với hắn dường như máu nó không thể cầm lại được. Hắn sững người, tay lần trong túi áo lấy điện thoại ra gọi xe cấp cứu. Năm phút sau, chiếc xe đã đỗ trước cổng trường. Hắn bế nó tức tốc chạy vào xe. Chiếc xe rời trường chạy đi thật nhanh…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.