Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 177: Chưng bông nào mới hợp đây?



Ăn cơm nước xong xuôi, trước khi lên lầu ba nhóc chặn Trang Dụ lại hỏi: " Baba đồng ý tổ chức lễ đính hôn cho tụi con rồi. Nhưng mà baba chưa có đưa ra thời gian cụ thể a. Rủi đâu baba cho 50 năm sau tụi con mới được làm lễ đính hôn thì sao? Chẳng lẽ tụi con xuống lỗ nằm đám cưới động phòng hoa chúc trong quan tài. Già rồi còn mần ăn, lăn lê bò lết gì nữa. Y như ông bà nội làm tàn tàn chán chết. "

Trang Dụ liếc mắt xem coi ba mẹ chồng có nghe thấy không. Bị cháu nội mình chê cỡ đó, không tủi thân mới là lạ. Hên quá họ lo cãi lộn không có nghe, toàn chuyện người già cậu nghe còn chán. Trên đời này không có chuyện gì không thể làm cái cớ để hai vợ chồng già cãi lộn. Mệt mỏi, cơ mà cậu là người baba nghiêm túc phải chỉ bảo con đi theo con đường đúng đắng.

" Các con không có được nói ông bà nội như vậy. Baba đã hứa là sẽ tổ chức cno tụi con rồi. Chờ cuối tuần này đi. Các con tham gia diễn kịch xong, chúng ta đi nhà hàng ăn mừng sẵn làm lễ cho tụi con luôn. Mai baba đi mua lễ phục cho tụi con tới bữa đó mặc. Vậy chịu chưa mấy ông tướng của tui. "

Ba nhóc cười toe toét, gật gật đầu: " Baba nhớ mua đồ vest nha. Mua đồ thường tụi con không chịu đâu. Con và tiểu Tinh là vest đen mặc cho ngó ngầu ( cục xì ngầu là ông bê lấp) 😎😎. Còn bé Hạo mua vest trắng để dịu dàng trong sáng tôn vinh lên nét ngây thơ của bé Hạo. Tụi con đen sẵn rồi từ trong ra ngoài nên đồ đen rất hợp a. Hắc hắc! "

" Ok! Baba biết rồi! Dẫn tới dặn lui hoài. "

" Chưa xong a! Nhớ mua bông vạn thọ để chưng nữa nha. Như vậy tụi con mới sống lâu để yêu nhau. "

Trang Dụ hơi bất ngờ, lắc đầu: " Không được! Ai đi mua bông vạn thọ để chưng trong lễ đính hôn. Không có nên. Mua xong đem tụi con lên bàn thờ thấp ba cây nhan nữa là chuẩn. Các con ngày ngày sẽ ăn nhan khói đều đặn. "

Ba nhóc chụm đầu bàn tán: " Bông vạn thọ không nên kìa. Mua bông gì bây giờ đây? "

Bé Hạo kiến nghị: " Mua bông bưởi đi để cho bưởi bự giống mấy cô hay hở ngực trong ti vi á. Núi đá nhấp nhô hai cái đều nhau luôn. "

Tiểu Minh và tiểu Tinh không chịu: " Chúng ta là con trai không phải phụ nữ nên không cần hai bánh xe bò treo trước ngực. Nặng lắm, riếc lưng gù xấu quắc. Chúng ta cần là cần chuối bự cơ. Mua bông chuối đi. Bông chuối giúp độ chuối chúng ta bự. Đúng! Chưng bông chuối! "

" Bông cúc nữa chứ. Để cúc bé Hạo nở rộ chơi mới đã. Giai đoạn trưởng thành rất quan trọng nha. Sơ xuất tí là khó mần ăn lắm. "

" Túm lại là bông chuối với bông cúc. Vậy đi! "

Trang Dụ hóng hớt nghe ké rồi đau đầu ôm trán thở dài. Bông bưởi với chả bông chuối còn bông cúc luôn kìa. Tào lao chưa từng thấy. Đầu mấy đứa này chứa gì trong đó vậy cà?

" Mấy bông đó đều không được. Để baba chuẩn bị bông cho. Lên lầu đi. Nhiều chuyện hết sức.

"

Hai nhóc chu chu cái mỏ, nắm tay bé Hạo kéo đi. " Không nói nữa thì thôi. Làm thấy ghê. Cầu trời tối nay baba bị thông tét mông. Cha chơi chết baba đi. Ha ha! Lêu lêu baba. Lêu lêu! "

Trang Dụ ôm em gái bé Hạo đi nhanh lên lầu: " Các con đứng lại đó cho baba! Không đánh các con không được mà. Trù baba vậy mà coi được đó. Tức chết mất. Con với chả cái. "

Cố Ngạo đứng gần đó nghe thấy, cười ha hả chạy lại chỗ cậu. " Bà xã! Em đi từ từ. Ngã bây giờ. Em ngã thì không sao nhưng mà con bé với cái cầu thang nhà của anh bị tổn hại nặng à nha. "

Trang Dụ hạnh phúc nghe hai cầu đầu. Anh phan thêm câu thứ ba làm cậu tức càng thêm tức: " Cố Ngạo!!! Anh là cái tên đại khốn kiếp. Nếu em không bế con bé thì em đã bóp cổ giết chết anh ngay tại đây rồi. Thương cái cầu thang vậy thì anh ngủ ở đây luôn đi. Tối nay cấm anh lên giường ngủ chung với em. Anh mà lên em đạp anh dập chuối, làm Cố công công suốt đời. Hừ hừ! "

Cố Ngạo làm nũng, cọ cọ mặt mình lên vai cậu: " Anh đùa tí ấy mà. Em đừng giận anh a. Anh sợ em bị thương nhất đó. Vợ anh không thể bị rụng một cộng lông nào được. Anh phải bảo vệ em thiệt toàn vẹn. Bà xã anh thương thương thương mà. "

" Cái gì mà không rụng một cộng lông a. Anh bị điên hết lời ngon ngọt nào để nói rồi à. Tóc em còn rụng đó, anh làm tóc em hết rụng đi. "

Cười tà, anh sờ sờ tóc cậu: " Ok! Mai anh đem em đi cạo đầu. Như vậy em không còn tóc để rụng nữa. Thà cạo lầm còn hơn bỏ xót. Hắc hắc! "

Trang Dụ dùng dằng hất tay anh ra: " Cố Ngạo! Anh được lắm. Tối nay cút ra ngoài ngủ cho em. Quá đáng. Mình hiền quá mà, từ chồng tới con muốn ăn hiếp mình là ăn hiếp. Tức tức tức a! "

Sắc lang đến đỉnh điểm, anh nhéo mông cậu một cái: " Thịt em rất ngon nên anh thích ăn. Hiếp em là sở trường của anh, hiếp em sướng lắm nha. Tối nay để anh thêm chút khẩu vị mới cho em ha. Đảm bảo em sướng như điên. "

" Bỏ ra! Mông em không phải mông chùa mà muốn nhéo là nhéo. Anh nhéo một cái em lấy anh một tỷ. Ngon nheo nữa coi. Em đánh chết anh. "

Cố Ngạo hít hít mũi: " Ôi! Mông em thơm mùi nhan khói ghê ta. "

" Ý anh là gì? "

" Thơm mùi nhan thì là của chùa chứ của gì nữa. He he! Em chỉ có thể là mông chùa của anh. Ai cũng đừng hòng chạm vào em. Ngon đụng vô anh tẩn hắn chết tươi. "

Một đám người đứng sau lưng anh hô: " Đánh chết Cố Ngạo trước. Có đi lên không thì bảo? Hai vợ chồng đứng chắn hết cái cầu thang ai mà lên cho được. Có thấy phía sau mình bị ùng tắc giao thông vì cẩu lương đầy đường không hả? "

Cố Ngạo nhún nhún vai: " Ở sau lưng sao mà thấy? Con người không ai mọc con mắt ở sau đầu cả, trừ khi là yêu quái đầu thai. Muốn lên thì nói một tiếng với người ta. Mấy người cũng nhiều chuyện lắm mà bày đặc sạo. Đứng hóng hớt nghe nãy giờ, tự nguyện há miệng ăn cẩu lương còn đi trách người đúc ăn. Vô lí. "

Cố Ngạo nói phông lông vậy mà trúng hết trơn hết trọi. Cả đám cứng họng đứng ngó ngang ngó dọc huýt sáo. Cố Ngạo nhết mép cười khinh bỉ, ôm eo Trang Dụ: " Chúng ta lên phòng thôi. Chứ lát nữa bị ăn chửi vô cớ à. Chán lắm. Em ngoan lên xử lý anh sau hén. Cục cưng! "

" Cũng được! Lên em bắt anh dập đầu tạ tội em mới hả dạ. Hôm nay thiệt là một ngày mệt mỏi và sôi máu. "

" Ừ ừ! Em muốn sao cũng được. Lát anh massage cho mà. "

Thế là hai vợ chồng Cố Ngạo mặc kệ thế sự đi lên phòng mình. Một đám đứng đó đổ lỗi cho nhau tại người này nhiều chuyện tới người kia nhiều chuyện. Rốt cuộc cãi ra cả đám đều nhiều chuyện nên xấu hổ ai về phòng nấy. Nói nữa là càng lộ ra thêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.