Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 182: Con bé không chịu trả thì biết làm sao giờ?



Anh thanh tẩy cơ thể Trang Dụ sạch sẽ hay nói đúng hơn là đè cậu hành ta bã. Ôm thân xác rã rời của cậu về giường, anh trèo lên đắp chăn, ngủ chung với cậu. " Bà xã! Anh yêu em! Moa moa! Ngủ ngon nha bảo bối của anh. Hắc hắc! Sướng quá trời sướng. Thoải mái ghê hà. Đánh một giấc cho ngon lành, chiều nay đem con nhỏ dê xồm kia về nơi chôn nhau cắt rốn của nó. Tội gì có thể tha chứ tội dê vợ anh là không thể tha thứ được. Còn hai thằng nhóc thối tha nhà mình cũng phải cho tụi nó biết mùi đau khổ là thế nào dám làm ảnh hưởng đại sự của vợ chồng anh. "

Đánh một giấc từ sáng cho đến chiều, Cố Ngạo vươn vai ưỡn ngực, anh gọi Trang Dụ đang nằm ngủ say kế bên: " Bà xã! Em có theo anh rước con mình tan học về không? Lát anh đem con bé trả cho ba mẹ nó đấy. Em có muốn gặp mặt con bé lần cuối cùng... của hôm nay không a? Dụ Dụ! "

Trang Dụ nhăn nhó, lấy chăn trùm đầu: " Ưm! Anh phiền quá. Để em ngủ. Anh tự đi mà rước con. Còn em gái bé Hạo anh muốn lúc nào trả thì tùy anh. Tại nó mà em bị anh hành từ tối hôm qua đến bây giờ. Đau lắm rồi! Ngủ dưỡng sức! Mai đi làm, kiếm cơm. "

" Thôi được rồi! Em ngủ tiếp đi. Lát anh về gọi em dậy ăn cơm sau. Anh đi thay đồ, tắm rửa cái đã. "

" Ừm! Oáp! Khò khò! "

Thay đồ ra, Cố Ngạo lại ráng chọc ghẹo, làm phiền giấc ngủ của vợ. " Bà xã! Mở chăn ra hôn tạm biệt anh cái nào. Xa em chút là anh đã không chịu nỗi rồi. Hôn cái cho đỡ nhớ nha bà xã. Dụ Dụ! "

Cậu bực bội dỡ chăn ra: " Ưm! Bực bội ghê. Ngủ mà cũng không yên với anh. Nè, mỏ mặt cúng sẵn rồi nè. Hôn lẹ lẹ để em còn ngủ. Mệt gần chết má quậy hoài không cho ngủ. "

" Cám ơn bà xã! Hắc hắc! Moa! Moa! Moa! "

Anh bưng mặt cậu hôn má, hôn môi vài cái cho đỡ thèm rồi liếm liếm môi, luyến tiếc rời khỏi phòng. Anh vừa ra khỏi liền ấn điện thoại gọi cho mấy nàng thơ ác mộng của mấy nhóc tới. " Chẹp! Chẹp! Chiều nay coi bộ đám nhóc nhà mình có một bữa ăn ngon miệng à nha. Hắc hắc! Thật mong chờ quá đi! "

Uông Nguyệt Hoa ngồi ôm em gái bé Hạo bất động tại chỗ. Con bé cầm riếc cái miếng độn ngực sinicon của bà mãi không chịu buông. Nó cầm bóp bóp, vò tới vò lui, bà mà lấy ra thì nó quấy khóc. Dụ dỗ hết cái này tới cái kia nó cũng chỉ chung tình với miếng độn chẳng mấy tốt đẹp gì. Cố Ngạo đi tới, nói với bà: " Mẹ đưa con bé đây cho con. Con mang nó trả về cho ba mẹ Gia Hạo. Nhanh, con còn đi rước tụi nhỏ nữa. "

Bà đem con nhóc cho anh bế, mặt ngượng ngùng: " E hèm! Cón có thể giúp mẹ lấy cái thứ trong tay con bé đang cầm được không? Mẹ cố lấy lại nó nhưng con bé quấy khóc dữ quá mẹ không lấy được. Con ráng giúp mẹ nha con! "

Anh liếc liếc cái thứ mà bà nói: " ôi chu cha! Thì ra là cái miếng sinicon này đó hả? Trời ơi! Có nhiêu tiền đâu, mẹ đòi lại làm gì a? Mà con bé này cũng biến thái gớm. Hết đồ chơi chơi rồi hay sao mà chơi cái này! Bó tay! "

" Đừng có nói móc meo mẹ nữa. Lấy lại giùm mẹ cái coi. "

" Lấy thì lấy! "

Anh thử đụng vào miếng độn, như có nút cảm biến trên người con bé hay sao í: " Oa oa oa! "

Anh lấy tay ra thì con bé nín, đụng vô là khóc,blàm liên tục cả chục lần, anh chán nản thở dài thường thượt: " Ây da! Con không lấy được rồi mẹ ơi. Chắc lát nhờ mẹ Gia Hạo lấy dùm chứ con là bó tay. Con nhóc không chịu buôn thì con biết phải làm sao? Bó tay! "

Uông Nguyệt Hoa mặt nhăn nhó, cái bản mặt tiết của: " Thôi rồi! Lỗ mất một cặp áo độn của mẹ. Đợt trước không biết có phải cha con lấy áo ngực mẹ lén tự sướng không mà mẹ mất tận bốn cái. Tổng cộng mất 5 cái áo độn luôn rồi a. Chán ghê! Toàn áo mới mua. ( chập trước bốn nhóc lén trộm áo độn của bà lót mông để khi bị baba đánh đòn không đau í. Bốn nhóc giấu kĩ quá, tới giờ ba cũng chưa biết.) "

Anh vỗ vai an ủi, làm bộ dáng con trai ngoan ngoãn, hiếu thảo: " Xin mẹ nén bi thương. Chỉ là 5 cái áo độn thôi mà. Vài bữa con kêu người ta bứng nguyên giang hàng áo độn tới đây cho mẹ lựa đã luôn. Mẹ muốn bận bao nhiêu đó bận, không bận hết đem cho cha bận. Lâu lâu để chồng làm chị em cũng vui phết ra đấy. "

" Con hứa rồi thì nhớ giữ lời. Mẹ sẽ lựa thêm vài cái to, đẹp hơn nữa. "

" Ok! Con đi đây! "

Anh một tay ôm chặt bé con, một tay lái xe từ từ đến trường. Gặp ba mẹ bé Hạo trước cổng, anh xuống xe, đi tới chào hỏi: " Xin chào anh chị Lâm! Em đem con nhóc trả về cho anh chị đây. "

Mẹ bé Hạo vội bế con bé: " Cám ơn anh Cố! Làm phiền cả nhà trông chừng con nhóc quậy phá này rồi. "

Anh gãi gãi đầu, ngoài miệng ken nhưng trong lòng đai nghiến hết sức: " A ha ha! Có gì đâu. Con bé ngoan lắm, mẹ em thích cháu gái mà. Tại nhà toàn cháu trai nên bà cứ hối thúc sinh cháu gãi mãi. Mệt mỏi. "

" À! Việc con trai hay con gái là do trời ban, mình đâu có quyết định được. Miễn sau này con nó thành tài, nên người, biết hiếu thảo với mình là được. "

" Ừm! Chị nói chí phải. "

Ba bé Hạo chăm chú đứng kế bên nghe, nhìn con gái thấy đồ vật lạ, nên hỏi Cố Ngạo: " Anh Cố! Con bé nó đang cầm cái gì ngộ dữ vậy. Trông quen mắt lắm nha. Này là cái gì ta? Ưm??? "

Cố Ngạo mặt chai lì, không biết xấu hổ là gì, nói quạch tẹt ra: " Đó là cái áo độn ngực của mẹ em. Con bé thì ray vô ngực mẹ em lấy chơi, đòi mãi mà nó không chịu trả. Em cũng đang định nhờ anh chị lấy giùm em đây. Con bé cầm cái này chơi, mẹ em xấu hổ quá độ, bên ngực xệ đi vài phần, da nhăn hơn vài nếp. "

" A! Hóa ra là cái này! Vợ tôi ở nhà cũng hay dùng cái này độn lắm. Bbây giờ cũng có độn đấy. Anh Cói coi, trông tro phết ấy nhỉ. Đúng là đời còn quá nhiều sự lừa bịp. A... đau... em làm gì a? "

Mẹ bé Hạo đạp chân chồng mình, chuyện xấu hổ, tế nhị vậy mà cũng đi nói. Đàn ông cái chi mà vô duyên hết sức. " Anh im miệng ngay cho em. "

Cô quay qua cười hì hì với Cố Ngạo: " Xin lỗi anh Cố nhiều. Tôi giúp anh lấy lại ha. "

" Oa oa oa... "

Không khác gì si với lúc anh chạm vào bảo vật của con bé, nó khóc liên hồi, buôn ra thì ngưng khóc. Cố Ngạo ráng tỏ ra vẻ tiêu soái nhưng trong lòng đang cười muốn nát nội tạng. " Khụ khụ! Thôi cứ cho con bé cầm chơi luôn đi. Nhà mẹ em cũng không thiếu. "

" Cám ơn! Con bé này phá quá chừng. Vài bữa em gởi lại cho bác gái sau. "

Gửi lại sau??? Ai tới nhà chỉ vì trả miến độn ngực. Cười muốn đi vệ sinh. Mà anh chưa có đi vệ sinh nhá. Đính chính lại lần nữa, anh chưa có đi vệ sinh. Cố Ngạo said trong lòng thế đấy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.