Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 183: Món ngon cực phẩm đang chờ các con ở nhà đó!



Ba nhóc con nắm tay nhau đi từ từ ra cổng trường. Tiểu Minh, tiểu Tinh mặt buồn như bánh bao chiều, luyến tiếc không muốn xa bé Hạo: " Buồn quá à! Nay em không về nhà tụi anh ở qua đêm. Xa em tụi anh nhớ lắm a. Bé Hạo! Em suy nghĩ lại tý đi, xin ba mẹ về nhà tụi anh chơi. "

Bé Hạo lắc lắc đầu: " Không có được! Em ở nhà hai anh mãi thì kì lắm. Em như vậy là bất hiếu á, tại vì bỏ mặt ba mẹ không lo. Em phải giúp ba mẹ trông em với quét nhà nha. Sáng mai đi học chúng ta cũng có thể gặp nhau mà. Em xem tivi á nghe ta nói, người yêu lâu lâu gặp mới thấy nhớ, chớ gặp nhiều mau chán lắm. Rủi mai mốt hai anh chán em kiếm người mới thì bé Hạo khóc thành biển luôn á. Khóc mù mắt, đui không thấy đường 🙈. Khổ lắm! "

Hai nhóc hôn má bé Hạo cái chụt, vỗ vỗ ngực: " Ai chán thì kệ người ta chứ. Tụi anh đảm bảo bằng tính mạng, danh dự, nhân phẩm, sự soái ca của mình rằng cả đời này tụi anh không bao giờ chán bé Hạo. Bé Hạo mãi là vợ của tụi anh. Chấm nước miếng! Xin thề! Xin thề! Xin thề! "

Bé Hạo cảm động muốn gớt 🤧🤧 nước mắt, dang rộng hai tay ôm hai anh chồng tương lai của mình: " Em hạnh phúc quá hà. Vì em mà hai anh chịu hi sinh tính mạng, vẻ đẹp ngời ngợi của mình. Em sẽ yêu hai anh tới khi em trở về làm cát bụi thì thôi, nghỉ xả hơi một thời gian cái đầu thai kiếp sau tìm hai anh yêu tiếp. "

" Hắc hắc! Tụi anh cũng sẽ tích cực tìm bé Hạo để yêu thêm n + 1 kiếp nữa. "

Ba mẹ bé Hạo từ đằng xa nhìn thấy cảnh này, tấm tắt khen ngợi. " Trời ơi! Con mình với hai nhóc đó thân chưa kìa. Nhìn mà cảm động, tình bạn bè của con nít thật trong sáng. Tự nhiên cũng muốn quay về tuổi thơ ghê. "

Ai nhìn không biết chứ Cố Ngạo nhìn vô là biết rõ tất tần tật mọi chuyện. Hai thằng con của anh mà có tình bạn trong sáng mới là lạ. Chúng sắp đính hôn luôn rồi chỉ là thiếu tuổi để đi kết hôn nữa là xong.

Ba bé ôm nhau thắm thiết, gieo rắc cẩu lương khắp mọi nẻo đường mà chúng đi qua. Bé Hạo vui vẻ chạy đến gọi: " Ba mẹ! Con mới tan học về. Hi hi! Chào chú Ngạo! "

" Ừm! Ngoan lắm! "

Hai anh em tiểu Minh, tiểu Tinh cũng khoanh tay lễ phép: " Chào ba mẹ vợ tương lai. Tụi con mới tan học về. "

Mẹ bé Hạo gật đầu cười tưới rói: " Ngoan ghê! Mà hai đứa rất biết cách đùa nha. Gì mà ba mẹ vợ tương lai? Chẳng lẽ các con thích con gái của dì à? "

" Nố nồ nô nố nồ! Tụi con sao mà thích em gái bé Hạo về mặt yêu đương được. Tụi con chỉ xem là em gái thôi nga. Thực chất, người tụi con muốn lấy về là bé Hạo đó. Bé Hạo đáng yêu, dễ thương lắm lắm luôn. Có vợ đẹp là phải tranh thủ không thằng khác cướp mất là chết. Đúng hông ba mẹ vợ tương lai! Hắc hắc! "

Cố Ngạo chen mồm vào để ngăn cản việc hai nhóc đi quá xa mà bại lộ hết thì tiêu đời. " A ha ha! Hai thằng con em nói đùa thôi hà. Anh chị đừng có để ý. Tại hai nhóc rất thích chơi cùng Gia Hạo nên nói vậy tạo độ thân thiết. "

" À! Ra là vậy! Xém xíu vợ chồng tôi tưởng thật rồi ấy chứ. À! Nếu không còn việc gì nữa, chúng tôi xin phép về trước. Tạm biệt! "

" Tạm biệt! "

" Chúc bé Hạo tối nay ngủ ngon! Moa moa! "

" Chúc hai anh ngủ ngon. "

Anh đứng nhịp nhịp chân: " Các con gieo rắc cẩu lương đủ chưa? Người cũng đi rồi nhìn cái gì mà nhìn hoài vậy? Rồi anh Hiếu, anh Hòa của tụi con đâu? "

Hai nhóc gãi gãi đầu, cười hì hì: " Dạ, tụi con lo chìm đắm trong bể tình mà bỏ quên hai anh gòi. Bây giờ tụi con cũng không biết hai anh ấy ở đâu nữa! "

" Các con đúng thật là! Hết nói nổi. "

Cố Hiếu và Trang Hòa lẻo đẻo từ từ đi ra: " Thưa chú ba tụi con mới tan học về. "

" Ừm! Các con nãy giờ đi đâu mà bây giờ mới ra? "

Liếc mắt trừng tiểu Minh, tiểu Tinh, hai nhóc thở dài thường thượt: " Hazz! Cũng không biết là có hai tên nhóc thối tha nào bắt tụi con chờ trước cửa phòng học để cùng về. Lúc tụi con tới, đứng chờ cả buổi trời cũng không thấy hai tên nhóc thối đó đâu. Hỏi bạn chúng mới biết tụi nó cùng bé Hạo nắm tay đi về trước gòi. Đáng giận không chú? Thấy sắc quên anh em là đây chứ đâu! Chán ghê! "

Tiểu Minh, tiểu Tinh cười ha ha hi hi, đến làm nũng: " Tụi em xin lỗi! Mai mốt tụi em không dám vậy nữa. Hai anh tha thứ cho tụi em đi mà. Về nhà có cái gì tụi em cũng sẽ chia sẽ cho hai anh hết luôn. Trừ vợ tụi em ra. Hết giận nha hai anh. Lớn gòi không được hẹp hòi với con nít, tật xấu đấy. "

Hai anh lớn nén kích động, quăng nổi buồn vào thùng rác: " Tụi anh đâu có giận. Nam tử hán đại trượng phu không chấp nhất con nít. Nhớ về có đồ ngon ngon chia sẽ cho anh em dùng là ok. "

Cố Ngạo gian tà nói: " Được rồi. Cha có chuẩn bị ở nhà vài món ăn cực phẩm. Để coi các con có sẵn sàng ăn không? Muốn chia cho ai cũng được. Về việc có chịu lấy món ăn cực phẩm đó hay không chòe về nhà rồi tính. Lên xe về thôi! "

Bốn nhóc vui sướng nhảy tưng tưng: " oh yea! Sắp có món ăn ngon rồi. Mau về nhà thôi. " ( chắc ngon lắm luôn! Chúc ăn ngon miệng, đã mắt!)

Chở mấy nhóc về đến nhà, anh chưa kịp ra là bốn nhóc đã mở cửa xông ra trước: " Mau vô coi là đồ ăn ngon gì? Chắc ngon lắm đây. Lẹ lên! "

Vừa mở cửa ra, dàn cực phẩm siêu nạc, siêu mỡ ập vào mắt bốn nhóc con: " Honey! Tụi em chờ nấy anh lâu lắm rồi a. Tấm thân xôi thịt mỡ này nguyện dâng hiến cho mấy anh. Moa moa! "

Không nói nên lời, bốn nhóc xoay người trao đổi anh mắt hỏi anh: ' Cái éo gì đang xảy ra vậy? Đồ ăm ngon của tụi con đâu? '

Cố Ngạo ha hả cười, nhướng nhướng mày: " Đó! Đồ ăn cực phẩm cha dành cho các con đó. Giờ muốn chia cho ai, thưởng thức cách nào thì tùy các con. Cha huy động quân số khá đông, tận 20 mỹ nữ ở trong trại lợn 🐖🐖🐖🐖 phục vụ các con. Mỗi người năm em là ngon bá chấy. Cha vô trước đây! Các con hưởng thụ vui vẻ! Ha ha ha! "

Cố Ngạo chen qua đám mỹ nhân béo ú tí hon mà tìm vợ. Bốn nhóc con há hốc mồm, câm lặng, nhanh chóng xắn quần xắn áo, tháo giày ra: " Các anh em! 1... 2... 3... Chạy... "

Bốn nhóc co chân chạy nhanh ra khu vườn ngoài sân. Đám mỹ nữ ' cực phẩm ' đuổi theo, thở hồng hộc: " Phù phù! Honey chờ tụi em với! Honey. "

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.