Trang Dụ rời khỏi thành phố nhiều những chuyện không vui này đến một thành phố nhỏ khác sinh sống. Nhờ số tiền còn lại sau khi bán hết cổ phần cậu bắt đầu công cuộc tìm kiếm anh trai sinh đôi của mình.
Người anh này của cậu tên Trang Bảo, nhớ hồi nhỏ nghe vú nuôi kể lại anh sinh ra tâm trí đã không bình thường như bao đứa trẻ khác. Mẹ anh do sợ anh liên lụy bà nên đã đem bỏ anh ở cạnh thùng rác nào đó rồi bỏ đi, mặc kệ anh tự sinh tự diệt.
Lúc đó còn nhỏ quá nên cậu không hiểu, sau khi trưởng thành chỉ chăm chăm vào tranh giành tài sản nên cậu cũng quên mất. Bây giờ lại khác, cậu nhận ra được rất nhiều điều mà mình đã bỏ lỡ nên muốn bắt đầu lại cùng sửa chữa những sai lầm lúc trước.
Trang Dụ còn có một mơ ước là trở thành một người làm bánh ngọt nhưng do sợ ba mẹ mà cậu chỉ dám đem nó đè lại vào trong lòng mình. Thế nên hiện tại cậu muốn học làm bánh rồi mở một quán thức uống cùng bánh ngọt nhỏ.
Trong thời gian này cậu vừa tìm anh vừa học làm bánh. Sau đó cậu tìm một mặt bằng thích hợp, nhiều học sinh qua lại mở quán. Tuy là thành phố nhỏ ở Bắc Kinh nhưng nơi đây cũng đang rất phát triển về kinh doanh các loại.
Quán của cậu có hai hai tầng, tầng trệt để bán bánh nước, tầng hai để ở nên rất tiện lợi.
Hằng ngày khách đến quán rất đông đặc biệt là các học sinh nữ. Các cô vừa ăn bánh uống nước còn có thể ngắm ông chủ đẹp trai nữa. Hầu như họ rất thích cậu, tính tình diệu dàng làm trái tim thiếu nữ không chịu nổi.
Gần một ăm sống ở đây, cuối cùng Trang Dụ cũng có tin tức của anh trai. Hiện anh đang sống lang thang ở trong một căn nhà bỏ hoang ở thành phố kế bên. Cậu vui mừng lập tức đóng cửa nghỉ hai ngày để tìm anh.
Trong lòng Trang Dụ nghĩ có lẽ ông trời vẫn còn thương cậu nên mới cho cậu cơ hội chuộc lỗi.