Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 225: Bảo Bảo đúng là chuyên gia tâm lý của anh!



Chiều đi làm về, Cố Hàm mua cho hai ba con Trang Bảo và tiểu Hi vài thứ đồ ăn vặt. Tới nhà, Cố Hàm cười cười, đến ôm vợ: " Bà xã! Anh về rồi này. Anh có mua đồ ăn vặt cho em và tiểu Hi đây. "

Trang Bảo vui mừng cầm lấy túi đồ ăn vặt, nhảy tưng tưng ôm Cố Hàm hôn chụt chụt: " Yêu Hàm Hàm quá đi hà. Mỗi lần anh đi làm về là em có đồ để ăn. Hí hí! "

" Ừm! Bà xã thích mà. Đương nhiên anh phải đáp ứng mỗi ngày rồi. "

Tiểu Hi thấy cha về cũng chạy tới kêu: " Cha ơi! Cha về rồi! Cha bế con. Con muốn bế. "

Bồng tiểu Hi lên, Cố Hàm nhéo nhéo cái má mũm mĩm của bé: " Con a! Đã lớn vậy rồi mà con đòi cha bế. Baba sẽ ganh tị với con đó nha. "

" Con mới có 2 tuổi hà, lớn đâu mà lớn. Baba ở với cha suốt, con đòi bế có chút mà ganh tị gì a. Tới tối cha thuộc quyền sở hữu của baba rồi. Con nói vậy có đúng không baba? Hì hì! "

Bé nhe răng cười tươi rói với Trang Bảo, Trang Bảo cũng gật gật đầu nhe răng cười với bé: " Đúng gòi! Bé Thỏ của baba nói gì cũng đúng hết. Ở nhà bé Thỏ ngoan lắm á Hàm Hàm. Tụi em chơi xếp hình nè, chơi trốn tìm vui dữ lắm á. Em trốn chỗ nào bé Thỏ cũng nhanh chóng tìm ra được hết. Còn bé Thỏ trốn em kiếm lâu lắm mới ra. Hì hì. "

Cố Hàm cười buồn, xoa xoa đầu Trang Bảo rồi thả tiểu Hi xuống đất, thơm bé một cái: " Hai ba con ở nhà ngoan lắm. Hai người chia bánh kẹo ăn với nhau đi. Anh hơi mệt, ngồi ghế nghỉ xíu rồi chơi cùng hai người. Ngoan! "

Trang Bảo cảm nhận có gì đó không đúng cho lắm. Hàm Hàm hơi không ổn so với ngày thường. Chồng của mình đang có chuyện buồn phiền trong lòng nè. Túm lấy vai Cố Hàm, Trang Bảo quan tâm hỏi: " Anh có phải có tâm sự gì đúng hông? Nói cho Bảo Bảo biết đi mà. Tuy là Bảo Bảo ngốc ngốc chứ cũng biết cách giúp đỡ Hàm Hàm a. Anh như vậy làm em buồn lắm. Em không muốn Hàm Hàm buồn. Ông xã! "

Bà xã của mình thật là nhạy cảm mà. Cố Hàm nhìn Trang Bảo bằng đôi mắt cưng chiều. " Không có chuyện gì đâu mà. Tại hôm nay ở bệnh viện có bệnh nhân bị bệnh nặng sắp qua đời. Anh cũng thường trò chuyện với người đó nên hơi buồn tí thôi Bảo Bảo đừng lo. "

Cậu gật gật đầu, tay xoa xoa mặt Cố Hàm rồi nhẹ giọng an ủi anh: " Em hiểu rồi! Nhưng mà Hàm Hàm đừng có buồn lâu nha. Buồn tí thôi rồi hết. Hàm Hàm là bác sĩ đó, anh buồn rồi bệnh nhân buồn theo anh luôn thì sao. Chết cũng không đáng sợ vậy đâu, nhiều khi còn giảm đau đớn cho họ đó. Em lâu lâu cảm xíu mà đã khó chịu rồi huống chi là mấy người bệnh nặng chắc chắn đau còn hơn lúc em và anh chơi trò chơi ban đêm luôn. Chết rồi cái linh hồn mình xuống diêm Vương trình báo: ' hello Diêm vương! Tui xuống chơi với ông nè! '. Nếu ông thích thì ông cho ở lại chơi với ổng còn chán thì ổng cho đầu thai không thì đá đít lên trời làm tiên. Còn nếu mà ông không thích á ổng nhốt mình ở dưới luôn không cho đi đâu hết trơn. Cái mình sẽ thành con ma cô độc á. Chết là quy luật gòi, Hàm Hàm cười lên. Cười như Bảo Bảo nè. Ha ha ha! Buồn hết ngày mà vui cũng hết ngày thôi. Chọn vui đi đừng chọn buồn. "

Cố Hàm bất ngờ quá trời quá đất, cái chết mà theo cách nhìn của vợ anh nó nhẹ bâng y như mình đi du lịch ở thế giới khác vậy a. Bảo Bảo đúng là chuyên gia tư vấn tâm lý đặt biệt của anh. Cố Hàm vui lên không ít, anh hỏi Trang Bảo: " Em học ở đâu ra mấy cái này mà nói hay thế? Đừng nói với anh là em học trên tivi nha. "

Trang Bảo lắc đầu: " Nố nồ nô nố nồ! Em không có học ở trên tivi đâu. Thời đại nào gòi tivi xem ít thôi. Em học ở trên du tu be ( youtube) á. Còn nữa, em cũng hiểu chút ít mừ, em không sợ chết, em chỉ sợ phải sống xa Hàm Hàm và mọi người thôi hà. Bởi vậy mai mốt mà Hàm Hàm có sắp chết á, rủ em chết chung cho vui. Kha kha! Mà Hàm Hàm chờ chừng nào mình già như trái cà rồi hãy chết nhen. Tại Bảo Bảo còn muốn sống hưởng thụ nữa, biết bao nhiêu món ngon, trò chơi mà em chưa được thử đó. "

Bị Trang Bảo chọc cho cười thành tiếng, Cố Hàm lắc đầu: " ha ha ha! Bảo Bảo ơi là Bảo Bảo! Em còn cái gì để nói nữa không. Chết mà cũng rủ chết chung nữa là sao? Em a! Nghĩ mấy chuyện mà những người thường không bao giờ nghĩ tới. Hazz! Nhưng mà nó lại giúp ích cho anh rất nhiều nhen. Anh yêu em chết đi được! "

" Ối giời! Bảo Bảo nói rồi Bảo Bảo là siêu nhân mừ. Em sẽ tiếp thêm năng lượng cho anh khi nào anh cần nha. Em là người đặc biệt bởi vậy não em nó teo héo hà, não teo để mần mấy chuyện quan trọng cho Hàm Hàm á. Ông xã! "

Tiểu Hi tự nhiên bị bỏ chơi vơi, lạc lõng giữa dòng đòi lạc lẻo. Nhóc níu quần hai người: " Cha! Baba! Hai người còn ôm ôm, trao mật ngọt cho nhau tới khi nào nữa. Trao xong rồi thì cho con mượn một trong hai người chơi cùng đi. Mấy anh bận làm chuyện này chuyện nọ hết gòi. Không có ai chơi với con hết á. Mà hai người cũng bàn chuyện có em bé thì ráng dốc hết sức lực nha. Con muốn có em để chơi cùng nha, càng sớm càng rốt đi. Mấy huynh đệ của con kẻ có vợ, kẻ sắp có vợ hết rồi, đâu còn thời gian dành cho con. "

Cố Hàm bó tay, bỏ Trang Bảo ra, cúi xuống nhìn tiểu Hi: " Muốn có em cũng được thôi. Chắc con sắp có em rồi đó. Giờ thì cha cho con mượn baba một lát đấy. Chia bánh kẹo ra ăn đi, con không được giành ăn với baba đó. "

Nhóc chu chu cái miệng, lẻo mép nói: " Con có giành ăn đâu con chỉ là thương lượng với baba để đôi bên cùng có lợi thôi mừ. Cha kì ghê! Thương vợ mà không thương con gì hết. Chán xỉu! "

" Rồi rồi! Con không giành ăn là con thương lượng. Cha chịu thua! "

Anh nói với nhóc rồi nói với Trang Bảo: " Em với tiểu Hi đi chơi đi. Anh có chuyện cần nói với mọi người một lát. Xong việc anh tìm hai người. "

Trang Bảo ngoan ngoãn nghe lời, bế tiểu Hi lên: " Vậy em với bé Thỏ lên lầu trước nha. Hì hì! "

Trang Bảo cùng tiểu Hi lên lầu thì gặp tiểu Hiếu: " Tiểu Hiếu à! Con đi đâu vậy? Có muốn lên lầu chơi với ba con chú không? "

Tiểu Hiếu lắc đầu: " Dạ thôi! Con có chuyện quan trọng cần hỏi chú ba gòi. Chú với tiểu Hi chơi vui vẻ nhen. "

" Ừm! "

( Tự nhiên dạo này mình cảm xúc dâng trào viết truyện lâm li bi đát xíu. Mấy bạn đừng nói mình ác nhen. Đời mừ đâu có gì vui mãi đâu, chêm mấy cái buồn buồn cho có ý nghĩa. Hì hì!

Hãy ủng hộ mình nữa nga. Mặt dù mình viết hơi dở! 😘😘 Yêu mấy bạn nhiều nhiều!)

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.