Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 324: Đồ Phá đám đáng ghét!



Mới có một hôm Dương Tuấn ra ngồi học chung với Tạ Huân thôi mà tin tức đã lan truyền đến cả trường đều biết. Sáng sớm vừa bước vào lớp, Dương Tuấn bị một đám con gái vây quanh hỏi tới hỏi lui đủ thứ chuyện. Chủ yếu họ muốn biết vì sao Huân ộp pa của bọn họ lại ngồi chung với cậu, tại sao chỉ cậu học bài, tại sao lại cười với cậu và quan hệ của hai người là gì? Một tràn câu hỏi cậu chỉ trả lời bâng quơ cho qua chuyện, bảo mình học không theo kịp tiến độ nên nhờ vã Tạ Huân giúp đỡ. Mấy cô nàng có ý định hỏi nữa thì chuông vào lớp kêu lên nên đành phải miễn cưỡng đi về chỗ ngồi của mình. Dương Tuấn cười thầm trong lòng, đắc ý tự khen:

" Đương nhiên là vì tôi sẽ trở thành bạn trai tương lai của Tạ Huân rồi. Tôi đáng yêu, đẹp trai thế này đảm bảo cậu ấy thích tôi hơn mấy người. Hừ, chờ đi chờ ngày Dương Tuấn ta đây rước Huân ộp pa của chúng sanh về làm vợ. Đến lúc đó cho mấy người khóc vì tiếc nuối chết luôn. "

Chuông ra chơi reo lên, Dương Tuấn ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra khỏi lớp để đi tìm Tạ Huân vừa học bài vừa vun đắp tình cảm. Y như ngày hôm qua, Tạ Huân ngồi chờ cậu tại chỗ cũ, vẫy vẫy tay về phía cậu gọi:

" A Tuấn, tôi ở đây nè. "

" A, tôi tới liền. "

Dương Tuấn không e dè nữa, đem hộp cơm tình yêu đẩy đến trước mặt Tạ Huân:

" Đây, cho cậu ăn đó. Tôi sáng phải thức sớm mới làm được đó. Mấy món này tôi học trên mạng, không biết hợp khẩu vị cậu không nữa. Hì hì, có dỡ cậu cũng đừng ghét bỏ. "

Tạ Huân cười dịu dàng, từ tốn nhận lấy hộp cơm:

" Có ăn đã là may mắn lắm rồi. Đồ ăn cậu nấu ngon hơn ở căn tin trường nhiều. Tôi quả nhiên có lộc ăn mà. Cám ơn A Tuấn nhen. "

Mở hộp cơm ra, Tạ Huân nếm thử liền tấm tắc khen ngon. Dương Tuấn thở phào, ngượng ngùng cười với anh. Phát hiện hình như qua nay không thấy Dương Tuấn ăn uống gì cả, Tạ Huân hỏi cậu:

" Cậu không ăn cơm hả? Trông cậu ốm yếu thế kia, phải ăn nhiều mới khỏe nha. "

Cậu gãi gãi đầu:

" À, tại tôi không có thói quen ăn trưa. Sáng sớm gấp quá tôi cũng chỉ làm đủ một phần cho cậu thôi. Dù sao không ăn trưa cũng thành thói quen, cậu cứ ăn tự nhiên đi. "

" Như vậy đâu có được. Dù là cậu tự nguyện cho tôi ăn nhưng tôi vẫn cảm thấy tội lỗi giống như mình giành ăn với cậu vậy. Hay chúng ta ăn chung đi, cậu nấu cũng nhiều hai người ăn sẽ vui hơn. "

Nói rồi Tạ Huân liền nhích ghế qua ngồi cạnh cậu, múc một muỗng cơm đầy đủ đồ ăn lên miệng:

" A cái nào. Tôi một muỗng cậu một muỗng. "

Tim Dương Tuấn thịch một phát, mặt bùm cái đỏ bừng lên. Cậu hò hét trong lòng:

" Trời ơi tin được không? Tạ Huân đúc tôi ăn nè bà con ơi. A a a, tôi vui sắp phát điên rồi. "

Há miệng ăn, Dương Tuấn tự khen:

" Ưm, đúng là ngon thật. Hi hi! "

Hai người vốn đang ăn uống rất vui vẻ tự nhiên từ đâu xuất hiện một cái bóng đèn thật lớn đứng trước mặt hai người. Người đó còn ai khác đâu chính là cô ả được cho là hoa khôi đẹp nhất trường này. Ả cười ngọt ngào, kêu tên Tạ Huân điệu đến chảy nước thành lũ lụt.

" Huân... nnn! Cậu đang ăn cơm đó hả? Dạo này sao cậu không cùng mình đi ăn cơm. Mình rất nhớ cậu đó nha. "

Tạ Huân tắt hẳn nụ cười chân thành chuyển qua nụ cười thảo mai.

" À, dạo này tôi phải giúp bạn ôn lại kiến thức nên không đi ăn với cậu được. Có gì rãnh rỗi chúng ta đi ăn chung sau ha. "

Nghe cái giọng điệu của ả đã làm Dương Tuấn chán ghét rồi cộng thêm việc phá đám chuyện yêu đương tìn tứ của cậu và Tạ Huân nữa khiến cậu ghét càng thêm ghét. Tạ Huân nói vậy thì ả biết điều phắng cho khuất mắt để thiên hạ nhờ đi. Không đâu, ả tưởng da mặt mỏng chứ dày còn hơn cái tường thành, học sinh gì trang điểm lòe loẹt hơn đi thi hoa hậu quốc dân. Cậu là giám khảo cho rớt ngay vòng gửi xe liền. Hứ! Đáng ghét!

Ả ta đi đến đẩy Dương Tuấn ngã khỏi ghế còn mình thì chen vào ngồi cạnh Tạ Huân, tay còn hất hộp cơm đổ đầy người cậu. Ả giả vờ như không thấy, níu tay anh lấy lòng:

" Người ta nhớ cậu muốn chết luôn. Cuối tuần này cậu cùng mình đi xem phim ha. Bộ phim mới ra mắt này nghe đồn hay dữ lắm a. "

Tạ Huân ừ hử cho qua, muốn xem tình hình Dương Tuấn như thế nào nhưng cứ bị hai trái bưởi ả cản trước mặt. Anh khó chịu gần chết chỉ là không muốn làm ả mất mặt mới không nói. Con gái con lứa gì đâu lẳng lơ thấy mà sợ. Dương Tuân lồm cồm muốn bò dậy bị ả vờ như có như không cái cái chân mang giày cao 10 tất đạp lên tay cậu. Dương Tuấn đau đến muốn phát khóc, la lên thất thanh không thèm nẻ nan ả là con gái hay bà già gì nữa đẩy ả một phát lộn nhào xuống ghế:

" Cô thật quá đáng. Cô tưởng cô con gái thì tôi không dám đánh cô chắc? Tốt nhất sau này thấy Dương Tuấn tôi thì tránh ra xa một chút nếu không tôi đập phù mỏ cô đấy. Hứ, không thèm để ý đến mấy người nữa. Cứ ở đó yêu đương, ân ái cho đã đi. Tôi hết hứng để học bài rồi, tôi về lớp trước. "

Dương Tuấn mồm miệng toàn dấm chua đậm đặc chồm lấy cặp sách rồi chạy một mạch vào lớp luôn. Miệng không ngừng chửi rủa cô ả đáng ghét kia cũng Tạ Huân dám ngọt ngào với gái trước mặt cậu. Đáng ghét quá. Cậu giận giận giận!

Cô ả níu lấy áo Tạ Huân, nước mắt cá sấu chảy đầm đìa:

" Tạ Huân đỡ tôi dậy. Hức hức, cậu ta thật quá đáng, tôi có làm gì đâu chứ. Con trai mà tính nhỏ mọn thấy sợ. "

Kéo ả đứng dậy, Tạ Huân tách nhanh ra khỏi thân thể quấn mình hơn đỉa đói lam năm ra, không nặng không nhẹ nói:

" Cậu ấy sẽ không khi không mà nổi nóng vô cớ. Cậu nên học cách cử xử cho phải phép lại đi. Đừng ở trước mặt tôi làm những chuyện xấu hổ như thế này nữa. Người ta nói đẹp người thì phải đẹp luôn cả nết. Cái nết xấu quá thì chỉ có đem vứt sọt rác. "

Tạ Huân nói xong thì đuổi theo Dương Tuấn bỏ mặt cô ả tức đến đỏ ngầu cả mắt, giận rung người. Đuổi kịp Dương Tuấn, Tạ Huân kéo cậu lại:

" A Tuấn, đừng giận mà. Tôi xin lỗi đã làm cậu bị liên lụy. "

Phùng mang trợn má, Dương Tuấn cúi đầu:

" Tôi không có giận. Cậu đi về lớp học đi. Tôi đi đây! "

" Khoang đã, tay cậu bị thương rồi, để tôi đưa cậu đi phòng y tế thoa thuốc trước. Đừng giận tôi mà, chiều học xong tôi mời cậu đi ăn kem. "

" Được, tôi sẽ ăn kem đắt nhất coi như cậu đền bù cho tôi. Hừ! "

Tạ Huân khoác vai Dương Tuấn đi từ từ vào phòng y tế. Tạ Huân mượn chút đồ dùng tế tự tay thoa thuốc cho cậu. Động tác của Tạ Huân rất nhẹ nhàng vừa thoa vừa thổi thổi chỗ bị sưng đỏ, hơi rướm máu của cậu:

" Đau thì nói tôi tôi sẽ làm nhẹ hơn chút. Bàn tay cậu đẹp thế này mà bị thương. Tôi nhìn mà lòng đau quá đi. "

Bùm, Dương Tuấn thoắt cái đỏ mặt lần nữa như quả cả chua chín. Ôi, cậu ấy đau lòng vì mình kìa. A ha ha, bị thương tí tẹo vậy cũng đáng.

Nhìn Dương Tuấn thả hồn lên mây cười ngây ngốc, Tạ Huân cũng cười theo cậu. Cậu bạn này quả nhiên rất đáng yêu.

Xử lý vết thương trên tay xong, hai người chậm rãi cùng nhau về lớp học.

Sau khi về nhà biết được sự tình, hai nhóc tức đến đập bàn đập ghế đòi đi đến lột da cô ả kia. Dương Tuấn khuyên can lắm mới làm dịu đi cơn tức giận của hai nhóc. May là tình hình yêu đương có tiến triển hơn chút với Tạ Huân là người tử tế chứ không thôi đừng nói ả hoa khôi kia, ngay cả Tạ Huân cũng không yên với cơn thịnh nộ của hai nhóc đâu.

..............................:))

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.