Cô ả bế Đông Đông xuống lầu, nhỏ giọng uy hiếp bên tai bé:
" Mày nhớ làm theo những gì tao vừa nói lúc nãy. Nếu không mày chờ nhừ đòn đi con. Tao nói được làm được, mày khôn thì sống ngu thì chết. "
Bé rụt rụt cổ, nói lí nhí:
" Dạ, Đông Đông hiểu rồi. Mẹ đừng giận, con sẽ làm thật tốt. "
Mọi người đã ngồi chờ sẵn tại bàn ăn, đủ loại thức ăn ngon được bày biện trên bàn chỉ chờ hai mẹ con họ nhập tiệc. Uông Nguyệt Hoa chừa sẵn ghế cho cô ngay cạnh mình tiện cho việc tâm sự cũng như không làm ảnh hưởng chỗ vợ chồng người ta ân ân ái ái. Cô ả tới gần cũng giả bộ muốn ngồi xuống, tay âm thầm véo chân bé một cái thật mạnh. Đông Đông đau, nhăn nhó làm nhiệm vụ, i i a a đòi ngồi với Cố Ngạo cho bằng được:
" Cha! Con muốn ngồi ăn cơm với cha. Cha ơi, cha bế Đông Đông đi. Đông Đông muốn cha bế. "
Trang Dụ huých huých tay anh, dịu dàng nói anh chìu theo ý bé:
" Đông Đông đòi cha kìa, anh mau bế con đi. Em cũng muốn bồi con ăn nữa, thằng bé mặt mũi khóc tèm lem thế kia trông thật tội nghiệp mà. "
" Ừm, anh biết rồi. Bà xã muốn thì anh chìu theo. Tiểu Kỳ để anh bồi Đông Đông ăn cho. Em ngồi xuống ăn cơm cùng mọi người đi. Hôm nay cả nhà đặc biệt chuẩn bị toàn món ngon để chiêu đãi hai mẹ con em đấy. Em nghỉ ngơi vài hôm, bận việc gia đình thì lo cho chu toàn đi rồi anh sẽ mai mối cho em vài chàng trai xem xem em thấy ai hợp với mình thì quen người đó. Nếu thấy hợp tính thì chuyện hôn lễ anh lo cho, em cứ xem anh là anh trai em đi. Anh đại diện cho nhà mẹ, đảm bảo không một ai dám ăn hiếp em đâu. "
Cô đi vòng qua đem Đông Đông giao lại cho anh, chưa đi đã " bị " bé níu tay lại, giọng đầy ấm ức:
" Mẹ, mẹ đi đâu vậy? Mẹ ngồi ở đây cùng ăn với cha với Đông Đông đi. Đi mà mẹ, Đông Đông muốn có cha có mẹ luôn cơ. "
Cô cười cười, làm bộ mình không phải tiểu tam muốn phá hoại gia đình người khác vậy.
" Không được đâu con, ở đây đâu có còn chỗ đâu mà ngồi. Con ngoan ngồi với cha với baba đi ha. Mẹ ngồi ăn ở đây chớ có đi đâu đâu. "
" Không... Đông Đông muốn mẹ ngồi gần... mẹ định bỏ Đông Đông hả? Hu hu... "
Thấy bé khóc lóc, níu kéo mẹ như vậy làm Trang Dụ xót xa trong lòng. Còn nhỏ thiếu thốn tình thương của cha thật tội nghiệp mà. Cậu đứng lên có ý nhường chỗ cho cô ngồi:
" Con đã muốn vậy em ngồi đây với con đi. Anh qua kia ngồi cùng mẹ là được rồi. "
Tiểu Minh, tiểu Tinh nhìn nhau rồi bước xuống ghế đến đỡ cậu ngồi lại vào chỗ cũ. Hai nhóc cười ha ha, kéo ghế mình ra nhường cho cô:
" Baba cứ ngồi ăn với cha đi. Để tụi con nhường ghế là được rồi. Dì Kỳ Kỳ ơi, dì ngồi chỗ tụi con nè vừa gần Đông Đông lại không làm baba cô đơn. Ghế bên kia rộng đủ chỗ cho tụi con ngồi rồi. Lâu lâu ngồi chung tám chuyện với bà nội rất là vui nha. Ha ha! "
" Dì cám ơn hai con. Hai con hiểu chuyện ghê. "
Cô miễn cưỡng nặn ra một nụ cười thánh mẫu từ từ ngồi xuống. Vờ như vô tình vô ý hất tay Đông Đông ra.
Trạng Dụ cười tủm tỉm, hãnh diện vì hai thằng con trai mình quá ngoan, quá hiểu chuyện, phải rộng rãi khen ngợi con vài câu mới được.
" Tiểu Minh, tiểu Tinh của baba lớn thật rồi nha. Biết nhường em nhỏ, biết kính trên nhường dưới nữa chứ. Baba thật tự hào về hai con. "
Hai nhóc đi qua đứng trước mặt cậu ỏng ẹo, lỗ mũi nở to muốn nổ tung:
" Baba khen làm tụi con ngại quá đi hà nhưng mà tụi con thích. Lâu quá trời lâu mới được baba khen, hổm rày toàn mắng không. Chậc, nhưng đây là nhiệm vụ của tụi con nha. Đúng không mấy anh em. "
Cả đám nhóc lớn nhỏ hô theo:
" Đúng! Đúng! "
Tiểu Minh, tiểu Tinh bắt nhịp hô lớn lên:
" Anh em mình là cái gì nà? "
" Anh em mình là một gia đình. "
" Anh em ta phải làm sao nà? "
" Anh em ta phải bảo vệ baba! Ha ha ha! "
" Mấy đứa nhóc này, nói chuyện hay phết. Thôi được rồi, hai đứa mau về chỗ ngồi cho đàng hoàng tử tế đi. "
" Dạ, tụi con yêu baba nhiều. Cha đó, chăm sóc baba tụi con cẩn thận vào. Mấy thôi tụi con xử đẹp cha luôn. "
Anh trề môi, khua khua tay:
" Xùy, khỏi cần hai đứa nói cha cũng biết mình nên làm gì. Lạng quạng cha đè hai đứa ra tét mông bây giờ. "
" Lêu lêu lêu, tụi con không sợ cha đâu. Ha ha! Anh em mình là một gia đình,... là lá la... anh em ta phải bảo vệ baba... là lá la... "
Không khí bữa ăn được đám nhóc khuấy động rần rần, làm mọi người vui vẻ hơn hẳn. Hưm hựm, chỉ riêng một ai đó ngoài cười mà trong toàn bụng dao găm, mắng hai nhóc xối xả.
" Hai tên tiểu quỷ này đáng ghét thật. Nhìn tụi bây tao chỉ muốn vã cho vài cái. Hừ, đợi đó đi rồi có ngày tao cho hai đứa bây nhừ đòn vì cái tội tày lanh phá hoại kế hoạch của tao. "
Uông Nguyệt Hoa nhìn cô thấy mặt cô hơi khác, chậc nói thẳng là xấu hơn xưa, nghĩ gì nói đó, bà hỏi cô:
" Tiểu Kỳ à, bộ con đi phẫu thuật thẩm mỹ hả? Sao bác thấy mặt con hơi khác khác nha. "
Đụng trúng chỗ nhột, cô trong lòng rung cầm cập sợ thân phận mình bị lộ tẩy. Trầm ngâm một hồi cô mới bịa đại lý do:
" Dạ, cũng có. Lúc trước con đi mua sắm cùng ba và chị trên đường bị tai nạn. Con mai mắn còn giữ được tính mạng nhưng gương mặt bị biến dạng phải phẫu thuật chỉnh hình. Mặt con bây giờ đỡ nhiều rồi, chứ lúc trước dì gặp con chắc sợ chạy mấy dép ấy chứ. "
" A, thì ra là vậy. Tội cho con quá, con gái con lứa gương mặt bị thương rất khổ a. Con yên tâm, bác đây sẽ cùng tiểu Ngạo hỗ trợ con tìm một tấm chồng tốt để con nương tựa. "
" Dạ, con cám ơn bác. "
" Thôi, thôi mọi người ăn cơm đi nè. "
Trang Dụ đặt biệt thích cậu bé Đông Đông này, hình ảnh anh bế con thật làm cậu hạnh phúc biết bao a. Hai người giống nhau y như khuôn đúc. Cậu gấp thức ăn bỏ đầy chén hai cha con, quan tâm hỏi bé:
" Đông Đông thích ăn gì, baba đúc con ăn. Đây toàn món ngon không đó. "
Bé rụt rè chỉ chỉ cái đùi gà trên dĩa:
" Con muốn ăn đùi gà có được không? Đông Đông đói... "
Đáp lại ánh mắt đầy vẻ trông chờ của bé, cậu cầm đùi gà xé một miếng nhỏ đưa tới miệng bé:
" Đông Đông thích thì cứ ăn, không cần xin đâu. Tội con trai tui, đói quá trời luôn. A... "
Được ăn, bé sung sướng đòi cầm đùi gà:
" Ngon quá, Đông Đông muốn tự ăn. Baba đưa đùi gà cho con nha. Baba với cha cũng ăn cơm đi. "
Bé cầm đùi gà, đưa lên miệng cắn ngấu nghiến trông rất ngon miệng. Đó giờ bé chưa bao giờ được ăn ngon đến vậy. A, nay điều ước được thành hiện thực rồi. Măm măm!
" Thằng bé ăn giỏi quá! Bà xã, em cũng ăn nhiều vào đừng có chỉ nhìn con ăn như thế chứ. Em để bụng đói là không có được đâu. "
" Ưm! "
" Cha ăn đùi gà nè, ngon lắm ngon lắm. Đông Đông đút cha ăn. "
" Con ăn đi, cha tự ăn được mà... thôi được để con đút... ưm ngon quá. Đông Đông ăn tiếp đi, còn quá trời đồ ăn ngon nè. "
" Baba, baba ăn nè... A... "
" Ngon... Baba rất thích đồ ăn Đông Đông thích nha. Đặt biệt ngon hơn thường ngày. "
Bé được ăn uống, hạnh phúc trong vòng tay của anh và cậu mà không để ý tới người " mẹ " của mình. Cô vừa ăn vừa tức, đáng lẽ người nên cùng ăn hạnh phúc với hai người họ là cô chứ không nên là cái tên giả bộ hiền thục, bao dung kia. Xem ra tình cảm hai người này khá là bền chặc khó lòng tách ra được. Nhưng không sao, người ta nói anh hùng khó qua ải mỹ nhân. Trước đây Cố Ngạo cũng từng lên giường với nhiều phụ nữ đấy thôi, bây giờ có ngủ cùng nữ nhân cũng là chuyện bình thường. Ha, thằng quỷ nhỏ chỉ biết ăn ăn ăn này lát về phòng biết tay tao. Mẹ mày mày không lo đi lo người baba nuôi kia. Được lắm con trai, con lại quên lời mẹ dặn rồi.