Cố Ngạo ngồi xuống giường mở tập xét nghiệm ra xem, lúc thấy được kết quả rồi anh không biết mình nên vui hay nên buồn nữa. Đông Đông quả thực là con anh, nhưng tại sao có thể như vậy được? Nếu so về tuổi của Đông Đông thì lúc đó anh không hề quan hệ với một người phụ nữ nào cả. Vậy cô ta làm cách nào có con với anh?
Bức rứt không chịu được, anh quyết định ngay bây giờ đi qua hỏi tiểu Kỳ cho ra lẽ, sẵn tiện đập cô ta một trận để cô ta biết mùi lợi hại của anh. Cố Ngạo theo thói quen quăng tài liệu sang một bên mà suy tư, nhìn nhìn thấy cậu ngủ say rồi mới yên tâm đi. Đầu óc lú lẫn không đúng lúc, để chứng cứ đó là khoe cho vợ biết rồi còn gì.
" Cô hôm nay phải chết với tôi! Thứ không biết sông chết. "
" Á... aa!"
Hùng hùng hổ hổ đạp cửa phòng tiểu Kỳ, anh nắm tóc cô ta định lôi đầu dậy mà khổ nỗi anh túm một phát bay luôn bộ tóc giả của ả, lộ ra nửa cái đầu sáng bóng. Anh nhăn mặt, ghê tởm quăng bộ tóc giả đi. Ả ta hết hồn sờ sờ đầu mình, la hét rùm trời:
" Á... tóc của tôi. Trời ơi đi làm lại tốn biết bao nhiêu tiền... hu hu. Anh Ngạo, anh làm gì vậy? "
Anh chỉ thẳng mặt cô, mặt cực kỳ hung dữ, nghiếng răng:
" Câm miệng! Có nắm trúng tóc thật đâu mà la? Thứ như cô ấy hả, đi sửa muôn đời cũng không đẹp được. Ngoại hình xấu thì đi phẩu thuật thẩm mỹ cho đẹp được chứ còn cái nết của cô muốn sửa cũng sửa không được. Càng nhìn càng thấy tức, ngứa mắt chết đi được, cái bản mặt này là cái bản mặt muốn ăn đánh này. "
Nắm đầu không được thì lôi cổ, anh nắm cổ áo ả lên đưa tay chơi liên hoàn tát. Làm gì làm, phải đánh đã tay rồi mới hỏi tội sau.
" A... a... a... đau... "
" Đau kệ cha cô... đánh vầy chưa hả dạ tôi đâu. "
Đánh thấy mặt ả đã sưng như đầu heo, miệng rươm rướm máu rồi anh mới ngưng:
" Tôi hỏi cô, cô rốt cuộc là ai? Cô đến nhà tôi có mục đích gì? Nói lẹ, không tôi tra trấn, dùng cực hình Trung cổ cho cô chết."
Ả giả bộ ngây thơ, lắc đầu nguầy nguậy:
" Em là tiểu Kỳ của anh đây mà. Em đâu có mục đích gì đâu, anh chắc hiểu lầm em rồi. "
Anh gằng từng chữ: " Hiểu lầm, cô cho tôi là thằng ngu à? Cái tội của cô rất lớn, dám làm vợ tôi buồn. Cô tưởng những việc trước giờ cô làm trong nhà này tôi đều không biết sao? Cái đoạn clip đó cô lấy đâu ra, ai đưa cho cô? "
" Cái đó... em chỉ chỉ là muốn cùng mọi người xem phim thôi. Không ngờ cái con chip em mua lại chứa những thứ đó, này chắc là có người khác hãm hại anh dâu. Không phải em đâu? "
Giấu đầu lòi đuôi, anh chưa từng đề cập đến con chip vậy mà cô không đánh đã khai. Anh cười khẩy, cầm cái dao gọt trái cây lên lia lia trên mặt cô, làm vẻ muốn rạch thật sự:
" Cô cái này là tự thừa nhận rồi chứ gì. Cô nghĩ xem tôi có nên cho trên mặt cô vài nhác sâu thật sâu không nhỉ? "
Ả sợ hãi, run cầm cập chấp tay cầu xin, cái cảnh tượng giống như lúc Đông Đông trước kia cầu xin ả tha cho mình vậy.
" Anh... anh tha cho em, em không biết gì hết. Nể tình chúng ta từng là thanh mai trúc mã... "
" Tôi là anh em trúc mã với tiểu Kỳ thật sự còn cô thì không phải. Tôi... "
Anh định lấy cái tờ xét nghiệm đưa cô xem thì điếng hồn không thấy nó đâu. Đẩy cô ả ra, anh mò mò tìm khắp người. Thôi chết, anh bỏ quên trong phòng rồi. Ây da, vợ giờ này còn ngủ chắc là không sao đâu.
" Thôi, không vờn với cô nữa, nói vào chuyện chính đi... "
Trong phòng, Trang Dụ đang ngủ ngon thì tự nhiên giật mình tỉnh giấc. Cậu đưa tay qua muốn ôm anh nhưng người đâu không thấy, tay chỉ chạm vào khoảng không. Dụi dụi mắt ngồi bậc dậy, cậu nhìn quanh xem anh ở đâu. Miệng lầm bầm lầu bầu:
" Ông xã... anh đâu rồi? Chơi người ta cho đã rồi không chịu ngủ với người ta... a, đây là cái gì? "
Cậu nhìn một hồi rồi phát hiện sấp tài liệu anh quăng bậy, cậu tò mò cầm lên xem.
" Giấy tờ gì mà bỏ lung tung, ông xã này thật là... Không... không... không thể nào... Đông Đông lại là con ruột của chồng mình với cô ta! Chuyện này sao có thể? "
Cậu há hốc mồm nhìn không tài nào tin vào những gì mình thấy. Cậu phải đi tìm anh hỏi cho ra lẽ mới được. Lây huây lê cái thân đau nhức của mình ra ngoài, lúc đi ngang qua phòng tiểu Kỳ cậu thấy anh đang nói chuyện với ả. Không đi vào ngay mà cậu đứng nấp ngoài cửa nghe thử xem hai người họ đang nói cái gì.
" Tôi hỏi cô tại sao Đông Đông lại là con của tôi? Tôi đã cho xét nghiệm rồi kết quả đúng là như vậy. Cô bằng cách nào lại mang thai được con tôi? Tôi không hề có ấn tượng là đã ngủ với cô đêm nào. "
Tiểu Kỳ đứng đối diện anh nghe anh chất vấn vậy cũng hơi ngạc nhiên, vô tình thấy cậu đứng nấp ngoài cửa nghe lén, cô cười cười, cố tình chơi trò li gián:
" Anh biết rồi cũng tốt! Đông Đông là con của em với anh đó. Trước đây anh vì buồn chuyện anh Dụ bỏ rơi anh nên muốn trả thù, quen bạn gái. Em lúc đó vô tình lọt vào mắt xanh của anh, chúng ta đã có những đêm ân ái rất vui vẻ nha. Nhưng em không ngờ anh lại vì anh ta quay lại mà bỏ rơi em. Lúc đó em buồn tủi quá mới bỏ đi nước ngoài sống, rồi em phát hiện mình có thai với anh. Đông Đông chính là kết tinh tình yêu của chúng ta đó nha. "
Cô được nước lấn tới ôm eo anh cọ cọ, ý cười trên mặt càng ngày càng lộ rõ. Anh phát hiện có gì đó không đúng, quay ra sau nhìn thì thấy Trang Dụ mắt đỏ hoe nhìn mình rồi bỏ đi. Anh gọi với theo để giải thích " Bà xã... nghe anh... " nhưng cậu đã đi mất rồi.
Anh đẩy ả ra, vun tay tát cái bốp:
" Cô đúng là chán sống, tôi hôm nay sẽ giết chết cô! "
Cố Ngạo nóng máu cầm dao lên muốn đâm cô chết cho xong nhưng cô ả ngược lại không sợ còn thách thức anh:
" Anh giết tôi được thì giết đi. Anh giết tôi vậy tức là anh giết mẹ ruột của con anh. Ha ha, anh nghĩ tôi có một đứa con với anh thì không có đứa thứ hai sao? Ây da, nói không chừng trong bụng tôi đang mang thai con anh đấy. Ha ha! "
" Cô là thụ tinh nhân tạo!!! "
" Đúng! Ha ha, sao anh sợ rồi sao, đâm tôi đi. A... "
Anh sát khí trên người càng ngày càng nặng, bóp cổ cô ta trấn vào tường.
" Cô đừng thách thức tôi. Dù cô có đang mang thai đi nữa tôi cũng giết cô được. Con tôi thật vô phước mới để loại đàn bà như cô sinh ra nó. "
" Khục... khục... anh buông... tôi ra... "
Cố Ngạo dùng con dao thật sự rạch lên mặt cô ta một đường rồi mới buông tay để ả lăng lộn kêu la trên mặt đất.
" A... aaa... hu hu... mặt của tôi... "
" Tôi đã cảnh cáo cô ngay từ đầu rồi mà cô không nghe. Tôi quyết định không giết cô nữa mà hành cô muốn chết không được, muốn sống cũng không xong. Hôm nay chỉ là khởi đầu. Hừ! "