Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 57: Phát tán!



Trang Dụ ngủ đến hừng sáng hôm sau mới dậy. Cậu cảm thấy toàn thân ê ẩm đặc biệt là cái chân bị thương. Cậu nằm hồi tưởng lại xem rốt cuộc hôm qua đã xảy ra chuyện gì, mình sao lại nằm ở nhà. Cậu nhớ ra nhanh chóng ngồi bật dậy nhìn xung quanh tìm Cố Ngạo nhưng không thấy. Cậu đi cà nhắc từng bước ra khỏi phòng tìm anh. Trang Dụ đến tới phòng khách thì thấy Trang Bảo và hai nhóc con đang ngồi xem tivi.

Thấy baba bước xuống hai nhóc chạy lại đỡ lấy cậu: " Baba! Baba dậy rồi! Chân baba có còn đau không? Để tụi con dìu baba lại ghế ngồi nha!"

Trang Dụ đưa tay cho hai nhóc níu mình đi, gắng cười, nhịn cơn đau ở chân hỏi hai nhóc: " Baba đỡ nhiều rồi! Cha đâu rồi các con? Sau nãy giờ baba tìm không thấy?"

Cố Minh trả lời cậu: " Dạ cha đi từ tối hôm qua tới giờ chưa có về. Cha nói mình bận chút việc khi nào baba tỉnh dậy thì gọi cho cha. "

Trang Tinh gật gù: " Đúng đó! Baba tỉnh rồi bây giờ con gọi điện cho cha biết nha. Cha chắc chắn về với baba ngay! Hi hi!"

Cậu lắc đầu: " Không cần đâu! Cha chắc đang bận lắm. Đừng làm phiền cha tụi con. Khi nào cha làm xong việc tự khắc sẽ về thôi. "

" Dạ! Tụi con biết rồi!". Hai nhóc ngồi kế bên vuốt ve tay cậu, các bé không dám động đến đùi cậu sợ đụng trúng vết thương thì đau lắm.

Trang Bảo ngồi yên kế bên lên tiếng: " Tiểu Dụ ngồi đây xem tivi với tụi anh nha! Xem hoạt hình sẽ vui hơn a! Để anh tìm kênh hay hay xem!"

Cậu mỉm cười gật đầu: " Được! Em xem với mọi người! Anh mở đi!"

Trang Bảo ấn nút chuyển kênh. Qua một hai lần chuyển cậu đột nhiên kêu anh: " Khoan đã anh dừng lại một chút! "

Cậu nhìn thấy mấy tấm hình cùng video đang được chiếu trên tivi, tuy là mấy phần nhạy cảm được che bớt nhưng mặt mũi còn nguyên. Cậu hốt hoảng giật đồ bấm chuyển qua kênh khác, la lên: " Anh tiểu Bảo và hai con mau về phòng mình đi! Nhanh lên! Baba có chút chuyện đừng xem tivi nữa! Mau!"

Trang Bảo và hai nhóc giật mình, lần đầu tiên họ nghe cậu quát lớn đến vậy. Cuối cùng ba người ngoan ngoãn nghe theo sợ hãy chạy về phòng.

Chờ mọi người đi hết cậu mới mở lại đài hồi nãy xem. Các phóng viên đang tấp nập phỏng vấn Trang Duy về việc em trai mình bị cường bạo. Hình ảnh hiện đã lan tràn khắp các trang mạng xã hội ' em trai ngôi sao Trang Duy bị cưỡng bức' gây xôn xao dư luận. Trang Duy né tránh phóng viên chen lấn qua hàng ngàn người không muốn trả lời câu hỏi này. Cậu tức đến điên lên, tâm trí không thể nào bình tĩnh được. Cậu cầm điều khiển ném thật mạnh vào màn hình tivi, thấy bình bông kế bên cậu cũng ném vào nó làm cho cả tivi và bình bông đều bể tan nát. Ba người lén lúc rìn mò nghe được âm thanh chấn kinh này hối hả bấm điện thoại gọi cho Cố Ngạo.

Cố Ngạo lúc này mới vừa tỉnh lại đang trên đường lái xe về nhà. Nghe thấy chuông điện thoại anh bắt máy nghe. Vừa mở nút đã có tiếng la hét của hai nhóc con.

" Cha ơi! Cha mau về nhà đi. Baba không biết thấy gì trên tivi mà bây giờ đùng đùng nổi giận đập bể đồ tùm lum rồi. Cha mau về đi! Tụi con sợ quá! "

" Được! Cha về ngay! Các con mau vào trong phòng đi đừng ra ngoài. Khi nào cha về gọi thì hẳn ra. ". Anh tức tốc lái xe hết tốc độ về nhà.

Cậu biến thành con người hoàn toàn khác. Ánh mắt đỏ ngầu, đụng gì đập nát thứ đó. Trang Dụ đi đến nhà bếp cầm con dao thái nhỏ đi vào phòng tắm khóa trái cửa lại. Cậu nằm trong bồn tắm, xả nước đến khi đầy tràn ra ngoài. Nhìn nhìn con dao trong tay cậu đem nó cắt vào cổ tay mình. Máu từng dòng từng dòng chảy xuống cậu không thấy đau mà lại thấy thật nhẹ nhỏm. Cậu cười cười đem tay để vào trong nước cho máu chảy ra nhanh hơn rồi nhắm mắt lại chờ cái chết đến.

Cố Ngạo về đến nhà mở cửa ra tìm cậu. Hai nhóc lú đầu ra khóc hu hu gọi anh: " Cha ơi! Cha! Baba đang ở trong phòng tắm đó! Cha mau vào cứu baba đi! Baba có mang dao theo đó! Hu hu...!"

Cố Ngạo lao tới phòng tắm tung cước đạp bay cánh cửa. Tim anh đập thình thịch thấy từ bồn tắm đến xung quanh toàn máu. Anh vội vàng bế cậu lên cầm lấy khăn mặt quấn lại chỗ vết thương cho cậu. " Trang Dụ! Em đừng xảy ra chuyện gì! Em mau tỉnh lại đi! "

Anh bế cậu chạy nhanh ra ngoài kêu: " Anh tiểu Bảo, tiểu Minh và tiểu Tinh mau theo em ra xe! Chúng ta phải đến bệnh viện ngay!"

Ba người cuống cuồng chạy theo sau anh ra ngoài. Đến bệnh viện người ta đưa cậu vào phòng cấp cứu. Cố Ngạo ngồi chờ bên ngoài lòng thấp thỏm không yên. Anh cầu nguyện Trang Dụ đừng xảy ra việc gì. Mọi tội lỗi trúc hết lên người anh là được. Anh sau này sẽ hảo hảo bù đắp cho cậu. Ông trời đừng mang em ấy khỏi anh. Hai nhóc con và Trang Bảo mếu máu khóc ròng.

Tiểu Minh, tiểu Tinh lay lay đùi anh: " Cha ơi! Baba không... sao đúng không? Baba không... có chết... đâu! Baba... không có bỏ lại... tụi con... bơ vơ đâu! Hức... Hức"

Anh ôm hai nhóc con vào lòng: " Ngoan! Baba các con là người tốt như vậy chắc chắn không sao. Baba sẽ khỏe mạnh mà! Ngoan! Ngoan! Nín đi! Cha thương!"

Chờ khoảng hai tiếng đồng hồ sau đèn phòng cấp cứu tắt đi. Cố Hàm tháo khẩu trang bước ra. Anh chạy lạy hỏi: " Anh hai! Em ấy... Em ấy sao rồi! Anh mau nói đi!"

Cố Hàm vỗ vai trấn an anh: " Cậu ấy không sao rồi! Bây giờ đã được chuyển đến phòng hồi sức. Cũng may em đưa cậu ấy đến kịp không thì hậu quả khó lường. "

" Cám ơn anh hai!"

Cố Hàm đưa điện thoại mở lên phần tin tức cho anh xem: " Em nhìn cái này đi! Sáng nay báo chí, nhà đài đăng rầm rộ khắp nơi! Em biết chuyện này chưa?"

Cố Ngạo cầm lên xem sau đó trả lại điện thoại cho anh trai. Anh tức điên lên, cái tên súc sinh kia đã chết còn muốn hại cậu. Đáng hận! Anh ngẫm nghĩ một hồi rồi nói với Cố Hàm

" Anh hai trưa nay kêu mọi người tụ tập đầy đủ ở nhà chính trước đi. Em có chuyện cần nói với mọi người. Có lẽ em nên nói sự thật này cho mọi người biết sớm một chút. "

" Anh biết rồi! Em cố gắng bình tĩnh mà chăm sóc cho cậu ấy! Ba người này để anh lo cho. Em đi thăm cậu ấy đi."

Cố Ngạo nghe lời để hai nhóc và Trang Bảo lại cho Cố Hàm còn mình đi thăm Trang Dụ. Anh bước đến bên giường bệnh, kéo ghế ngồi xuống. Tay cậu bây giờ chằng chịt ống dẫn truyền cùng kim tiêm. Anh sờ nhẹ lên chỗ băng bó rồi rụt tay về.

" Em sao lại khờ đến vậy chứ hả? Em gặp chuyện sao không nói cho anh biết. Nếu anh biết sớm ngay từ đầu thì mọi chuyện đâu ra nông nỗi này. Em chẳng lẽ một chút tin tưởng dành cho anh cũng không có sao? Hay là anh chưa đủ để em tín nhiệm. Mà không sao! Chỉ cần em tỉnh lại mọi chuyện đã được giải quyết. Chúng ta sau nàu sẽ sống thật hạnh phúc. Anh và em cùng đi qua Mỹ đăng kí kết hôn nhe em! Bên đó người ta cho người đồng giới đăng kí kết hôn rồi. Em muốn lễ đường thế nào? Anh làm cho hôn lễ chúng ta thật hòanh tráng đi. Để em sẽ nhớ mãi ngày trọng đại trọng đời của hai ta. "

Anh vén mấy cọng tóc rối trên trán cậu qua một bên. Vuốt ve gương mặt cậu rồi đặt xuống một nụ hôn. Anh cứ vậy nắm tay không bị thương của cậu áp lên trán mình chờ cậu tỉnh dậy. Không biết ngồi chờ bao lâu, ngón tay cậu khẽ nhúc nhích. Anh mừng rỡ nhìn cậu mở mắt ra tỉnh lại:

" Trang Dụ! Em tỉnh rồi! Em thấy có khó chịu chỗ nào không? Trang... Dụ!"

Cậu mở mắt trao tráo, trợn trắng lên sợ hãy rụt tay về yếu ớt la hét: " Tránh ra! Tránh... xa tôi ra! Đừng đụng... vào tôi!".

Cố Ngạo thấy cậu phản ứng quá kịch liệt ấn chuông gọi bác sĩ vào. " Bác sĩ xem em ấy bị sao vậy! Bác sĩ!"

" Anh ra ngoài trước đi! Đừng ở đây cản trở bác sĩ khám bệnh!". Cô y tá đẩy ra anh khỏi phòng bệnh đóng chặt cửa lại.

Bác sĩ khám xong đi ra bất đắt dĩ nhìn anh: " Tôi e là tinh thần cậu ấy có vấn đề rồi! Do bị đã kích quá lớn nên bây giờ cậu ấy không còn được bình thường nữa. Tôi đã chích cho cậu ấy một liều thuốc an thần. Cậu ấy tạm thời đang ngủ say. Tôi hy vọng anh nên chuẩn bị tâm lý có thể cậu ấy sau này khoa mà bình phục như thường được. "

Bác sĩ nói hết câu liền đi. Anh ầm một cái ngã khụy xuống đất. Đây là sao? Ông trời đang đùa bỡn anh và cậu à? Đến khi nào cả nhà họ mới được hạnh phúc với nhau đây?

Cố Ngạo thất thần đi đến chỗ Cố Hàm cùng nhau về nhà chính.

Tất cả mọi người đã tụ họp đông đủ ngồi chờ sẵn ở nhà. Cố Ngạo về kể sơ lượt tất cả mọi chuyện cho bọn họ nghe hết. Mới đầu ai cũng bàng hoàng nhưng sau rồi lại thương xót cho anh và Trang Dụ.

Mẹ anh cảm thán thút thít mũi lên tiếng: " Tội nghiệp cho Trang Dụ. Thằng bé đã chịu biết bao nhiêu hành hạ rồi! Cái tên khốn kia thật quá nhẫn tâm a! Mẹ mà có ở đó hắn không dễ dàng chết vậy đâu. Hic hic!"

Cố Diễm và Trang Duy nhìn nhau thở dài. Trang Duy hướng đến hai nhóc con đang chơi đùa cùng hai thằng con của mình lên tiếng: " Hóa ra hai nhóc ấy lại là con của em! Anh qua bất ngờ đi! Anh muốn đi thăm Trang Dụ có được không?"

Cố Ngạo lắc đầu: " Hiện tại vẫn chưa được đâu anh dâu! Em ấy bây giờ tâm trí không còn minh mẫn nữa! Sợ là đến chỉ làm em ấy thêm kích động. Em muốn trị bệnh cho em ấy khỏi trước. "

" Vậy cũng được! Còn chuyện đang rùm ben trên mạng em tính sao?". Anh cả Cố Diễm lên tiếng.

" Trước mắt anh giúp em chặn lại mọi thông tin phát tán ra thêm. Làm cách gì đó bịt miệng bọn nhà báo lại. Em không muốn nghe bất kì một tin tức nào về nó nữa. Còn việc nhà báo nào đem tin này tung ra anh giúp em điều tra luôn. Em muốn cho cái tòa soạn đó phải phá sản không còn đất kinh doanh tại đây. "

" Anh sẽ làm ngay. Chuyện này cũng ảnh hưởng đến Trang Duy mà. Em không cần lo lắng. " Cố Diễm chắc nịch khẳng định làm được.

Cố Ngạo ngó qua hai ông bà già: " Ba mẹ con có chuyện muốn nhờ! Thời gian này con không rãnh chăm sóc cho Trang Bảo và hai nhóc con. Ba mẹ trông họ dùm con, lâu lâu con sẽ về thăm. Công ty thì nhờ anh cả tạm thời đứng ra giải quyết. "

Cố Chính Khanh an ủi anh:" Ba mẹ hiểu rồi! Con yên tâm mà chăm sóc cho Trang Dụ đi! Hai nhóc con đáng yêu vậy ba mẹ vui mừng còn không hết không thấy phiền đâu. Sẵn tiện có nhiều con nít thì thêm vui nhà vui cửa!".

Mọi việc coi như ổn thỏa, anh đến dặn dò Trang Bảo và hai nhóc rồi đi.

" Anh tiểu Bảo tạm ở đây với gia đình em nha. Chờ khi tiểu Dụ khỏe lại em sẽ đến đón anh! "

" Ừm! Tiểu Bảo sẽ ngoan. Em nhớ nói tiểu Dụ mau khỏe lại nha! Anh nhớ tiểu Dụ lắm!"

Cố Ngạo cười đồng ý rồi quay qua dặn hai nhóc: " Tiểu Minh, tiểu Tinh ở đây chơi với ông bà nội cùng mọi người một thời gian đi! Cha sẽ thường về thăm tụi con. Ở đây ai cũng thương tụi con hết đó. Ngoan đi cha thương!"

Hai nhóc thút thít khóc: " Dạ! Cha nhớ mau mau đến đón tụi con nha! Hức hức! Tụi con sẽ ngoan! Cha nói baba đừng giận! Tụi con không ghẹo baba nữa đâu! Hức.. Hức!"

" Baba không giận gì tụi con hết. Có các con baba mới vui vẻ lên đó. Cha đây cám ơn hai con còn không kịp. Nín đi! Cha phải đi chăm sóc baba tụi con rồi!"

Hai nhóc con vẫy tay tạm biệt anh. Nước mặt rơi lã chã. Hai người anh trai lớn hơn một tuổi lấy tay lau lau nước mắt cho hai nhóc: " Ngoan nha! Hai anh lấy kẹo cho tụi em ăn! Đi! Chúng ta lên phòng!".

Bốn anh em cùng Trang Bảo kéo nhau về phòng chơi. Hai nhóc con nhanh chóng vui vẻ trở lại đùa giỡn cùng các anh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.