Hạnh Phúc Rồi Sẽ Tới!

Chương 67: Hết thuốc chữa!



Trang Dụ khép nép ngồi ăn uống ngay ngắn. Cậu vốn định đúc cơm cho hai nhóc con sợ chúng làm rơi cơm tùm lum đầy bàn thì không hay. Nhưng qua mấy tháng không gặp tuy rằng hai nhóc con chưa dùng đũa được cơ mà dùng muỗng lại rất thuần thục. Cậu vừa ăn vừa nhìn bốn nhóc con ngồi ăn. Quan sát một lúc liền biết đứa nào là con của Cố Diễm đứa nào là con của Trang Duy. Đứa lớn tên Cố Hiếu, đứa nhỏ là Trang Hòa. Con của hai người này trong có vẻ chững chạc, lãnh đạm hơn hai đứa con của mình. Cậu hy vọng tiểu Tinh và tiểu Tinh không làm hư hai anh của chúng.

Uông Nguyệt Hoa rất nhiệt tình gắp thức ăn cho Trang Dụ, cộng thêm phần của Cố Ngạo chẳng mấy chốc chén cậu đã đầy ấp đồ ăn. Không khí ăn uống khá là hòa hợp, mỗi người đều ngồi theo từng cặp hết. Cố Diễm gắp tức ăn cho Trang Duy, Cố Hủ gắp thức ăn cho Hạ Tử Thần. Còn đặc biệt hơn là Cố Hàm cư nhiên lại gắp thức ăn chi Trang Bảo, bọn họ còn nói cười rất vui vẻ nữa chứ. Trong đầu cậu trỗi dậy một suy nghĩ có lẽ nào... Cậu lắc đầu ngoầy ngoậy. Không! Không! Không! Chắc do mình tưởng tượng nhiều rồi. Hai người họ không thể nào đâu a. Nếu thật sự vầy nhìn vào liền biết ai trên. ai dưới liền. Dòng dõi gen di truyền của Cố gia rất mạnh đó. Không lẽ cả nhà họ Trang đều nằm dưới hết sao? Cho nên không thể nào đâu.

Cố Ngạo thấy cậu tự nhiên lắc đầu rồi trầm ngâm, anh có chút lo lắng hỏi cậu: " Em làm sao vậy? Ăn trúng phải cái gì không ngon sao? Hay đồ ăn không hợp khẩu vị? "

Trang Dụ bừng tỉnh, cười cười nhìn anh: " Không có! Đồ ăn rất ngon. Tại em có chút chóng mặt thôi. Bây giờ hết rồi. Anh ăn cơm đi, mặc kệ em."

Anh nghe vậy, dùng tay xoa xoa trán cậu: " Ừm! Vậy em ăn nhanh đi. Anh dẫn em lên phòng nghỉ ngơi. Lát anh lấy dầu xoa đầu cho em! "

Trang Dụ gắp cho anh miếng thịt, gật gật:" Em biết rồi! Anh ăn đi trước "

Uông Nguyệt Hoa thấy cảnh này sao mà tha cho cậu dễ dàng được, bà giở trò châm chọc anh: " Trời ơi! Ngạo nhi nhà ta thương vợ chưa kìa. Quan tâm người ta hết sức hà. Sao đó giờ không thấy con quan tâm mẹ với ba con như thế cà. Mẹ đây cũng muốn được vậy nha. Đúng là có người yêu cái khác liền ha. Mẹ đây sinh con ra mà chả nhờ vả được gì! Phân biệt đối xử vừa phải thôi chứ.Ai da mẹ đúng mệnh khổ quá mà. "

Trang Dụ đang nhai thức ăn, nghe bà nói xong bị sặc ho đến mặc đỏ bừng, ho muốn đem lưỡi phun ra còn được. Cố Ngạo vội lấy nước cho cậu uống quay qua nhăn chân mày nhìn bà: " Mẹ này nói chuyện kỳ cục ghê! Mẹ làm em ấy sặc cơm rồi này. Mẹ lần nào cũng vậy gặp ai có sơ hở liền chợp cơ hội trêu chọc con người ta. Con thì da mặt dày nói gì, em ấy da mặt mặt mỏng dễ mắt cở lắm a. Mẹ nói hồi em ấy tìm ông thổ địa đi chơi chung thiệt đó. "

Bà ghét bỏ anh: " Hứ! Đâu đến mức đi gặp thổ địa thế. Gặp trùng đất là cùng. Đồ thằng con thấy sắc quên mẹ! Đồ thằng con vô lương tâm. Thấy ghét!"

Bà trề trề môi, bấu lấy tay Cố Chính Khanh: " Anh coi kìa, con nó ăn hiếp em. Anh ra mặt thay em đi! Nó quá đáng lắm á. Vợ anh, anh phải bênh đó! Ông xã! Nha nha nhaaaa! "

Ông rùng mình, kéo tay bà ra: " Em đừng có mà gây sự nữa. Giả cả hết rồi còn trẻ trung gì đâu mà làm nũng. Em để bữa cơm này trôi qua được bình yên đi ha. Mấy đứa nhỏ yêu đương là chuyện thường tình mà. Đừng hòng ai chọc đến vợ nó! Không chỉ riêng Ngạo nhi đâu cả ba đứa còn lại không phải mấy lần trước em đã được nếm qua tư vị bị bơ rồi sao. Ba bốn lần vầy còn chưa rút được kinh nghiệm. Em ngoan đi! Coi như anh cầu xin em luôn đó! Em chuyên tâm ăn đừng lên tiếng! ".

Ông nhét nguyên cái bánh bao chặn họng bà lại, bà mà thao thao bất tuyệt một hồi chắc nghỉ ăn quá. Mấy người kia ngoại trừ Trang Dụ ra thì ai cũng coi như chuyện này là bình thường. Không phải họ mất đi cảm xúc mà là do bị bà hành riếc quen nên thành ra chay mặt nó luôn rồi.

Bà lấy cái bánh bao ra khỏi miệng, vừa nhai nhai vừa hậm hực: " Chồng với con chả ra gì. Ở cái nhà này không ai coi tôi ra mừ. Mà em nói cho anh biết nhá ráng mà nhớ cho kĩ nè. Đường dây rút kinh nghiệm là không bao giờ có thể đo đâu nhá. Anh còn phải rút cả đời tới lúc chết còn chưa hết đấy! Ở đó mà kêu em rút, rút gân anh thì có."

Tất cả ai nấy nghe cũng thấy có vẻ hợp lý, đặc biệt hai nhóc con của Trang Dụ hứng thú nhớ như in câu nói của bà nội. Bà nội nói hay nhỉ, đáng học hỏi đây.

Bà cắn thêm miếng bánh bao lại nói tiếp: " Để tôi đây đưa ra chi cả nhà một vài ví dụ nhá. Ở lớp có khi nào học sinh làm bài mà rút được hết kinh nghiệm đâu. Lâu không phải họ cũng đọc sai đề, đọc không kĩ đề đấy à, nhiều khi một câu con sai hai ba lần kia kìa. Hay là có ví dụ thực tế hơn ha. Anh nói coi mấy ông chồng lần nào muốn làm vợ mà không nói sẽ làm nhẹ nhàng đâu! Đến lúc mà t*ng trùng chi phối rồi á, tổng thống tới còn không ngăn được đấy. Mấy người như trâu bò làm người ta liệt giường mới thôi. Vợ hờn dỗi cái là cầu xin, nói rút kinh nghiệm lần sao mà có đâu. Chứng nào vẫn tật nấy, ham hố quá mà!"

Lần này không một ai có thể giữ vẻ bình tĩnh được nữa. Họ có cái gì đang ở trong họng phun ra hết. Trời ạ! Mình đang nghe cái gì đây. Em ra đường đừng nói tôi là vợ em. Mẹ ra đường tốt nhất tránh xa tụi con ra, vờ như không biết đi ha! Không thì có nước trùm quần lên đầu mà chạy.

Ba bà cháu cười sặc sụa, Uông Nguyệt Hoa sung sướng trả được thù, ngồi châm chọc tiếp: " Ây dô! Sao mọi người đều sặc hết vậy! Nói trúng tim đen rồi hả? Cho chừa nhé. Ha ha! Bà đây vẫn là số một nhá, không ai địch lại đâu! Nhớ biết điều đừng chọc ghẹo bà đây nếu không thì biết tay bà! Hắc hắc!"

Cố Minh, Trang Tinh thêm mấm dậm muối vào, giơ ngón cái lên khen bà: " Bà nội đúng là số một nha. Hôm nào bả chỉ tụi con thêm vài chiêu đi. Bà nói vô cùng có lý luôn á! Nha bà"

Bà hài lòng: " Ok! Bà luôn sẵn sàng nhận đệ tử. Các con có năng khiếu đấy!"

Tiểu Minh ha hả khoe tiếp, phải chứng tỏ mình trước mặt bà nội: " Bà nội ơi! Bà thấy cha quan tâm baba tụi con vầy còn tầm thường lắm đó. Bà mà ở chung liền mở mang tầm mắt ngay!"

Tiểu Tinh nói theo: " Đúng nha! Cha con còn chăm sóc baba lúc ốm này. Giặc đồ, nấu cơm, rửa chén... cái gì kàm được đều kàm cho baba tất! Bà nội thấy cha con đảm đang ghê chưa!"

Bà nhìn Cố Ngạo, để lại bộ mặt khinh bỉ: " Ừ đảm đang ghê. Mà tụi cháu biết đảm đang có nghĩa là gì không?"

Hai nhóc đồng thanh: " Dạ không ạ! Nghĩa là gì?"

Bà nháy mắc với tụi nhỏ: " Đảm đang bằng dâm đãng đấy! Nhớ trông đầu đi. hắc hắc!"

Mọi người lại tiếp tục bị sốc tập ba. Ai nấy đứng hình, đóng băng tại chỗ. Họ mơ hồ nghĩ vẫn nên dọn ra riêng ở thì tốt hơn. Chớ ở đây có khi con củ họ bị tiêm nhiễm mấy thứ đen tối giống hai thằng nhóc này thì thôi tiêu đời nhà ma. Một bà nội đã đủ rồi kéo thêm hai thằng cháo nội nữa nhà này sẽ biến thành cái gì đây a!

Cố Chính Khanh đứng lên, kéo tay bà đi về phòng: " Em đúng là nói chuyện tàm phào! Mau về phòng với anh."

Trước khi đi, ông vỗ vai Trang Dụ nói: " Bác trai xin lỗi con! Bác gái đã dạy hư hai đứa con của con rồi! Con mấy này nữa đem chúng về dạy lại đi ha. Bác đây liền cung cấp đủ mọi điều kiện con yêi cầu để cải cách lại hai cháu. Còn bác gái đây bệnh nặng quá trị không hết đâu con. Nhân lúc hai đứa nó còn nhẹ, con tìm cách chữa trị đi ha. Tuy gen di truyền ảnh hưởng 80%, nhưng còn 20% do môi trường nữa. Con xài 20% kia đủ rồi. "

Trang Dụ đơ đơ mặt gật đầu. Cậu khóc không ra nước mắt bệnh này sao mà trị! Tôi là ai, tôi đang ở đâu đây.

Rồi ông cũng nháy mắt với Cố Diễm và Trang Duy, dùng khẩu hình nói với họ xong liền đi: " Các con cũng vậy! Trong chừng tiểu Hiểu, tiểu Hòa cẩn thận bị nhiễm! Phòng bệnh hơn chữa bệnh."

Bà giải dụa: " Tôi còn muốn nói tiếp mà! Ông buông ra coi! A a a! Tôi không chịu đâu "

Hai vợ chồng Cố Diễm nhìn nhau lại quay qua nhìn hai đứa con của mình. Hết sức đồng tình với ý kiến của ba, nên để tụi nhỏ tránh xa mẹ một chút.

Mọi người đang ăn ngon lại bị Uông Nguyệt Hoa làm nghẹn họng. Ai nấy đều không ăn nỗi nữa từng người, từng người rời khỏi bàn ăn quay về phòng của mình.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.