Hạnh Phúc Tái Sinh

Chương 116-1: Ai hạnh phúc (1)



Triệu Duệ Kỳ đối lập với Nhữ Dương vương phong nhã hào hoa, lúc hắn chăm chú nhìn Yên Nhiên, giống như trên đời này chỉ có một mình nàng là nữ nhân.

Cũng không phải hoàn toàn như thế, dù trên đời có rất nhiều nữ tử, thì trong lòng trong mắt hắn cũng chỉ có một mình Yên Nhiên, không thể chứa thêm người khác.

Nhữ Dương vương thế tử điện hạ được hoàng đế coi trọng, làm quan đế quốc là Quang Lộc đại phu.

Tham mưu chính vụ, hơn nữa hắn ở trong đám văn nhân còn có thanh danh hiển hách...

Trinh Nương cũng không phải coi trọng Triệu Duệ Kỳ, mà là hâm mộ Yên Nhiên có thể có được trượng phu xuất sắc như thế.

Nàng chỉ mới là thiếu nữ đã phải bầu bạn bên cạnh lão già Nhữ Dương vương.

Cuộc sống trong vương phủ lúc này không giống như nàng đã từng nghĩ đến.

Vân Nhi lên tiếng cắt đứt suy nghĩ của Trinh Nương:

Vương phi điện hạ, người nên dùng dược.

Trinh Nương chậm rãi đứng dậy, một lần nữa tẩy trừ vết ứ xanh tím trên thân thể.

Hạ thân của nàng ẩn ẩn đau đớn, cả người giống như lăn trì, nhớ lại đêm động phòng kia, thật sự kinh hoàng ám ảnh.

Nàng chỉ cảm thấy đau đớn, còn Nhữ Dương vương thì điên cuồng mãnh liệt tấn công, cuối cùng còn...

Trinh Nương không muốn nghĩ đến chuyện thống khổ khó xử này nữa, nhận lấy chén dược, dùng thìa quấy.

Bình đại phu nói như thế nào? Thân mình vương gia thế nào? Có dùng dược chưa?

Sau khi trải qua đêm động phòng kinh thiên động địa, thái phi làm chủ đem Nhữ Dương vương di chuyển đến sân viện mà Nhàn Nương từng ở.

Hoàn toàn không cho Trinh Nương có cơ hội chiếu cố Nhữ Dương vương, mỗi khi Trinh Nương nghĩ đến thái phi trong lòng liền nổi lên hàn khí.

Thái phi chán ghét cừu hận nàng cũng không thèm che dấu, nghe nói Nhữ Dương vương là nhi tử rất hiếu thuận.

Nếu nàng cùng Thái phi xung đột, Nhữ Dương vương tuyệt đối sẽ không đứng về phía nàng.

Đại phu nói người tâm sự quá nặng, vương phi điện hạ hãy nghĩ thông suốt, nghỉ ngơi dưỡng tốt thân thể, vương gia sẽ hiểu nổi khổ tâm của người.

Vân Nhi an ủi Trinh Nương, nhìn nàng uống chén dược, mày liễu vì cay đắng mà nhăn lại.

Trinh Nương có dung mạo tinh xảo thanh lệ so với đám nữ quyến trong vương phủ càng mỹ lệ lấn áp quần phương.

Cũng không phải nói thế tử phi trổ mã không xinh đẹp bằng Trinh Nương, mà là khí chất bất đồng, thế tử phi có vẻ xinh đẹp quý khí.

Thế tử phi điện hạ trượng tễ mười mấy người, trong vương phủ sẽ không có người dám nghị luận đến chuyện đêm đó.

Trinh Nương biện bạch dùm Yên Nhiên khẽ nói:

Yên Nhiên cũng vì vương phủ mà suy nghĩ, nàng cũng vì ta, nhưng lại thương tổn đến mạng người, nhất định lương tâm sẽ bất an, cho dù bọn họ đã ngậm miệng, ta vẫn sẽ ở trước mặt Phật tổ mà sám hối, tội nghiệt giết người này hãy để một mình ta gánh vác.

Vương phi đối xử với thế tử phi thật là tốt.

Vân Nhi giúp Trinh Nương xoa bóp bả vai.

Bình đại phu là do thế tử phi thỉnh về, hắn ở lại vương phủ vì vương gia bắt mạch, nhất định vương gia sẽ bình an vô sự.

Trinh Nương uống dược xong, tuy đêm động phòng xảy ra biến cố, nhưng cũng may vượt qua được cửa ải khó nhất là nghiệm xem trinh tiết.

Nhữ Dương vương không thể vì chuyện mất trinh mà xử trí nàng, Trinh Nương tự tin bản thân mình có thể thay đổi ấn tượng của thái phi đối với nàng, còn Nhữ Dương vương...

Nàng cũng không thể thả lỏng, nhưng chỉ cần nghĩ đến chuyện hỏng bét kia, trong lòng liền băn khoăn, chỉ sợ Nhữ Dương vương cũng sẽ như thế, nhất định cần thời gian hòa hoãn.

Hiện tại điều quan trọng nhất chính là phải đứng vững gót chân trong vương phủ.

Bày ra uyển chuyển hàm xúc thiện lương của mình, tuy chuyện chủ trì bếp núc là do thái phi làm chủ

Nhưng phần lớn sự tình đều là Yên Nhiên an bài...Trinh Nương đưa chén dược cho Vân Nhi, nói:

Tuy ngươi là nha hoàn hồi môn của ta, nhưng hiện nay người làm chủ vương phủ là thế tử phi, ngươi làm việc phải thật cẩn thận, có thể nhường nhịn thì nhường nhịn, đừng nháo loạn mâu thuẫn với nha hoàn bên người Yên Nhiên, hiện nay ta cũng xem là bà bà của nàng, trưởng bối khiêm nhượng vãn bối cũng là chuyện phải làm.

Dạ, vương phi điện hạ.

           

- Đúng rồi, Đan Thanh rất được các vị ma ma yêu thích, sau này lúc đưa đồ vật cho thái phi, ngươi sai nàng đi đi.

           

- Tuân mệnh.

Còn có Diệu Hồng, nàng cũng là người mà ta mang vào vương phủ, tính tình nhẹ nhàng, thích nói thích cười, không cần quản thúc nàng, không vi phạm quy củ trong vương phủ là được.

Vương phi thiện tâm, nô tỳ đã hiểu.

Vân Nhi đem nệm đặt sau lưng Trinh Nương để Trinh Nương dựa vào thoải mái hơn.

Sáng nay tứ quận chúa tới thăm người, Diệu Hồng cùng quận chúa đùa giỡn một lúc lâu, hơn nữa còn đem kính vạn hoa do người làm đưa cho tứ quận chúa.

Trinh Nương nói:

Kính vạn hoa cũng không đáng giá gì, nàng thích là được.

           

Trinh Nương tuyển lựa nha hoàn hồi môn đều là trung tâm, đồng thời cũng có mục đích nhiệm vụ riêng.

Nàng không thích nha hoàn leo lên giường chủ tử, Nhữ Dương vương có bao nhiêu nữ nhân nàng không thèm để ý.

Nhưng trong sân viện của nàng phải thật sạch sẽ.

Phụ thân ngươi đã chấp quản thôn trang của ta, mẫu thân cùng tẩu tử của ngươi lại giúp ta lo liệu cửa hàng, chờ ta đứng vững trong vương phủ, sẽ không bạc đãi các ngươi.

Có thể hầu hạ vương phi, là vinh hạnh của nô tỳ, trước giờ vương phi cũng không có bạc đãi nô tỳ, một nhà nô tỳ cảm động và nhớ nhung đại ân đại đức của người.

Trinh Nương vỗ vỗ tay của Vân Nhi, nhẹ giọng tâm tình:

Hiện tại có một việc ngươi phải nhớ rõ, của hồi môn của đại tỷ...Trước lúc ta thành thân đại tẩu có đi tìm ta, mấy năm nay đại tỷ kiếm được không ít sinh ý riêng cho mình, chỉ sợ đại ca có chút ham mắt, thế tử là trọng thần triều đình, chuyện sinh ý không thể xen vào, Yên Nhiên lại bận rộn lo liệu vương phủ, sẽ không rảnh chiếu cố, ta vừa là tiểu di của thế tử, lại vừa là kế mẫu...

- Ý tứ của người là? Giúp đỡ thế tử phi điện hạ quản lý?

Trinh Nương lắc đầu:

Lúc ta còn ở ngoại gia không có nghe hiểu ý tứ trong lời nói của đại tẩu, cũng không có đáp ứng, đồ hồi môn của đại tỷ nhiều hay ít, vương gia cùng thái phi cũng chưa có lên tiếng, ta cũng không thể lắm miệng, nếu đại ca có bản lĩnh thì đến tìm Yên Nhiên đi, hôm nay ta nói với ngươi những lời này, là vì muốn nói cho ngươi biết rõ, của hồi môn của đại tỷ không dính líu gì đến ta. Người khiến kế thất khó ứng đối nhất chính là nguyên phối đích trưởng tử, dễ dàng bị người chọn khuyết điểm để lên án chuyện nguyên phối lưu lại của hồi môn, ta thế nào cũng không qua nổi đại tỷ, về vấn đề bạc vàng cũng không thể để người lời ra tiếng vào. Bạc là vật cần, ta tin một câu, quân tử ái tài thủ chi hữu đạo, ta tuyệt đối sẽ không tính kế bạc vàng hồi môn của đại tỷ.

(Yul: Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo ý nói người quân tử coi trọng của cải nhưng lấy của cải phải đúng đạo lý).

Ngươi không cần lo lắng cho ta, tương lai sau này nhi nữ của ta cũng không thiếu bạc dùng, ta tích góp từng chút này nọ, đều là vì bọn chúng.

Vẫn là vương phi suy nghĩ rõ ràng, nô tỳ nhớ kỹ, cũng sẽ không để người bên ngoài ăn nói lung tung, người đối với đồ hồi môn mà đại tiểu thư lưu lại...cũng không động vào.

Vân Nhi hiểu ý tứ của Trinh Nương, sẽ đem lời Trinh Nương nói lan truyền ra ngoài, thái phi cũng thế, mà thế tử cũng vậy, sẽ chuyển đổi ấn tượng với vương phi.

Vân Nhi nhìn Trinh Nương điềm tĩnh nhu hòa, ai cũng sẽ thích nàng, chỉ là hiện tại không ai biết chủ tử tốt.

Đợi chủ tử đứng vững gót chân ở vương phủ, lung lạc được Nhữ Dương vương, thì vương phi sẽ phong cảnh vô hạn.

Trinh nương nói:

Bệnh của vương gia không biết đến khi nào mới tốt lên, lễ lại mặt không chừng sẽ bị chậm lại, vương gia trừ  thế tử, còn có các vị quận chúa sắp trưởng thành xuất giá, ba vị quận chúa này...Nếu tứ quận chúa lại đến nhớ đánh thức ta dậy, ta muốn nhìn nàng một chút.

Tuân mệnh, nô tỳ đoán ngày mai tứ quận chúa có thể đến, nghe người trong phủ nói, thân mẫu của tứ quận chúa là thông phòng đầu tiên của vương gia, mỗi lần thị tẩm xong đều dùng dược, làm hỏng thân mình, cho đến lúc đại tiểu thư sinh hạ nhi tử, thái phi mới làm chủ không để thông phòng dùng dược, nàng rất vất vả mới sinh hạ được tứ quận chúa.

Trong mắt Trinh Nương trong hiển lộ một chút thương hại, làm hỏng thân mình lại sinh hạ nữ nhi thân thể sẽ không tốt.

Thật là đáng thương, ta phải đau tiếc các nàng.

Quận chúa sớm muộn gì cũng phải lập gia thất, đối xử tử tế với các nàng thì Trinh Nương sẽ rất có lợi.

Nếu các nàng thật lòng hướng về mình, thì Trinh Nương thì sẽ vì các nàng mà tuyển chọn phu gia tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.