Hạnh Phúc Tái Sinh

Chương 70-1: Tình ngộ (1)



Đình đài thư phòng là nơi mà Triệu Duệ Kỳ thích nhất, Yên Nhiên đi đến đình đài Vũ Hoa Viện.

Ba gian phòng rộng mở, sáng ngời tạo thành thư phòng, mặt đường lát đá vũ hoa uốn lượn dẫn đến cửa thư phòng.

Sân viện thu thập sạch sẽ, chỉ có một gốc cây cổ thụ chọc trời, dưới tàng cây bày biện bàn thạch ghế đá.

Dùng đá vũ hoa phô trương làm đường, tương lai sẽ là bằng chứng buộc tội biểu ca xa hoa lãng phí.

Khiến Nhữ Dương vương không vui, cho rằng Triệu Duệ Kỳ giả vờ làm ra vẻ đơn giản.

Biểu ca là thế tử điện hạ dùng đá vũ hoa làm đường thì có sao? Nhữ Dương vương phủ cũng không phải cung cấp không nổi.

Người được Nhữ Dương vương yêu thích, sẽ được hắn sủng tận trời, người nọ làm cái gì cũng đúng.

Nhưng người không được Nhữ Dương vương thích, có nói đúng cũng thành sai.

Ngoài cửa phòng là hai nha hoàn xa lạ canh giữ, nhìn thấy Yên Nhiên liền thấp giọng thỉnh an:

Biểu tiểu thư.

Không phải nha hoàn thường hầu hạ biểu ca, Yên Nhiên liếc mắt một cái, nói:

Ta có việc cần thỉnh giáo thế tử điện hạ.

Một người nói:

Thế tử điện hạ đã từng phân phó, biểu tiểu thư có thể tùy ý đi vào, không cần nô tỳ thông báo, biểu tiểu thư thỉnh.

Yên Nhiên đi vào đình đài thư phòng, vẫn giống như trí nhớ của nàng, một cái bàn án, một ghế dựa, ở phía sau bức rèm che là một cái nhuyễn tháp.

Trên tường phía đông treo bức tranh Tây Hồ Nguyệt, trong thư phòng có rất nhiều bộ sách giá sách, nàng từng ngây thơ hỏi qua:

Biểu ca, ngươi đều đọc sao?』

Triệu Duệ Kỳ vân đạm phong khinh nói:

Không sai biệt lắm』

Nhiều bộ sách như vậy, hắn dùng bao nhiêu ngày để đọc, cuối cùng lại bị nói là tài học không tốt cơ trí bình thường.

Yên Nhiên bấm chặt móng tay, tâm đau quá, nàng không nên đến, sao biểu ca có thể thi rớt?

Tuy Âu Dương đại nhân cổ hủ cẩn thận, nhưng lại yêu thích người tài, biểu ca tài trí, đủ để ứng đối khoa cử thi hội.

Nếu lại khiến biểu ca giống như kiếp trước, cả đời mang danh tài trí bình thường, Yên Nhiên sẽ hối hận đến chết.

Sau bàn học cũng không thấy thân ảnh của Triệu Duệ Kỳ, Yên Nhiên vén lên bức rèm che, Triệu Duệ Kỳ một thân lam y, nằm ngủ trên nhuyễn tháp.

Cổ áo rộng mở lộ ra chút da thịt, vài sợi tóc rũ trước ngực, tóc đen làm nền khiến da thịt càng trong suốt, nổi lên dung nhan bạch ngọc.

Lưu hương đốt cháy một mùi hương thanh đạm lượn lờ trong không khí, quấn quanh thiếu niên tuấn mỹ đang ngủ say.

Không biết có phải do ảo giác hay không, Yên Nhiên cảm thấy biểu ca so với trí nhớ của nàng càng tuấn dật.

Không giống trước kia ốm yếu bệnh tật, ngũ quan thâm thúy, da thịt cũng không tái nhợt như trước, Yên Nhiên chậm rãi tới gần hắn.

Chả trách người bên ngoài lại nói Nhữ Dương vương thế tử không kém gì Ngọc lang Phó Tuấn Khanh.

Hai gò má Yên Nhiên đỏ ửng, giống như nàng vụng trộm thấy người không nên thấy.

Cánh tay Triệu Duệ Kỳ còn hơi non nớt, Yên Nhiên vẫn nhớ rõ lúc bị hắn ôm vào trong lòng, cảm giác rất an tâm.

Yên Nhiên cắn môi, hắn là ấm áp, nhưng hắn không thuộc về ngươi, không hề thuộc về ngươi.

Yên Nhiên chậm rãi lui về phía sau, nàng không thể gần hắn.

Lúc nàng xoay người, Triệu Duệ Kỳ mở đôi mắt, trong mắt tràn đầy đau lòng cùng mất mác.

Tâm biểu muội vẫn còn đặt trên thân hắn, dù là dùng dung mạo, cũng phải lưu nàng lại.

Biểu muội, biểu muội, đừng đi.

Thì thào tự nói, khiến Yên Nhiên dừng bước, sau lưng căng thẳng, vì sao trong giấc mơ của hắn vẫn là nàng?

Yên Nhiên che miệng, nàng không thể đánh thức biểu ca.

Yên Nhiên, ngươi nhất định phải rời khỏi ta?

Lúc này Yên Nhiên quay đầu lại, nhìn thấy Triệu Duệ Kỳ dựa đầu vào giường, ánh mắt ôn nhuận nhìn nàng.

Ở lại bên ta, đừng rời khỏi.

- Thế tử điện hạ muốn miễn cưỡng ta?

Ngươi biết rõ là không phải, ta bầu bạn bên cạnh biểu muội từ nhỏ đến lúc trưởng thành, ta vẫn ở bên cạnh ngươi, biết tính tình biểu muội như thế nào, ngươi làm bộ vô tình với ta, sao ta có thể tin tưởng?

Triệu Duệ Kỳ xốc chăn lên, chân trần đi đến trước mặt Yên Nhiên, cổ áo rộng mở càng lộ ra da thịt nhiều hơn.

Nâng tay đặt lên vai Yên Nhiên, Triệu Duệ Kỳ cường thế đè ép Yên Nhiên.

Khiến nàng không có cách gì trốn tránh hắn, cũng không có cách gì trả lời hắn.

Yên Nhiên cúi đầu nhìn xuống thảm lông dương trên mặt đất, là vận chuyển từ Ba Tư, giẫm lên rất mềm mại thoải mái, tốn không ít bạc của đại di...

Yên Nhiên tùy ý nhàm chán suy nghĩ vớ vẫn trong đầu, lúc này nàng không có cách gì đối mặt với Triệu Duệ Kỳ, thậm chí không dám nghĩ mình muốn gì.

Triệu Duệ Kỳ cũng không muốn miễn cưỡng nàng, bàn tay đặt trên bờ vai run rẩy, khiến hắn đau lòng.

Kỳ quái trong mộng bất quá chỉ là vài cảnh tượng, tình hình cụ thể thế nào Triệu Duệ Kỳ không rõ ràng, chỉ có thể cảm giác được bi thương.

Trong mộng hắn không biết làm sao, hắn cũng vô lực thay đổi, khiến Triệu Duệ Kỳ dao động.

Hắn tham gia khoa cử, lúc đầu không thể phủ nhận là hắn muốn cùng Phó Tuấn Khanh phân chia cao thấp, khiến Yên Nhiên biết hắn không thua kém Phó Tuấn Khanh.

Nhưng trải qua mộng cảnh, Triệu Duệ Kỳ muốn cường đại, cường đến nổi có thể bảo vệ được Yên Nhiên.

Khoa cử là bước thứ nhất, không ai có thể cướp tước vị của hắn.

Vài đoạn mộng cảnh đã có thể khiến hắn thống khổ, nhìn bộ dáng của Yên Nhiên, không hề ngắt quảng.

Thân ảnh của nàng ở trong mộng lâu hơn một ít, hắn không thể bức ép Yên Nhiên.

Triệu Duệ Kỳ muốn thú Yên Nhiên, chỉ có thể từ từ khiến nàng thoát khỏi ảnh hưởng trong mộng.

Hắn phải trở nên cường mạnh, để Yên Nhiên tin tưởng hắn.

Triệu Duệ Kỳ cầm tay Yên Nhiên, lúc Yên Nhiên hoàn hồn, đã bị Triệu Duệ Kỳ đặt trên ghế.

Yên Nhiên nâng mắt, thấy ánh mắt hắn sủng nịch ý cười, nàng lập tức nhìn chổ khác, nhìn giấy Tuyên Thành trên bàn, Triệu Duệ Kỳ cũng không miễn cưỡng nàng, hỏi:

- Dạo này ngươi đang luyện Trâm Hoa tiểu Khải?

-  Phụ thân viết vài chữ mẫu cho ta, ta  thích Trâm Hoa tiểu Khải chỉnh tề, một đường một nét đều hợp quy tắc.

Yên Nhiên không thích lối viết Thảo thư, nhưng Triệu Duệ Kỳ thích, luôn nói với nàng lối viết thảo thư như thế nào.

Triệu Duệ Kỳ đi đến giá sách, do dự tự hỏi một lúc, từ trên giá sách rút ra mấy quyển sách, Yên Nhiên lặng lẽ nhìn hắn.

Trước kia nàng rất thích nhìn hắn ở bên giá sách tìm sách, hốc mắt Yên Nhiên chua xót, đã lâu...đã rất lâu chưa bao giờ thấy...

Không chỉ vì biểu ca sớm thệ, tuy Trinh Nương đem hết bộ sách của biểu ca đưa qua, nàng cũng vì biểu ca chuẩn bị thư phòng.

Nhưng tình cảnh ở hầu phủ, không thể khiến Triệu Duệ Kỳ một lòng một dạ đọc sách.

Cũng bắt đầu từ lúc đó Yên Nhiên mới hiểu tài học không quan trọng bằng quyền thế, người huân quý đọc sách là nhã sĩ, còn người ăn bữa hôm lo bữa mai sao có thời gian đọc sách?

Ngươi hồi phủ thì xem mấy quyển sách này đi, chủ yếu là Trâm Hoa tiểu Khải, ta có chút ít bảng chữ mẫu, ngươi cùng mang về đi.

Triệu Duệ Kỳ đem mấy quyển sách mấy bản tự đặt lên trên bàn ở trước mặt Yên Nhiên, Yên Nhiên cúi đầu, nhìn thấy hắn vẫn đi chân trần trên mặt đất.

Cẩn thận cảm lạnh...

- Ta biết biểu muội sẽ quan tâm ta, ta sẽ mang hài.

Triệu Duệ Kỳ cười sung sướng, xuyên  hài mềm, phân phó với nha hoàn bên ngoài bưng lên điểm tâm, mứt quả.

Đều là những thứ Yên Nhiên thích ăn, khẩu vị của nàng sẽ không thay đổi, việc nhỏ như vậy mà Triệu Duệ Kỳ vẫn biết.

Trong mắt Yên Nhiên lượn lờ hơi nước. Bên tai là giọng nói ôn nhu của biểu ca:

Ăn đi, thích cái gì nói với ta.

Yên Nhiên vân vê mứt quả, Triệu Duệ Kỳ hiểu rõ nàng, lúc Yên Nhiên ngẩng đầu, Triệu Duệ Kỳ cầm lấy khăn mặt trên khay.

Không phải đưa cho nàng tự lau, mà hắn lau cho Yên Nhiên, đột nhiên Yên Nhiên nắm lấy tay hắn, lật lòng bàn tay lại, bàn tay bạch ngọc có rất nhiều vết thương nhỏ, Yên Nhiên nhìn đầu ngón tay hắn hỏi:

Như thế nào lại như vậy?

- Không có gì, luyện võ đều như vậy, qua hai ngày nữa sẽ thành vết chai, sẽ không bị cung tiễn làm tổn thương. Biểu huynh cũng bị như thế, chỉ là ta luyện hơi muộn, phải chịu khổ thôi.

Triệu Duệ Kỳ không xem vết thương này là gì, nhưng biết Yên Nhiên đau hắn, ngữ điệu thay đổi, có chút tự hào nói:

Tuy lúc này ta kém xa biểu huynh, nhưng ta có thể mười trúng năm, luyện tập thêm nữa, sẽ trúng được nhiều hơn, sau này không sợ ở trên chiến trường bắn hụt nhiều lần, khiến người chê cười.

Yên Nhiên kinh ngạc:

Biểu ca tính tòng quân? Không phải ngươi muốn thi khoa cử sao?

Yên Nhiên không thể nhẫn tâm như Trinh Nương, nhẫn tâm đem nhi tử ném tới chiến trường.

Nàng sợ Triệu Duệ Kỳ gặp chuyện không may, tình cảnh chiến trường thay đổi trong nháy mắt, một khi biểu ca gặp chuyện không may, nàng phải làm sao bây giờ...

Không đúng, biểu ca gặp chuyện không may nàng sẽ khổ sở, nhưng nàng vẫn là nàng.

Trên chiến trường rất nguy hiểm, nhưng ta tin biểu ca nhất định có thể bình an.

Quyết định thắng bại trong chiến tranh có rất nhiều nhân tố, không thể để ca ca gặp lại bi kịch, trừ chuyện Triệu Duệ Kỳ phải cố gắng, thì Yên Nhiên không muốn để chuyện ngoài ý muốn xúc phạm tới hắn, Yên Nhiên tỏ vẻ thoải mái nói:

Biểu ca cùng Tuấn Khanh ca ca giống nhau, văn võ song toàn, các ngươi đều chịu ân khoa, nhất định có thể trò chuyện với nhau, nếu không ngày mai ta cùng biểu ca đi bái phỏng Tuấn Khanh ca ca?

Không cần biểu muội giới thiệu chúng ta với nhau, ta hắn đều nhận thức.

- Các ngươi nhận thức nhau?

Yên Nhiên mở to mắt, Triệu Duệ Kỳ buông khăn mặt ra, cười nói:

Là nhận thức, sau khoa cử chúng ta sẽ quen thuộc hơn.

Biểu muội không cần lo lắng chuyện tương lai, ta sẽ không bị thương ở trên chiến trường.

Triệu Duệ Kỳ đối với chuyện này rất có lòng tin, Yên Nhiên biết chỉ cần không có người cố ý gây chuyện xấu, dựa vào binh pháp mà biểu ca nắm giữ, sẽ không thất bại, nàng thấp giọng nói:

Ở trên chiến trường không chỉ có địch nhân, còn có chuyện ngoài ý muốn...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.