Hạnh Phúc Tái Sinh

Chương 77: Cảnh báo



Tiểu Thất vui vẻ cười híp mắt, vẻ mặt hưởng thụ, Triệu Duệ Kỳ kéo Yên Nhiên, nhắc nhở nói:

Biểu muội.

Ngươi mau về nhà đi, đừng để phụ mẫu ngươi lo lắng, sau này đừng chạy loạn nữa, ta lo ngươi sẽ bị người nào đó lừa.

Yên Nhiên lo lắng dặn dò, nhìn thấy bộ dạng Tiểu Thất hoàn toàn tin tưởng nàng, khiến lòng nàng mềm mại.

Sau khi lau mồ hôi trên trán hắn, Yên Nhiên thu hồi khăn lụa:

- Nếu ta là người xấu thì sao?

-Lý tỷ tỷ không phải là người xấu, Tiểu Thất biết.

Yên Nhiên nhìn đôi mắt Tiểu Thất tràn đầy tín nhiệm, nàng nở nụ cười chua xót.

Kiếp trước không ít lần mẫu thân nhắc nhở nàng đừng quá tin tưởng Trinh Nương, Yên Nhiên tỏ vẻ hung ác nói:

-Ai nói? Ta là người xấu, ta hay tính kể người khác.

- Tiểu Thất.

Sau lưng Yên Nhiên truyền đến một giọng nói trầm thấp, Yên Nhiên quay đàu nhìn lại.

Nhìn thấy một lão giả mặc y phục bình thường khoảng năm mươi tuổi.

Khuôn mặt hình chữ quốc (chữ quốc: H) mày rậm, có ba chòm râu, đôi mắt ôn nhuận quang mang, giống như một lão tiên sinh hồi hương dạy học.

- Phụ thân.

Tiểu Thất chạy đến bên người lão giả, chỉ vào Yên Nhiên, nói:

- Nàng là Lý tỷ tỷ, phụ thân, chính là Lý tỷ tỷ đã dạy Tiểu Thất rất nhiều thứ.

Tiểu Thất đứng bên người lão giả trừng mắt nhìn Yên Nhiên:

- Tiểu Thất thích Lý tỷ tỷ, đáng tiếc nàng đã có người trong lòng, nếu không Tiểu Thất nhất định sẽ để phụ thân đi An Bình hầu phủ cầu thân.

Lão giả sủng nịch nhéo nhéo hai má Tiểu Thất, cẩn thận đánh giá Yên Nhiên cùng Triệu Duệ Kỳ,

- Tiểu nhi(trẻ nhỏ) khiến hai vị chê cười ròi.

- Không có gì, Thất công tử rất cơ tri

Triệu Duệ Kỳ lễ phép nói.

- Triệu công tử có rãnh không? Lão hủ có thể thỉnh Triệu công tử đi trà lâu ngòi một lát, được không? Lão hủ có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo Triệu công tử.

(Yul: lão hủ ý là người già yếu vô dụng)

Triệu Duệ Kỳ nhìn Yên Nhiên, thấy nàng không phản đối, liền chắp tay nói:

-Mời.

Triệu Duệ Kỳ cùng lão giả vừa đi vừa đàm luận thơ từ văn vẻ, Tiểu Thất đi bên cạnh lão giả yên lặng lắng nghe.

Yên Nhiên đi phía sau, nhìn vẻ mặt nàng vẫn bình thản không có gì khác lạ.

Nhưng bàn tay bên trong tay áo của nàng đã nắm chặt thành quyền thể hiện trong lòng nàng đang kích động.

Là đương kim bệ hạ, lão giả cùng biểu ca nói chuyện rất vui vẻ là đương kim bệ hạ...

Kiếp trước Yên Nhiên đã từng gặp hoàng thượng một lần, lúc ấy hắn vì thất hoàng tử mà khóc nức nở...

Yên Nhiên nhìn Tiểu Thẩt...Hắn chính là thất hoàng tử? Là hoàng tử được bệ hạ sủng ái nhất?

Nhìn sắc mặt Tiểu Thất hồng hào khỏe mạnh, thân thể có chổ nào không tốt?

Lão giả cùng Triệu Duệ Kỳ nói chuyện rất vui vẻ, có khi Tiểu Thất cũng xen mồm vào.

Triệu Duệ Kỳ nhìn Tiểu Thất cười nói:

- Thất công tử có trí tuệ hơn người, ta rất bội phục

Lão giả rất tự hào cười nói:

Hắn là nhi tử mà ta thương yêu nhất, cũng là nhi tử thông minh nhất.

Yên Nhiên ngồi bên cạnh Triệu Duệ Kỳ, thay bọn hắn châm trà, cũng không nói gì nhiều.

Nhìn lão giả có ý thưởng thức Triệu Duệ Kỳ, Yên Nhiên nở nụ cười. Biểu ca sẽ có mười mấy năm yên bình.

Nếu thất hoàng tử không bị nhiễm bệnh qua đời, không chừng cửu hoàng tử cũng không thể làm hoàng đế.

Yên Nhiên không ngờ Tiểu Thất coi nàng như tỷ tỷ, chỉ càn hoàng đế nắm giữ hoàng quyền không có ác cảm với biểu ca, thì biểu ca có thể giữ vững vị trí thế tử.

- Tỷ tỷ, ngươi cười cái gì?

Lúc Yên Nhiên hoàn hồn, đối diện với đôi mắt sáng trong suốt của Tiểu Thất, hai má Yên Nhiên ửng hồng, thẹn thùng:

- Không có cười cái gỉ.

Lão giả nhìn Yên Nhiên cười từ ái, Yên Nhiên càng xấu hổ đỏ mắt, Tiểu Thất giống như hiểu ra:

- Thì ra tỷ tỷ nghĩ tới Triệu ca ca.

- Tiểu Thất a, phụ thân từng nói với ngươi thể nào? Không được vô lễ.

- Phụ thân, nhi tử nhớ rõ.

Tiểu Thất lấy tay bịt kín đôi mắt, nhưng ngón tay lại tách ra, Triệu Duệ Kỳ nói:

- Lão tiên sinh, nàng là biểu muội của ta.

- Thanh mai trúc mã, biểu ca biểu muội, là nhân duyên tốt.

Trong giọng nói của lão giả mang theo cảm hoài, Tiểu Thất đưa tay đặt lên tay lão giả, khuyên giải an ủi nói:

- Phụ thân, mẫu thân chưa từng trách người.

Yên Nhiên hơi nhíu mày, thân mẫu của thất hoàng tử có thân thế rất thần bí.

Có người nói nàng là cung phi, cũng có người nói nàng là nữ tử dân gian, mặc kệ là loại truyền thuyết gì.

Thì thân mẫu của thất hoàng tử cũng là nữ tử duy nhất khiến hoàng đế ghi nhớ trong lòng.

Mà nữ tử thần bí kia lại chưa từng xuất hiện, lại mang theo sự chung tình của đế vương.

Kiếp trước, sau khi thất hoàng tử qua đời, trong hoàng cung cũng không có hoàng tử hay công chúa được sinh ra, hoàng đế hạ thánh chỉ, không tuyển tú.

Lão giả cô đơn lắc đầu, nếp nhăn càng hiện rõ trên khuôn mặt:

- Là ta miễn cưỡng mẫu thân ngươi, dám đem nàng giữ lại bên người, nàng có trách ta hay không, ta hiểu rõ.

Sao nàng có thể không trách hắn, nếu không phải hắn vận dụng quyền lực cao nhất, thì sao nàng chịu bầu bạn bên cạnh hắn?

Đối với nàng mà nói, chết là một loại giải thoát, thứ duy nhất nàng luyến tiếc là Tiểu Thất, cũng là nhi tử duy nhất mà nàng lưu lại cho hắn.

Lão giả nhìn Tiểu Thất trong mắt tràn đày từ ái, tình thương của người làm phụ thân.

Yên Nhiên mím môi, nàng cũng thương tiếc Tiểu Thất, vì thế, nàng mở miệng hỏi:

- Thất công tử gọi là Tiểu Thất, cho tiểu nữ mạo muội hỏi một câu, có phải hắn xếp thứ bảy?

- ừ, Tiểu Thất có sáu ca ca, hai đệ đệ.

Ánh mắt lão giả sắc bén, Yên Nhiên biết nàng bị hoàng thượng quan sát, tuy đương kim bệ hạ là người quân phong.

(Yul: quân phong là người sống nề nếp theo cách sống của binh đội)

Nhưng không có nghĩa là hắn không cáu kỉnh, nếu Yên Nhiên đã mở miệng thì sẽ không hối hận.

Tiểu Thất còn sống, không giống như kiếp trước, chỉ sợ tương lai phát sinh biến hóa gì đó.

Yên Nhiên cũng muốn một công đôi việc, hoàn toàn chấm dứt cơ hội kế vị của cửu hoàng tử.

Yên Nhiên trầm ổn nói:

- Nhìn lão tiên sinh cũng lớn tuổi, nhìn Tiểu Thất thí..Chắc đại công tử đã muốn thành gia lập nghiệp rồi, lão tiên sinh hân là tôn tử vây quanh.

Lão giả nói:

- Trưởng tôn(cháu lớn nhất) chỉ nhỏ hơn Tiểu Thất một chút.

- Đại ca lớn hơn ta mười tuổi, Lục ca cũng lớn hơn ta năm tuổi.

- Tiểu Thất có lòng thuần thiện, thích cùng đám huynh trưởng thân cận ở chung một chổ, ta thấy lão tiên sinh rất yêu thương Tiểu Thất, nhưng...

Yên Nhiên bình thản nói:

- Nhưng gia đại nghiệp đại, khó tránh có chút phân tranh, lúc trước có chuyện tranh giành gia sản của An Quốc bác phủ, đã nháo ra một trận chê cười, nào có một chút tình cảm huyết nhục gia tộc, bệ hạ anh minh đã sớm giải quyết chuyện này, nhưng trưởng tử nhỏ nhất của An Quốc bác phủ lại bị hại chết, hắn là người đáng thương nhất.

- Biểu muội, nói chuyện này làm gì.

Triệu Duệ Kỳ xin lỗi lão giả, giải thích:

- Nàng cũng là người thiện tâm dễ mềm lòng, không chịu được cảnh người một nhà người lại vì tước vị mà tranh đấu với nhau, nàng...Nàng nhìn Tiểu Thất lại nhớ tới hài đồng đáng thương kia, An Quốc bác yêu thương nhất chính là vị trưởng tử nhỏ nhất này.

Yên Nhiên cúi đầu, Triệu Duệ Kỳ giải thích vừa đúng lúc, bệ hạ là người anh minh sẽ suy tính nhiều hơn, Yên Nhiên nhỏ giọng nói:

- Thất phu vô tội hoài bích có tội, đưa rất nhiều thứ tốt cho một người còn không có cách gì, để tự bảo vệ mình, thì không phải là thương hắn, mà là hại hấn, nếu An Quốc bác có thể hiểu được điểm này, thì tiểu hài đồng mới sáu tuổi kia cũng không chết sớm, hắn cũng không bi thương đau đớn đến hư thân thể, cuối cùng An Quốc bác phủ bị hủy đan thư thiết khoán, từ xưa đến nay có bao nhiêu huân quý danh môn vì tranh đấu mà bị hủy đan thư?

(Yul: Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội có nghĩa là người không có tội,nhưng người có vật quý bên mình sẽ mang lại tai hoạ, cũng có ý so sánh người có tài hoa hay ý tưởng,nhan sắc,...cũng có thể mang đến tai hoạ.)

Đôi mắt Tiểu Thất lóe sáng, ai đối tốt với hắn, hắn đã phân biệt rõ ràng.

Nếu không phải gặp được Yên Nhiên ở cửa Đạo Hương thôn, thì hắn có thể đã ăn điểm tâm tẩm độc.

Lúc này Yên Nhiên lại nhắc nhở phụ thân hắn, Tiểu Thất cảm động, lại giả vờ vô tri nói:

- Ca ca ta rất yêu thương ta, ta lại không muốn tranh đấu cái gì với bọn hắn, Lý tỷ tỷ yên tàm, sẽ không có ai hại ta.

Lúc nãy thần sắc Tiểu Thất có chút biến hóa, lão giả đang tràm tư không phát hiện ra.

Nhưng Yên Nhiên lại nhìn thấy rõ ràng, không hổ là đứa nhỏ trưởng thành trong hoàng cung, ngây thơ cũng có hạn.

Vị nào làm phụ mẫu trưởng bối mà không hy vọng nhi tử bọn họ hữu ái, huynh hữu đệ cung.

(Yul: huynh hữu đệ cung nghĩa là anh em hoà thuận thân ái tôn kính lẫn nhau.)

Nhưng người có thể làm như Khổng Dung nhường lê thì rất ít, huống chi Khổng dung chỉ cho lê, mới có được thanh danh to lớn như vậy.

(Yul: Khổng Dung nhường lê là câu chuyện trong tam tự kinh.)

Yên Nhiên chưa bao giờ nghe nói có vị huynh trưởng nào nhường tước vị, "lê" không thể nào so sánh với phú quý quyền lực.

Tiểu Thất kính trọng huynh trưởng, không tranh đoạt vị trí thái tử cùng bọn hắn, sẽ khiến bệ hạ vừa lòng.

Giờ này ngày này, tranh đoạt vị trí thái tử càng diễn ra ác hệt, nếu Tiểu Thất vẫn được hoàng đế coi trọng, lại không có cách bảo hộ hắn chu toàn.

Thì sớm muộn gì hắn cũng đi đến tử lộ, trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Không phải Tiểu Thất không thông minh, mà là hoàng tử sẽ không có người nào ngu xuẩn.

Nhiều người đấu với một mình Tiểu Thất, rất có khả năng sẽ là ngọc trai tranh chấp, ngư ông đắc lợi.

Kiếp trước cửu hoàng tử chính là nhờ như vậy mới ngồi lên ngai vàng, trước khi bệ hạ băng hà, cửu hoàng tử vẫn nội liễm điệu thấp che giấu rất sâu.

Trừ chuyện thú thê tử là quận chúa của Nhữ Dương vương phủ, thì không có gì đặc biệt.

Lão giả thổi nhẹ lá trà, nếp nhăn trên khóe mắt lộ rõ, không biết sao lại thở dài:

- Nhi tử thiếu, sợ không có cách gì tiếp nhận cơ nghiệp tổ tông, nhi tử nhiều, ta lại không thể nào lựa chọn.

- Xem ra nhi tử của lão tiên sinh đều không chịu thua kém, mới có thể khiến người khó xử như thể.

Ở dưới bàn Triệu Duệ Kỳ cầm tay Yên Nhiên:

- Tại hạ cho rằng vô luận lập đích lập trưởng, hay là lập hiền lập yêu, đều không thích hợp.

- Thích hợp? Thích hợp?

Lão tiên sinh cười lớn:

Hay, hai chữ này dùng rất thỏa đáng.

           

Thích hợp như trung dung, nhưng tập trung nhiều ưu điểm, mà không phải chỉ có một ưu điểm, lão tiên sinh nói:

Hôm nay lão phu gặp được hai vị tiểu hữu, trong lòng lão phu rất vui sướng, Nhữ Dương vương phủ đã có người nối nghiệp, An Bình hầu phủ giáo dưỡng khuê nữ rất tốt.

- Phụ thân, Tiểu Thất cũng cảm thấy Lý tỷ tỷ rất tốt.

Tiểu Thất chớp chớp mắt nhìn Yên Nhiên:

- Hai ngày nữa ta tìm Lý tỷ tỷ chơi đùa. Lão giả nói:

- Ngươi làm tốt công khóa mới được xuất môn.

Yên Nhiên đã nhắc nhở, hắn không thể vì cưng chiều Tiểu Thất, mà mặc hắn phóng túng.

Người bên cạnh hắn quá ít, đưa hắn giao cho thân mẫu của cửu hoàng tử chiếu cố, không phải là thượng sách.

Hoàng đế đều là người đa nghi, tuy nàng rất hiền lành, nhưng không phải là thân mẫu của Tiểu Thất, nàng cũng không thăng được hoàng phi.

Trên đời này sẽ không có người nào không đau tiếc thân sinh nhi tử, mà đau tiếc nhi tử của người khác.

Sắc trời không còn sớm, lão giả dẫn theo Tiểu Thất cáo biệt Yên Nhiên cùng Triệu Duệ Kỳ.

Yên Nhiên phúc thân hành lễ, Triệu Duệ Kỳ chắp tay, nhìn theo phụ tử lão giả rời đi.

Biểu muội, hắn là loại người gì?

Yên Nhiên ngẩn đầu, nhìn Triệu Duệ Kỳ:

Nếu ta nói hắn là bệ hạ, biểu ca tin không?

- Tin.

Triệu Duệ Kỳ đứng đối diện Yên Nhiên:

Biểu muội, ta...Vĩnh viễn sẽ không hoài nghi ngươi.

Triệu Duệ Kỳ xoay người đi ở phía trước Yên Nhiên, Yên Nhiên đi theo sau hắn, nhẹ giọng nói:

Biểu ca, kiếp này ta sẽ không giữ chân ngươi, ta cũng không tùy hứng nữa, sẽ không thương tổn ngươi.

Triệu Duệ Kỳ giật mình, xoay người nhìn Yên Nhiên cười nói:

Tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.