Triệu Duệ Kỳ giống như bị những lời của Nhữ Dương vương làm hắn động tâm, cúi đầu rũ mắt.
Nhữ Dương vương an tâm một chút, nếu Triệu Duệ Kỳ sống chết không nghe, Nhữ Dương vương sẽ đánh hắn bất tỉnh.
Sau đó Nhữ Dương vương sẽ đi khấu tạ ân tứ hôn của hoàng thượng.
Tuy Nhữ Dương vương không tính sính Văn gia tiểu thư làm thế tử phi, nhưng Văn ngự sử ở trong đám huân quý danh môn rất có thể diện.
Văn tiểu thư chạy đi tìm Triệu Duệ Kỳ, mặc kệ thích hay không thích nàng, vì thể diện của Văn ngự sử.
Văn Thục Hoa phải gả cho Nhữ Dương vương thế tử, chỉ là không được làm chính phi mà thôi.
Hoàng thượng không có khả năng không lo lắng vấn đề thanh danh thể diện.
Dù chướng mắt Văn Thục Hoa, cũng phải chấp nhận để chuyện này trôi qua, Nhữ Dương vương nắm bờ vai Triệu Duệ Kỳ:
- Sau này ngươi đối đãi với trắc phi như thế nào, hoàng thượng cũng không hỏi, Văn gia cũng không dám hỏi, là sủng hay bỏ mặc còn không phải là tùy tâm ý của ngươi sao? Hoàng thượng biết ngươi cùng Yên Nhiên là lưỡng tình tương duyệt, ngươi tiếp nhận Văn Thục Hoa, là lưu lại thể diện cho tử sĩ trong thiên hạ, hoàng thượng sẽ nhớ rõ phần tốt đẹp này của ngươi.
Nhưng lúc diện kiến hoàng thượng, Nhữ Dương vương mới phát giác, hắn yên tâm quá sớm, tính khí nhi tử quật cường giống như Nhàn Nương.
- Khởi bẩm bệ hạ, thần không phải là kháng chỉ không tuân, thần đã từng đáp ứng với biểu muội, đời này kiếp này chỉ thú một mình nàng, cũng không cần cái gì mà trắc phi thị thiếp, thần cùng Văn gia tiểu thư chưa từng gặp mặt, cũng chưa nói quá hai câu, chẳng lẽ chỉ vì nàng rời khỏi doanh trại tìm người, mà thần phải nạp nàng làm trắc phi? Thần không muốn vi phạm hứa hẹn, cũng không nguyện cô phụ biểu muội, thỉnh bệ hạ minh giám.
Triệu Duệ Kỳ quỳ một gối trước mặt hoàng thượng, bên trong đại trướng còn có các vị đại thần theo hầu bên người hoàng đế.
Mặt mũi Văn ngự Sử đỏ bừng, sau khi Văn Thục Hoa trở về, hắn cũng không để ý thương thế trên người nữ nhi.
Hung hăng đánh nàng mấy bạt tay, cũng nói sẽ không nhận nàng là nữ nhi của hắn nữa.
Nhưng Văn ngự sử vì sĩ diện, để Văn Thục Hoa làm trắc phi, thì hắn đã thấy mất mặt lắm rồi.
Nhưng hắn cũng không thể vì nữ nhi mà mất đi địa vị thanh lưu của Văn gia.
Vì thế Văn ngự sử ỷ vào chút thể diện ở trước mặt hoàng thượng khẩn cầu hoàng thượng tứ hôn.
Với địa vị của Văn gia, thì Văn Thục Hoa có thể làm thế tử phi, nhưng vì nàng một thân một mình để thư lại rồi rời khỏi doanh trại.
Nên chỉ có thể ủy khuất làm trắc phi, Văn ngự sử chỉ suy nghĩ nhanh chóng khiến nàng thành thân, để Văn gia không còn mất mặt vì nàng.
Nhưng Triệu Duệ Kỳ cự tuyệt, Văn ngự sử xấu hổ không chịu nổi, quỳ mạnh xuống đất, nước mắt chảy dài:
- Bệ hạ thần không có cách gì dạy dỗ nữ nhi, thần nữ chung tình với thế tử, không ngờ thế tử...Thần có lỗi, là thần thẹn với người đọc sách trong thiên hạ, thần không xứng làm ngự sử thanh lưu, cầu bệ hạ bãi miễn chức quan của thần.
Văn ngự sử cỡi mũ quan, dập đầu bang bang, hoàng thượng chắp tay sau lưng.
Nhìn Văn ngự sử đang đập đầu liên tục, hắn cũng là tiến sĩ đỗ đầu hai giáp danh truyền thiên hạ.
Là Giang Nam danh sĩ, từng vài lần gặp hung hiểm không sợ chết, vạch trần đại án Giang Nam làm rối kỉ cương, khiến thế nhân ca tụng.
Vài lần ở trên Kim Loan Điện khẳng khái bày tỏ không ham quyền quý, vạch trần đám người quyền quý có ý mưu nghịch.
Ở trên trán hắn còn có một vết sẹo, là năm đó đụng cột nguyện chết khuyên can, hắn là gương mẫu thanh lưu.
- Văn ái khanh...
Hoàng thượng nhìn Triệu Duệ Kỳ:
- Lời hắn nói ngươi có nghe thấy không?
Triệu Duệ Kỳ ngẩng đầu, cao giọng nói:
- Thần muốn nói, thần cùng Văn tiểu thư không quen biết, nàng chung tình với thần, thì thần phải thú sao? Trước đây thần rất kính nể Văn ngự sử làm người cương liệt, nhưng lúc này thần khinh thường hắn nói chuyện mông tế bệ hạ. Thần đã từng hứa hẹn với ai trong lòng thần hiểu rõ ràng, kiếp này thần sẽ không cô phụ biểu muội, cũng chưa từng bội tình bạc nghĩa với Văn thị.Thần cùng biểu muội là lưỡng tình tương duyệt, sao có thể để người bên ngoài chen chân vào, tuy Văn đại nhân không nói rõ, nhưng hắn nói xấu thần, thỉnh bệ hạ minh giám.
(Yul: mông tế nghĩa là che đậy, khiến người khác không biết được sự thật.)
- Nếu Nhữ Dương vương thế tử không có tình ý với thần nữ, thì sao thần nữ có thể không để ý nguy hiểm rời doanh tìm ngươi?
Văn ngự sử định lấy lui làm tiến, nhưng Triệu Duệ Kỳ không cho hắn một chút thể diện nào.
- Ngươi cùng hầu phủ Lý tiểu thư là hữu tình, giống như sinh tử có nhau, nhưng lúc ngươi gặp nguy hiểm, nàng ở nơi nào? Nàng hoàn toàn không để ý đến chuyện sống chết của ngươi.
- A, bản hầu xin hỏi Văn đại nhân một câu, lúc ngươi đụng cột nguyện chết khuyên can, lúc ngươi ở Giang Nam tra rõ đại án kinh thiên động địa lâm vào tử cảnh, thê tử ngươi ở đâu?
An Bình hầu vẫn luôn trầm mặc lúc này tiến lên một bước, khí thế bức người nhìn về phía Văn ngự sử:
- Ta là võ tướng, cũng đã xuất chinh đánh Man Di, ta cùng thê tử cũng tình thâm ý trọng, nhưng ta chưa bao giờ nghĩ sẽ đem theo nàng ra chiến trường, làm thê tử không phải luôn đi theo trượng phu, mà phải lo liệu gia vụ phụng dưỡng công công bà bà, giáo dưỡng nhi nữ, khiến cho huyết mạch kéo dài đây mới là hiền thê, một khi ta chết trận sa trường, thì ta cũng không cần lo lắng cho An Bình hầu phủ không gượng dậy nổi, nhi nữ phụ mẫu không người chăm sóc, bởi vì ta có hiền thê.
- Nữ nhi ngươi không quan tâm này nọ chạy đi tìm người, là vứt bỏ lễ nghi đạo đức, nói dễ nghe là si tình, còn nói khó nghe...Cùng dâm bôn có gì khác nhau?
(Yul: dâm bôn nghĩa là trốn đi ăn nằm lén lút với nhau.)
An Bình hầu cười lạnh:
- Sính làm thê, chạy làm thiếp, Văn gia ngươi là thư hương thế gia, vũ phu như ta còn biết tục lễ, thế mà ngươi không biết? Ngày xưa ngươi có chút công lao, nhưng bệ hạ cũng không bạc đãi ngươi, liên tiếp thăng chức cho ngươi, ngày tết cũng ban thưởng, ngươi lại dùng công lao trước kia bức bách bệ hạ tứ hôn, cái này là ngươi hết lòng vì Quân? Cái này là làm người ngay thẳng?
An Bình hầu cười lớn:
- Ngươi cho rằng khiến bệ hạ tứ hôn là có thể che lấp chuyện gièm pha nữ nhi ngươi dâm bôn, gièm pha chính là gièm pha, có che lấp cũng không được, Văn gia các ngươi đã bị người trong thiên hạ cười đến rụng răng.
- An Bình hầu.
Hoàng thượng nhìn hắn trách cứ, vẻ mặt không ưng thuận, lời nói có chút thân cận:
- Văn khanh chỉ là nhất thời hồ đồ, trẫm còn chưa nói gì, ngươi ra mặt làm cái gì?
An Bình hầu chắp tay, cúi đầu nói:
- Thần biết sai, chỉ là thần không nghe nổi Văn đại nhân chỉ trích tiểu nữ, đảo lộn đúng sai, nữ nhi hắn vì thế tử dâm bôn được coi là chung tình, vậy tiểu nữ khổ tâm suy nghĩ kế sách cứu viện thế tử, thì là cái gì? Thần không phục.
- Ngươi trình lên biện pháp lợi dụng thủy triều di dời cự thạch, là nữ nhi ngươi nghĩ ra?
- Hồi bẩm hoàng thượng, thần chỉ có thể phụng mệnh xuất chinh đánh giặc, còn muốn thần suy nghĩ này nọ...Thần chỉ nói thay mà thôi.
Lời An Bình hầu nói ra khiến những người có mặt ở đây đều khiếp sợ.
Biện pháp tuyệt diệu như vậy lại là Lý Yên Nhiên nghĩ ra.
Cũng không phải bọn hắn tự coi nhẹ chính mình, nhưng cũng không có ai có thể nghĩ ra, hai nữ tử này ai ưu ai kém, cao thấp phân chia.
Vì Triệu Duệ Kỳ kháng lệnh khiến Nhữ Dương vương tức giận vô cùng, nhưng lúc này hắn lại trầm mặc.
Hắn nghĩ đến Nhàn Nương đang ở kinh thành, Nhàn Nương sẽ không cả ngày nói yêu thương ái mộ hắn, cũng sẽ không học theo đám nữ nhân dịu dàng mềm mại.
Nhưng hắn có thể yên tâm đem vương phủ giao cho nàng, nếu lúc trước hắn mất tích trên chiến trường.
Nhàn Nương bỏ trốn đến biên cương...Chỉ sợ Nhữ Dương vương phủ đã sớm bị bệ hạ tức giận mà san bằng, dòng tộc Triệu thị sẽ bị xét nhà diệt tộc.
『 Thanh Nhi, hãy đối xử tử tế với Nhàn Nương, nàng có thể giúp ngươi, cũng là vương phi duy nhất có thể hưng thịnh Nhữ Dương vương phủ』
Trước lúc lâm chung phụ thân dặn dò Nhữ Dương vương, hắn đã đáp ứng nhưng không làm được.
Nhữ Dương vương nghĩ tới Nhàn Nương, trong lòng đau xót, hắn rất muốn gặp lại Nhàn Nương.
- Phụ hoàng, nếu Văn ngự sử vì nữ nhi không đức mà thỉnh tội, thì người hãy khoan hồng độ lượng tha tội cho hắn đi, Văn ngự sử cũng không còn mặt mũi gặp người trong thiên hạ, hãy ân chuẩn hắn trí sĩ (nghĩ hưu) đi.
Thất hoàng tử ngây thơ nháy mắt:
- Nhữ Dương vương thế tử cứu nhi thần, An Bình hầu đích trưởng nữ nghĩ ra diệu pháp giải cứu nhi thần, bọn họ đều là ân nhân của nhi thần, Nhữ Dương vương thế tử chân tình son sắc, người cần gì phải làm hắn khó xử?
- Bệ hạ...
Văn Ngự Sử cuống quít nói:
- Thần...
Thất hoàng tử nói:
- Ngươi gọi phụ hoàng làm cái gì? Hay là ta nói sai rồi? Hay là ngươi muốn dùng chuyện từ quan để uy hiếp phụ hoàng? Đô Sát Viện có rất nhiều ngự sử, người ngay thẳng trung thành với phụ hoàng có rất nhiều, không phải chỉ có mình ngươi.
Ánh mắt hoàng thượng hiện lên ý vị sâu xa, thất hoàng tử ngẩn đầu nhìn hoàng thượng:
- Phụ hoàng.
- Tiểu Thất nói có đạo lý, ngươi có thể vì trẫm phân ưu, trẫm cảm thấy rất an ủi.
Hoàng Thượng nhìn Văn ngự sử:
- Nếu Văn khanh đã khẩn cầu, trẫm cũng không thể cưỡng ép giữ ngươi lại, trẫm ân chuẩn cho ngươi trí sĩ hồi hương, còn nữ nhi...
Văn ngự sử hoàn toàn ủ rũ, hắn thật sự hối hận, lúc trước sinh hạ nữ nhi sao hắn không bóp chết nàng, trí sĩ...
Hắn mới ba mươi sáu tuổi, là lúc bắt đầu quanh vinh, trước kia hắn liều mạng như vậy là vì cái gì.
Còn không phải là lưu danh sử sách, là trung thần sao? Nhưng hết thảy đều bị Văn Thục Hoa phá hỏng.
Văn gia không chỉ làm trò cười cho người trong thiên hạ, mà hắn còn trở thành người trí sĩ hoa mắt ù tai.
Văn ngự sử giống như mất hết sức sống, già thêm mười mấy tuổi, này nọ có thể trách ai?
Nếu không phải hắn muốn che lấp, trực tiếp đem Văn Thục Hoa đưa vào am ni cô.
Thì có lẽ hắn vẫn còn làm ngự sử, nữ nhi có thể quan trọng hơn quyền lực chức quan sao?
Hoàng thượng hỏi Triệu Duệ Kỳ:
- Ngươi có thể cam đoan cả đời này không nạp trắc phi? Trẫm có thể ban Văn thị làm thiếp thất cho ngươi.
- Thần không cần.
Triệu Duệ Kỳ cao giọng nói:
- Kiếp này thần chỉ thú một chính phi, thần nguyện ý noi theo Thánh Tổ thật tâm đối đãi với chính phi.
Hoàng đế giật mình, đôi mắt âm u sâu lắng, giống như rõ ràng, lại giống như hồ đồ, cuối cùng buồn bã nói:
- Văn thị đưa đến am cắt tóc làm ni cô.
- Tuân chỉ.
- Tạ bệ hạ.
Triệu Duệ Kỳ dập đầu tạ ơn, hoàng đế ôn hòa nhìn Tiểu Thất:
Chuyện Triệu Duệ Kỳ cự tuyệt tứ hôn không khiến đại thần chú ý nữa, lúc này bọn họ chỉ chú ý chuyện hoàng thượng đem thất hoàng tử giao cho hoàng hậu.
Tuy chưa nói sẽ ghi tạc dưới danh nghĩa của hoàng hậu, nhưng Thất hoàng tử có thể coi là trưởng tử.
Hoàng hậu có thất hoàng tử, hậu phương càng củng cố, mà thất hoàng tử dù không có gia mẫu hộ thuẫn chỉ cần dựa vào sự sủng ái của hoàng đế.
Thì gia tộc ngoại gia của hoàng hậu nương nương nhất định sẽ phụ tá thất hoàng tử.
Các vị đại thần bắt đầu đánh giá xem xét thất hoàng tử.
Hoàng đế giống như còn ngại sóng gió không đủ, sau khi nhận được tin mật thám bẩm báo.
Hoàng đế tức giận trách phạt tam hoàng tử, nói hắn không nhìn quân phụ, không nhìn tay chân.
Biếm tam hoàng tử thành thứ dân, xóa tên khỏi gia phả, thuận tiện dội nước lạnh vào đám hoàng tử đang muốn tranh đoạt vị trí thái tử, cũng tuyên cáo với thiên hạ:
- Khi nào trẫm long về đại hải, mới có thể sắc lập thái tử, ai vọng ngôn đến thái tử vị, tru di cửu tộc.
Người bày mưu tính kế cho tam hoàng tử, cùng đại thần đầu nhập tam hoàng tử, dưới cơn giận dữ của hoàng đế, toàn gia sao trảm.
Dẫn đi diễu chợ bị ném uế phẩm miệng đầy máu tươi, triều thần ngậm chặt miệng, không dám nói đến vị trí thái tử.
Hoàng đế dùng mấy trăm đầu người đổi lấy năm năm thái bình, cũng khiến người trong thiên hạ được lĩnh giáo cái gì là đế vương giận dữ, thây chất thành đống.
Sau khi hồi kinh, hoàng đế lấy lý do hầu hạ không chu toàn, bụng dạ khó lường đem thân mẫu của cửu hoàng tử từ phân vị phi giáng xuống cấp thấp nhất là thải nữ.
Sau đó ở trong cung của nàng tìm được chứng cứ mưu hại cung phi, hoàng đế ban cho nàng ba thước bạch lăng.
Cửu hoàng tử mất mẫu thân, hoàng đế giao cho Hoàn tần không được sủng ái nuôi nấng.
Thất hoàng tử thường quan tâm tiếp đón bảo hộ cửu hoàng tử, khiến cửu hoàng tử rất cảm kích.
- Điện hạ, nô tỳ có thể yên tâm đi gặp chủ nhân.
Thất hoàng tử rũ mi, lão ma ma tố giác thân mẫu cửu hoàng tử, đưa ra chứng cứ phạm tội, đã uống thuốc độc tự sát, Thất hoàng tử nói: