A Tuân nói x0ng thì 3ông gjà nhìn nhau cười ầm lên nhưng nó thì khác. Mặt nó sầm lại, nụ cười tắt hẳn trên môi, "ngèo yêu gjàu để lấy tiền" tr0ng câu nói cuả Tuân nó bjết là kô có ác ý j nhưng khj nge x0ng trái tjm nó như quặn thắt, nó cúi xuống, tay nắm chặt. Trông thấy nó như thế, chị Ánh bjết ý lên tjếng
-Thôi đi mấy bố, để yên cho e nó làm vjệc, tính rủ rê nó vào hội hư hỏng cuả mấy ông hả?
Chị nói x0ng hếch mắt ra hjệu cho 3a, 3ng nhìn sang nó, kô phải là ng chậm hjểu bjết lên họ im re, lúi rúi làm vjệc. Nó đậy nắp hộp piza lại, đẩy nó ra xa vào góc bàn làm vjệc rồi cầm điện thoại lên nhắn cho e
-CẢM ƠN!
-Oh yeah! A ấy đã nhận và ăn bánh mìng gửi! Hjhjhj! (Đằng sau là 1 loạt icon nhe răng cười và chjến thắng). Dù tjn nhắn của e rất ngộ ngĩnh và dễ thương nhưng chúng chẳng tài nào kéo mép nó cho răng lộ ra được. Nó như ng mất hồn, làm vjệc uể oải vs khuôn mặt buồn khó c0j
(Bạn đang đọc truyện tại diendan.thehe9x.mobi)
Trưa hôm đó, cả phòng lại kéo nhau xuống căng tin ăn trưa. Nó mang theo cái bánh cuả e xuống luôn, cắt làm 5phần cho chị ăn, aj cũng hỏi tại sao nó kô ăn, nó chỉ có 1 hành động và lời nói duy nhất: lắc đầu; -E kô quen! Tuy nó nói thế nhưng ai cũng bjết được nguyên do. Làm vjệc mà lời nói ấy cứ đeo bám nó suốt lên hôm nay là 1 ngày làm vjệc kô hjểu quả, chính vì thế hết h làm nó phải ở lại làm thêm. Đợi mọi ng tr0ng phòng về hết, h chỉ còn nó và a Tuân, lúc này a mới tjến lại
-BN! A rất xl vì lời nói sáng nay, a bjết nó đã làm tổn thương e! Nhưng e đừng để bụng, a chỉ bông đùa thôi chứ a kô có ý j cả đâu!
-Vâng! E kô sao đâu ạ!
Nó gượng cười
-Hjhj! Thôi thế a về nhé! A vỗ vaj nó
-Dạ, a về!
Nó gật đầu, a cười đi ra, đến cửa a quay lại
-BN! Tuy ae mk ngèo thật! Nhưng ae ta vẫn có cái để ng gjàu phải gen tỵ và kính nể đó là NHÂN CÁCH của 1 c0n ng chân chính!
X0ng a khoá cửa lại, câu nói ấy đã làm nó phấn chấn hơn rất nhjều, nó trở lại tráng thái ban đầu được 90%. 7h, cuối cùng cũng x0ng, nó sắp đồ vào cặp ra về, điện thoại lại rung, là tjn nhắn cuả e