Hạnh Phúc Trời Ban (Chàng Ngốc Nhà Nghèo Và Nàng Tiểu Thư Đanh Đá)

Chương 47: Không đề! (suy nghĩ thật kĩ trước khi đọc!)



Vậy là một muà xuân mới lại đến nữa rồi! Nó mang theo hơi ấm và sức sống mãnh liệt cho vạn vật sinh linh! E và nó cũng vậy, tình yêu của hai người bước sang trang mới và thoắt cái cũng được nửa năm rồi. Nó đưa e về quê ăn tết, họ hàng nhà nó cũng chẳng còn lạ gì e nữa. Ngồi bên mâm cơm mà các bác, các dì và mọi người cứ một điều cháu dâu tương lai, hai điều cháu dâu xinh đẹp, lại còn khen hai người đủ thứ làm e đỏ mặt mắc cỡ cúi xuống lấy đũa soi soi vào bát không dám ăn còn nó thì gãi đầu cười xoà. Sau 15 ngày nghỉ phép, nó và e tạm biệt vùng đất Hải Dương để trở về Hà Nội sa hoa lộng lẫy. Tết nhất cũng gọi có miếng bánh chưng, tí thịt đắp vào người lên giờ e mập hơn một chút nhìn đáng yêu lắm! Trăm ngày của ba e cũng qua rồi, thời gian đúng là một vị thuốc hữu hiệu nhất để xoá đi buồn đau và làm lành mọi vết thương tuy rằng nó chữa không nhanh cho lắm! Hôm nay là tối thứ bảy, nó, e, mẹ e, chị Xuân cùng gia đình mấy a chị quen biết trong công ty, cả a Mạnh và chú Hai nữa, họ quây quần bên chiếc bàn bàn ăn uống tổng kết 6 tháng và quý đầu năm của công ty. Mọi người vừa ăn uống vừa nói chuyện vui vẻ, giờ đây vị trí chính đầu chính giữa là của nó, chàng giám đốc trẻ tuổi!

-Hôm nay là ngày vui, chúng ta không say không về nhá mọi người! Chú Hai nói rồi giơ li rượu lên

-Ok ok!

Mọi người lâng ly hưởng ứng, a Mạnh cầm cốc bia

-Nào! Chúng ta cùng nâng ly chúc sức khoẻ, chúc mừng cho Bảo Nam! Chúc cho Thành Long mãi mãi trường tồn và ngày một lớn mạnh!

-OK! 1..2..3...zôôôô!!!

Chú Hai và mấy a cứ chúc tụng mời bia làm nó không chối được, khổ nỗi tửu lượng thấp nên nó say mềm người! 22h, tiệc đã tàn, mọi người chào nhau rồi ai về nhà nấy, mẹ e gọi taxi

-Yến Mi! Con đưa Bảo Nam về nhà mình trước đi! Mẹ e mở cửa xe ra, lúc này nó không biết gì nữa rồi

-Dạ thôi mẹ! Trung cư a ấy gần đây, để con đưa a về đấy! Nhà mình xa con sợ a ấy không chịu được!

-Uk, vậy cũng được! Cẩn thận nha Bống!

-Dạ!

Mẹ, chị Xuân và e đỡ nó lên, khi xe e đi thì taxi cuả mẹ gọi cũng tới. Vừa xuống đến cổng thì nó đã nông tống nôn tháo ra, bác Quân thấy thế chạy ra

-Bảo Nam nó làm sao vậy con?

-Dạ! Hôm nay công ty con mở tiệc lên a ấy hơi quá chén ạ!

-Ukm! Mau đưa nó lên phòng không cảm bây giờ!

-Dạ dạ!

Thế là bác phụ e cõng nó lên phòng luôn, x0ng xuôi bác đi xuống. E cởi quần áo, giầy cho nó rồi đi pha nước chanh giải rượu cùng tấm khăn mát mang tới. Giờ nó cũng hơi hơi tỉnh, vẫn như người trên mây không biết gì. E nằm bên chống tay vào cằm vuốt tóc nó âu yếm, nó lờ đờ mở mắt

-A đó! Biết là không uống được mà cứ cốc đầy một! Giờ thì sướng chưa, ghét!

E lườm yêu nó, nó cười nhạt lim dim đôi mắt. Được một lúc, e lấy khăn trên trán nó ra, toan đứng dậy thì bị tay nó giữ lại, nó lôi mạnh e nằm bên nó

-Đừng đi! Ở đây với a!

-E có đi đâu đâu! Ngoan để e dậy thay khăn cho chồng nha!

-Không! A không cần thứ gì hết trừ e ra!

Nó loạng choạng vồ lấy cái khăn trên tay e đáp đi rồi ôm e vào lòng

-Chồng hư lắm!

E cười áp má vào ngực nó, nó nâng cằm e lên hôn ngấu nghiến, men say nồng nàn đã đánh thức con thú trong người nó rồi! Hơi bất ngờ nhưng sau đó e đáp trả nồng nhiệt, nó đưa tay xuống xoa nhẹ rồi cởi áo e

-Đừng mà a!

E đẩy nó ra nhưng nó đã không biết gì nữa, con ác thú và rượu đã chiếm lấy toàn bộ thân xác nó rồi. Nó đè lên người khoá e lại rồi tiếp tục, mặc cho e chống cự, nó vẫn ra sức vùng vẫy ngụp lặn, 1đêm dài!.....S2......

Sáng hôm sau, tia nắng sớm từ cửa chiếu rọi vào trong làm nó tỉnh giấc. Lờ đờ ngồi dậy, nó nhăn mặt lắc mấy cái rồi đưa tay lên trán bóp bóp, đầu nó đau nhức khó chịu. Tỉnh táo hơn một chút, nó ngồi dậy thì tấm chăn cũng tuột xuống, nó tròn mắt khi mình không có mảnh vải che thân. Ngẩng đầu lên mộtchút, thấy cái quần đùi, chưa để ý gì nhiều nó mau mải phi xuống giường mặc ngay vào. Nó thẫn thờ khi ngoài của nó ra còn có quần áo và đồ lót của phụ nữ. Nó run rẩy từ từ quay vào, trên tấm đệm trắng muốt lộ rõ vài ba vệt đỏ tươi, đủ để nó biết đó là thứ gì! Xa hơn, e mặc áo sơ mi của nó đang nằm quay lưng lại, tấm áo kia chỉ đủ che tạm thân thể cho e thôi

-Trời ơi Yến Mi!

Nó hoảng hốt leo lên giường rồi nâng người e ôm vào lòng, e đã tỉnh giấc

-A yêu dậy rồi à? E gượng cười mà mắt đã đỏ hoe

-Trời ơi Bống! A xin lỗi! A không cố ý!

Nó xoa e âu yếm, lúc này e cũng không nhịn được nữa, e oà khóc to

-Huhu! Đau quá! Đau quááá! Ai cho a lấy mất của e hảả? Huhu không biết đâu! Người ta mất rồi! Bắt đền a đấy! Huhu!

E nghẹn ngào ôm lấy nó giãy nảy lên. Cái đó cuả e chỉ

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.