Nhìn theo bóng lưng của Tô Ý Lan, lòng Tô Uyển Ân đau như cắt, cô rất muốn yếu lòng mà khóc nức nở, nhưng cô lại không nỡ nhìn Tô gia bị huỷ hoại trong tay mình, càng không muốn thấy người thân phải lo lắng, chỉ có thể nuốt trọn mọi thứ vào trong, tự mình cắn răng chịu đựng.
Nhắm mặt lại, hít thật sâu, lấy lại thần thái, Tô Uyển Ân trở ra, liếc nhìn qua sắc mặt của Lạc Hạo Đình một thoáng, rồi thong dong ngồi xuống cạnh anh.
“Ba mẹ, hôm nay chồng con còn có việc gấp, vì thế chúng con xin phép về trước.”
Nắm chặt lòng bàn tay mình lại, Tô Uyển Ân gượng lên nụ cười, cố gắng để lời nói được tự nhiên, để ba mẹ không nghi ngờ gì, cô muốn tìm cớ rời khỏi đây, nếu còn ở lại thì cô sợ sẽ không thể ép buộc bản thân tiếp tục diễn tốt vở kịch này.
“Con rể Lạc, con có việc thì cứ đi đi, không sao đâu!”
Tô Trí Quang nhiệt tình ủng hộ, trong ánh mắt loé lên tia tiếc nuối, dù sao nhà họ Tô cũng đã chuẩn bị sẵn bữa tiệc tối tiếp đãi con rể quý, giờ mà Lạc Hạo Đình rời đi thì mọi thứ đều đổ sông đổ bể.
“Con có thể họp bằng video call, nhưng mà cần một nơi yên tĩnh chút, không biết là con lên phòng Uyển Ân có được không?”
Pha xử lý bình tĩnh đi vào lòng đất, Lạc Hạo Đình không những không rối loạn vì bị cô đánh bất ngờ, mà còn thong thả tháo gỡ từng nút thắt, người đàn ông này thật quỷ quyệt.
Sự thất vọng in rõ trên gương mặt Tô Uyển Ân, khắp người cô nóng ran, dự cảm sắp có cơn thịnh nộ xảy ra, nhưng đây là nhà của ba mẹ cô, không thể để họ biết được.
“Chồng à, em đưa anh lên phòng.”
Chủ động nắm tay anh kéo đi, nhịp tim của Tô Uyển Ân thình thịch như muốn phá vỡ lồng ngực, cô linh cảm rất rõ, một luồng sát khí đang vây quanh mình.
Cô biết trận cuồng phong này mình không thể tránh, chỉ hi vọng là không phải bây giờ, không tại nơi này.
Tiếng đóng “rầm” cửa đánh ngang tai Tô Uyển Ân, cô nhìn thấy được tia âm lãnh ẩn duật sâu bên trong đôi con ngươi đen nháy, sắc mặt anh chuyển sang tản băng lạnh tanh, hai chân anh đang bước chậm, tiến sát gần về phía cô.
Toàn thân Tô Uyển Ân nhũn ra, cô run rẩy ngã xuống giường, dùng ánh mắt van xin nhìn anh, nhưng anh lại chẳng hề để tâm, người phụ nữ này chẳng phải thích làm theo ý mình lắm sao? Vậy được, anh sẽ thoả mãn cho cô.
“Anh muốn làm gì?”
Tô Uyển Ân như sinh linh nhỏ đứng trước dã thú, không chỉ thấy sợ, mà còn kinh hãi vô cùng, bởi vì một khi dã thú nổi giận, sẽ rất độc ác, bây giờ cô đã thấy hối hận vì những lời mình vừa nói ban nãy.
“Đương nhiên là cho cô biết hậu quả của việc làm trái ý tôi.”
Mép miệng Lạc Hạo Đình nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, đôi mày anh chau lại, thong thả cởi chiếc cà vạt ra, ép buộc trói hai tay cô qua đầu, mặc kệ cô vùng vẫy thì anh vẫn áp sát thân hình to lớn lên người cô.
“Á… buông ra… Lạc Hạo Đình anh khiến tôi thấy buồn nôn…”
Cựa quậy trong bất lực, thanh âm phát ra khàn khàn, Tô Uyển Ân rối ren và đau lòng, khoảnh khắc da thịt người đàn ông ấy chạm lên cơ thể cô, thì kí ức về đêm tân hôn kinh hoàng lại ùa về trong trí nhớ, mỗi lúc như thế, da ốc nổi gai khắp người cô.
“Cô nên nhớ đây là nhà cô, tôi không dám chắc là phòng này cách âm tốt đâu! Nếu cô muốn để cả Tô gia chứng kiến cảnh này thì cứ hét lớn lên.”
Cảnh cáo vừa đưa ra, quả nhiên anh cảm nhận được người phụ nữ trong lòng mình đang run rẩy, mắt thoáng qua tia như ý, Tô Uyển Ân muốn đấu với anh, còn non và xanh lắm!
Tô Uyển Ân nắm chặt đôi tay, cô rất muốn đem nụ cười của anh đánh tan sự uy hiếp, nhưng cô lại không thể để ba mẹ biết chuyện, vì như thế họ sẽ rất đau lòng! Chỉ có thể nhếch môi cười khổ, cô cảm thấy thật châm chọc.
Nút áo của cô bị anh tháo bỏ, để lộ ra ngọn đồi nhấp nhô ẩn duật sau tà áo ngực đỏ, thô bạo cắn xé, anh liên tiếp để lại những dấu hôn trên cổ cô.
Sự đau đớn truyền từ mô da xông tới máu thịt, nhưng cô có thể làm được gì, chỉ có thể cắn chặt môi chịu đựng, cắn đến chảy máu cũng không thể kêu la.
Thân thể dã thú đè nặng trên người, lại còn thô bạo xâm chiếm, khiến Tô Uyển Ân nghẹt thở, mỗi một hành động dịch chuyển của anh đều mạnh bạo, không chút thương hoa tiếc ngọc, chỉ cần thoả mãn cơn giận giữ của anh là đủ.
“Á…”
Vết cắn in rõ dấu răng trên da thịt trắng nõn, rơm rớm máu tươi.
Anh nỡ xát thương người phụ nữ yếu đuối ấy, không chút xót xa nào hay sao?
Cơn đau khiến thần thức Tô Uyển Ân tê dại, vết thương da thịt có là gì so với vết khoét trong tim, anh chà đạp da thịt cô, trêu đùa thân thể cô, hăm doạ cảm xúc cô, như thế đã đủ để anh hài lòng hay chưa?
Mặc dù chưa bị anh lấy đi trinh tiết nhưng hành hạ thể xác cô trở nên ma dại, còn đau hơn gấp vạn lần.
Khoé miệng Lạc Hạo Đình nhếch lên nụ cười tàn nhẫn, đưa tay nâng cằm cô lên, ép cô nhìn vào mắt mình.
Từ trong đáy mắt tăm tối, anh có thể nhìn thấy sự bi ai, oán thán, nhưng như thế vẫn chưa đủ, so với nỗi đau và thù hận mà anh phải chịu.
“Vợ yêu, thích ấn kí mà anh tặng chứ!”
Thích?
Cô có thể thích được sao?
Toàn thân cô bây giờ chỉ còn lại cảm giác ghê tởm và kinh hãi.
Từ ngày kết hôn với anh, cô đã xác định là bản thân buộc phải mang thương tích đầy mình, chỉ là không ngờ anh đê tiện tới mức, ở nhà ba mẹ ruột của cô cũng không chịu buông tha.
“Chúng ta nên xuống dưới nhà dùng bữa tối rồi.
Đừng để ba mẹ vợ phải chờ lâu!”
Bắt ép cô sà vào lòng mình, trên gương mặt ác ma lại diễn ra vẻ nhu tình, nói thật lòng, giờ đây anh càng ngọt ngào bao nhiêu, cô càng khinh bỉ bấy nhiêu.
Bữa tối là buổi picnic nhỏ tại vườn nhà, hương thức ăn thơm nồng hoà cùng làn gió chiều thu êm dịu, tạo nên một không gian trữ tình.
Nhưng đối với Tô Uyển Ân thì không phải như thế, bao nhiêu sự ngộp thở đã sặc tận sống mũi cô, sự chăm sóc chu đáo của Lạc Hạo Đình khiến cô không nuốt nổi.
“Nào, vợ yêu, ăn nhiều một chút, dạo này trông em hơi gầy rồi đó.”
Anh gắp một miếng thức ăn cho lên sát miệng cô, kiên nhẫn chờ đợi, môi hé lên nụ cười ôn nhu.
Vốn dĩ định phản kháng, nhưng khi bắt gặp ánh mắt ma lực của anh, cô chỉ có thể bất lực há miệng đón lấy, cố nhai nuốt trong cơn buồn nôn dữ dội.
“Vợ vụng về quá, dính thức ăn lên mép miệng rồi đây này.”
Cẩn trọng nâng giấy ăn lên, khẽ lau sạch đi vết dơ nhỏ trên mép môi cô, hành động ấy nhất thời khiến cô đờ người, vô thần thức chìm đắm trong sự dịu dàng ấy, tạm thời quên đi chỉ là anh đang diễn kịch, thứ anh muốn là đưa cô lên thiên đường rồi đẩy rơi xuống địa ngục.
“Để em tự làm.”
Tô Uyển Ân luống cuống bắt lấy bàn tay Lạc Hạo Đình, nói chính xác hơn, là cô đang thức tỉnh bản thân, để không bị chìm sâu vào trong cơn ảo tưởng.
“Vợ ngại gì thế? Ở đây cũng chỉ toàn người nhà thôi mà.”
“Đúng, đúng thế!” Tô Trí Quang và phu nhân tươi cười ủng hộ.
Nhìn thấy sự tuyệt vọng nơi mắt cô, anh bèn nhếch lên nụ cười quỷ dị.
Tô Uyển Ân, bây giờ mới chỉ bắt đầu thôi!.