Yếu ớt chống tay gượng dậy, Tô Uyển Ân lảo đảo bước xuống giường, chạy phắt vào nhà tắm.
Nước!
Cô cần nước!
Hiện tại chỉ có nước mới cứu được cô!
Tiếng nước chảy róc rách vang lên trong không gian yên tĩnh, trước sự hỗn loạn của cô, thì anh lại rất điềm đạm, thong dong ngồi dựa lưng đầu giường xem kịch hay, làn môi mỏng nhếch lên nụ cười chế giễu.
Người phụ nữ đó quá ngây thơ rồi, thứ đang chảy cùng máu cô là xuân dược cực mạnh, cô nghĩ chỉ với nước là có thể cứu vớt sao? Không thể nào, như thế thì anh còn tốn công tìm thứ thuốc đó làm gì.
Cô gái à! Đừng cố vùng vẫy vô ích nữa, loại thuốc dẫn này càng ngày tác dụng càng mạnh, cho dù cô có ngâm mình trong nước nhiều giờ liền cũng không thể bài trừ.
Lạc Hạo Đình này một khi ra tay thì phải tới nơi tới chốn, không thể qua loa được, nhất là đối với thú vui của chính mình.
Thảnh thơi được một lúc, lòng anh bắt đầu hoang mang, đáng lẽ giờ này cô phải ra rồi mới đúng, sao tiếng nước vẫn chảy như thế kia? Không lẽ cô đã chết ở trong đó?
Ý nghĩ thoạt qua trong đầu khiến Lạc Hạo Đình khiếp sợ, anh vội rảo chân đi tới phòng tắm, cảnh tưởng trước mắt khiến anh sượng người.
Cô gái mảnh khảnh nằm trong bồn tắm, hai mắt nhắm nghiền lại, vòi nước hoa sen tung bay chảy từ trên cao xuống, như muốn cọ rửa cho thân thể cô.
Cô ta muốn chết sao?
Không dễ như thế đâu!
Tắt vòi nước, tiến tới đỡ người cô dậy, cả người cô lạnh như băng, trên làn môi tím bầm còn vướng ít máu tươi, quả nhiên là cô đã cắn rách môi, thực không ngờ, cô lại quật cường hơn anh nghĩ.
Thoáng qua sự thương xót, Lạc Hạo Đình thương cảm nhìn khuôn mặt trắng bệch không chút máu của Tô Uyển Ân, một giây kết tiếp, anh điên cuồng gạt bỏ những suy nghĩ ấu trĩ ra khỏi đầu.
“Cho dù cô có làm gì cũng không vượt qua được số mệnh của mình đâu!” Lạc Hạo Đình hung ác tuyên cáo, tựa hồ muốn nhắc nhở bản thân không được mềm lòng.
“Đừng động vào tôi… Ưm… Tôi muốn nước.
” Gượng chút sức yếu ớt còn sót lại, Tô Uyển Ân hất cánh tay của anh ra khỏi người mình, thân thể cô lạnh tanh nhưng cô lại không cảm thấy vậy, vì sức nóng đốt cháy khiến cảm giác trong cô bị tê liệt.
Hiện tại, cô cần thứ gì đó xoa dịu, nếu không người cô sẽ nổ tung ra mất.
Nhìn sự kiên cường trên gương mặt cô, thêm màn chống trả quyết liệt, càng khiến Lạc Hạo Đình không vui, thứ anh muốn là cô sẽ phải đau đớn khi bị cưỡng đoạt đi trong trắng, càng giằng xé tâm can hơn khi phải dùng lại đồ của người phụ nữ khác.
Đêm tân hôn anh đã mây mưa với bạn thân cô, đêm nay anh sẽ biến cô trở thành người của mình, cảnh dùng chung chồng chắc là sẽ không dễ chịu đâu nhỉ?
Lạc Hạo Đình thô bạo ôm Tô Uyển Ân trở lại giường, dùng khăn lau khô người cô, thẳng tay xé toạc đi chiếc quần lót nhỏ, một cơ thể trần như nhộng hiện ra trước mắt anh, như có ma lực hút đi linh hồn, cảm giác chết tiệt đó khiến anh không vui, ngay lập tức sà thân hình to lớn đè nặng lên người cô.
“Á…”
Tiếng thét thất thang vang lên trong sự yên tĩnh, Tô Uyển Ân muốn giãy dụa, nhưng cô phát hiện ra, mình càng ra sức thì cơn thú tính càng bộc phát dữ dội, dường như cơ thể này không còn thuộc về cô nữa, mà đã hoàn toàn chìm sâu trong độc tính Xuân Dược.
Kiệt quệ, bất lực, đuối sức, cô chỉ đành bỏ mặc anh xâm chiếm, đùa giỡn như một trò chơi, thô bạo xem cô như thú vui tiêu khiển, dẫm nát lên lòng tự ái của cô, biến cô trở thành người phụ nữ *** đãng.
Làn da mát rượi sà lên thân thể bốc lửa của cô, bất thình lình đâm sâu vào trong, khi cảm nhận được tầng trở ngại kia, thì mạnh bạo thọc xuống, không quan tâm là cô đã đau đớn đến mức tái sắc.
Lạc Hạo Đình như dã thú cuồng bạo, điên loạn xâu xé con mồi, cứ một tia thù hận hiện ra trong đầu, là nhịp thúc đẩy của anh càng mạnh mẽ, cảm giác như muốn xé nát người cô.
Mặc dù cảm nhận được sự đau đớn truyền ra từ phần thân dưới, nhưng Tô Uyển Ân không cách gì lay tỉnh được thần thức chính mình, cứ mặc nhiên bị chiếm đoạt, cô biết rằng, bản thân đã bị vấy bẩn.
Nếu là anh của trước kia, khi chưa từng ân ái với người phụ nữ khác, thì đêm nay cho dù bị cưỡng đoạt cô cũng không thương tiếc, nhưng sự thật ngược lại hoàn toàn, bây giờ cô thấy kinh tởm, căm hận người đàn ông không có liêm sỉ ấy, chỉ muốn lập tức nhảy xuống sông Hoàng Hà để tự vấn, để không phải tiếp tục chịu đựng bao sỉ nhục từ anh.
Sức lực anh ta uy mãnh, như muốn xé nát người cô thành hai mảnh, cơn đau bên dưới mỗi lúc một dữ dội, cảm giác như bị người ta cắt xén.
Lần đầu tiên của cô bị cưỡng đoạt, không “màn dạo đầu”, không chút dịu dàng, mà chỉ toàn là cuồng bạo, cảm giác như chứa đầy sự thù hận, giống hệt lúc cô nhìn vào mắt anh.
Trong bóng đêm đen kịt, người đàn ông kia suốt đêm không hề dừng lại, mà tiếng rên của cô cũng vang vọng trong khoảng không tĩnh lặng.
Sáng sớm hôm sau…
Tia nắng cuối thu ấm áp giọi từ khung cửa sổ, phảng phất tới đầu giường, toát lên vẻ kiều diễm vốn có của Tô Uyển Ân, khiến Lạc Hạo Đình thoáng qua tia mê mẩn, anh phải thừa nhận, là bản thân chưa từng mê luyến phụ nữ, riêng cô lại là trường hợp ngoại lệ, cho dù đã ân ái suốt đêm nhưng anh vẫn thấy chưa đủ.
Mái tóc nâu vàng buông xoã trên gối, hai mắt cô nhắm bặt, trải dài trên làn da trắng như tuyết là những dấu hôn mà anh để lại.
Anh không thể không thừa nhận, thân thể cô có khả năng khiến người ta mất hồn.
Dù là bị chuốc thuốc nhưng sự kiên cường chống lại cơn thèm muốn càng khiến đàn ông thêm hứng thú.
Hứ! Cô thật biết cách câu dẫn!
“Chết tiệt! Loại phụ nữ giả tạo.
”
Ngoài miệng thì nguyền rủa, nhưng thực ra thân thể anh đã sớm bị sự quyến rũ của cô làm cho ngóc đầu, không muốn thừa nhận, anh chỉ có thể nhảy xuống khỏi giường, đi thẳng tới nhà tắm, đắm chìm trong dòng nước mát lạnh, gột rửa đi bao suy nghĩ điên loạn trong đầu.
Ra khỏi phòng tắm cùng bộ đồ ngủ rộng thùng thình, Lạc Hạo Đình kéo ghế ngồi xuống cạnh giường, anh muốn xem xem phản ứng đầu tiên lúc cô thức dậy là gì? Nhưng lại không hề hay biết, thần trí bản thân bị cuốn vào trong sắc đẹp của cô từ khi nào, say mê ngắm nhìn sự thanh thuần, nho nhã, quét qua một lượt từng chi tiết hài hoà trên gương mặt nhỏ xinh, tựa hồ, như sinh lực của anh bị hút kiệt, không thể vùng ra khỏi cơn mê luyến ái ngộ.
Luống cuống đứng phắt dậy, quay mặt đi hướng khác, loại bỏ đi những suy nghĩ tà *** trong đầu, ép buộc bản thân không được có lối suy nghĩ lệch lạc.
Anh cưới cô vì để trả thù, chỉ được trả thù, nhất định không được có ý niệm khác, một chút cũng không thể.
Phải hả hê, vui mừng khi nhìn thấy bộ dạng tiêu tàn hiện tại của cô….