Từ đầu đến cuối, Tô Uyển Ân vẫn luôn nghe rõ cuộc trò chuyện giữa Lạc Hạo Đình và Cố Nhiễm Nhiễm, người đàn ông đó không chút kiêm dè mà kể lể chuyện ân ái giữa cô với anh cho cô ta nghe, trong lòng anh từng xem cô là vợ sao?
Chưa từng! Anh chỉ xem cô là nô lệ tình dục, sẵn sàng thoả mãn anh bất cứ lúc nào.
Trong lòng Tô Uyển Ân loé lên tia giễu cợt, nhếch mép môi cười nhạt hai tiếng vừa đủ để bản thân nghe thấy, thu lại ánh mắt căm phẫn, tỏ ra thái độ hững hờ không để tâm, rồi xoay đầu, thong thả bước tới gần bàn ăn.
“Hai người thong thả dùng bữa.”
Thanh âm lạnh như băng, trong đáy mắt Tô Uyển Ân không hề chứa tạp niệm, chỉ có duy nhất một ý niệm dửng dưng.
Cô nhẹ nhàng đặt hai dĩa thức ăn sáng lên bàn, bờ môi cố nâng lên nụ cười nhạt tếch.
Điều đó khiến Lạc Hạo Đình cảm thấy không vui, người phụ nữ đó là đang cố ý sao, không, nhất định anh sẽ không để cô đạt được ý nguyện, cô phải thống khổ mới đúng.
“Đứng lại! Cô ngồi xuống ăn cùng chúng tôi!”
Âm điệu như tiếng đàn loạn nhịp, sự lãnh lẽo đang xuyên thấu xương tuỷ của cô.
Con người luôn có giới hạn chịu đựng, anh còn muốn gì ở cô nữa?
Lẽ nào muốn cô ở đây nhìn hai người yêu nhau sao?
“Tôi không đói.” Tô Uyển Ân quay lưng, cố hít thở sâu chấn an tinh thần, cô thực sự không muốn ở lại, vì sợ bẩn mắt, bẩn tai mình, một lần đối với cô là quá đủ rồi.
“Cô không có quyền chọn lựa.”
Tô Uyển Ân ngẩn người ra, lững thững quay đầu, đôi bàn tay nắm chặt lại, cố ngăn cảm xúc không tiết ra, bước chậm tới bàn ăn, ngồi xuống ghế đối diện Lạc Hạo Đình, mùi của người phụ nữ khác tiết ra khiến cô cực kì khó chịu.
Cuối cùng anh đã được toại ý, rốt cuộc trên mặt cô cũng thấy được một chút sóng, nghênh đón ánh mắt ấy của cô, anh trực tiếp kéo dây váy của người phụ nữ trong lòng xuống.
“Hạo Đình, còn có người ở đây mà, sao anh lại hưng phấn như thế?” Cố Nhiễm Nhiễm ngoài miệng giả vờ thanh cao, nhưng thực chất bộ ngực đã nâng lên tận miệng anh, không ngừng uốn nắn, nhằm khiêu khích sự nhẫn nại của anh.
“Không sao, hôm nay cô ta sẽ là giúp việc của em, mặc em sai khiến.” Giọng Lạc Hạo Đình âm trầm, ánh mắt chứa đầy tà khí, mép môi liền nhếch lên nụ cười man rợ khi thấy được sắc khí sầu ưu của Tô Uyển Ân.
Quả thực, tại thời điểm này Tô Uyển Ân không thể giả vờ thêm được nữa, cô cắn chặt môi, cố kìm để không khóc, ánh mắt loé lên tia đau lòng.
Người giúp việc… Anh bắt cô làm người giúp việc vẫn chưa thấy đủ mà còn ép cô phục vụ cho nhân tình của mình sao?
Dưới giường là giúp việc, trên giường là nữ đầy tớ.
Nghĩ đến đây khiến lòng Tô Uyển Ân thắt lại, như có hàng ngàn mũi kim châm chích tận ruột gan, tái tê và đau đớn, cô nhìn thấy rõ sự châm chọc trong đáy mắt Cố Nhiễm Nhiễm, là anh cố ý, cố ý làm nhục cô đây mà.
Mặc dù biết rõ mục đích của anh, càng biết rõ sự nham hiểm xuất phát từ trong lòng anh, nhưng cô có thể làm được gì, ngay cả ý thức phản kháng cũng bị anh đè bẹp không thương tiếc, chứ đừng nói là đấu tranh hay phẫn nộ.
Cô thừa nhận, con người Lạc Hạo Đình rất thực tế, những gì anh muốn nhất định phải có được, một khi chưa có trong tay thì anh ta sẽ không dừng lại.
Đương nhiên, việc sỉ nhục cô cũng xuất phát từ ý muốn của anh, chỉ cần chưa thấy cô rơi xuống địa ngục, anh nhất định sẽ không nương tay, đừng nói là làm tình với một cô gái, mà đến hàng chục người anh cũng không để tâm, chỉ cần đạt được mục đích là đủ.
“Hạo Đình, hay anh để cô ta đi đi, như này em thấy không thoải mái.”
Nhận thấy ánh mắt Lạc Hạo Đình luôn chĩa về phía cô, lòng Cố Nhiễm Nhiễm loé lên tia ghen tỵ, mặc dù cô ta hiểu rõ là bản thân cũng chỉ là một nhân tình trong vô số nhân tình khác của anh, nhưng cách mà anh nhìn Tô Uyển Ân thực khác xa so với những người kia.
Vì thế, tự tâm cô ta luôn xem cô là đối thủ đáng gờm.
“Không cần, cứ để cô ở lại đây mà học em cách chăm sóc anh.”
Khoé môi Lạc Hạo Đình nhếch lên nụ cười châm biếm, một giây kế tiếp, thẳng tay tuột đi lớp váy sexy trên người Cố Nhiễm Nhiễm xuống, chỉ trong nháy mắt, một thân thể quyến rũ xuất hiện ra trước mắt anh.
Bàn tay anh chạy tự cổ xuống bầu ngực rồi tới cặp chân thon dài, cuối cùng dừng lại ở nơi ngã ba đang bị che kín bởi lớp ren mỏng nhẹ.
Cố Nhiễm Nhiễm khiêu khích nhìn Tô Uyển Ân một cái, rồi chui vào lồng ngực Lạc Hạo Đình, quấn quýt theo những hành động của anh.
Hứ! Bây giờ anh vô liêm sỉ tới mức không cần biết ngày hay đêm mà vui đùa với nhân tình trước mắt cô sao?
Cảm giác ghê tởm xông lên cổ họng Tô Uyển Ân, cô không thể xem tiếp được nữa, một lần trong đêm tân hôn đối với cô là quá đủ rồi, một lần đó đã là nỗi ám ảnh kinh hoàng nhất trong cuộc đời cô, bây giờ anh còn muốn tiếp tục hành hạ cô thế nào đây nữa?
“Á, ứ, ớ…”
Cố Nhiễm Nhiễm có ý rên lên mấy tiếng tỉ tê, mỗi lúc một to, như cố ý khiêu chiến với sự nhẫn nại của cô.
Thực lòng cô không thể nhẫn nhịn được nữa, cô tin chắc, nếu cô còn ép bản thân chứng kiến thảm cảnh ghê tởm này thêm một giây nào, thì cô sẽ chết mất, không phải chết vì đau lòng, thì cũng là chết vì ám ảnh.
Không kịp để Lạc Hạo Đình ra lệnh, Tô Uyển Ân đứng phắt dậy, bi thương liếc nhìn anh một cái, rồi thẳng đường chạy ra khỏi phòng ăn, cô cứ như thiêu thân lao về phía trước, không muốn ngừng lại, cũng không thể ngoái đầu, dù cho sự nghẹn ngào đang muốn bóp nát hơi thở của cô, nhưng cô vẫn kiên quyết bỏ chạy, càng xa càng tốt.
Dường như sự bỏ đi của Tô Uyển Ân khiến anh không vui, bỗng chốc anh âm trầm ngưng lại mọi hoạt động, một giây kế tiếp, cứng đờ đẩy Cố Nhiễm Nhiễm văng ra, trong phút chốc, cô ta như rác rưởi mà chơi vơi giữa sàn nhà lạnh lẽo.
Sự thật phũ phàng khiến Cố Nhiễm Nhiễm đau xót, cô ta không can tâm, càng không tin mỡ dâng lên tận miệng mà mèo lại có thể từ chối, bặm miệng chống tay đứng dậy, chủ động sà vào người anh, quét bộ ngực căng tròn trên mặt anh, có ý khiêu khích.
Nhưng rốt cuộc anh cũng không có nhã hứng, bàn tay anh thô bạo đẩy cô ta ra xa.
“Em có thể ra ngoài trước.”
Nói thật lòng, hiện tại tâm trí Lạc Hạo Đình đang vô cùng hỗn loạn, đáng nhẽ ra khi nhìn thấy cô tức giận bỏ đi của cô thì anh phải hả hê mới phải, tại sao sinh ra tâm khí không vui, lại thoang thoảng chút thương xót.
Anh thực sự không thích cảm giác này một chút nào, vĩnh viễn không bao giờ thích…
Riêng Cố Nhiễm Nhiễm gần như hoá đá, toàn thân bất động sững sờ, khuôn mặt sắc sảo trở nên âm trầm hơn hẳn, há họng nửa ngày cô ta mới thốt được nên lời.
“Hạo Đình, em làm chưa tốt sao?”
Không liếc cô ta lấy một cái, Lạc Hạo Đình vô cùng dửng dưng, sự lãnh đạm của anh như nhát dao đâm vào lòng Cố Nhiễm Nhiễm.
“Em làm rất tốt, chỉ là hôm nay anh không có hứng.”
Không từ bỏ hi vọng, cũng không vì sự lạnh lùng của anh mà làm cô ta chết tâm, Cố Nhiễm Nhiễm vẫn cố ý đung đưa trên người anh.
“Vậy em chờ tới lúc anh có hứng.”
Không để tâm tới lời cô ta, Lạc Hạo Đình xoay lưng trực tiếp bỏ đi, mặc kệ Cố Nhiễm Nhiễm đang ôm một cơn phũ phàng và tức giận..