Chuông di động từng hồi reo lên đập tan đi sự yên tĩnh của căn phòng nhỏ, Lạc Hạo Đình một tay khống chế Tô Uyển Ân, tay còn lại lục tìm điện thoại, liếc nhìn qua tên người gọi tới hiện lên trên màn hình, rồi cong khoé môi nhếch lên nụ cười tàn nhẫn.
“Gọi tới đúng lúc lắm! Ngay bây giờ em hãy lập tức tới nhà tôi.”
Mi tâm Tô Uyển Ân nhiu lại, trong đáy mắt loé lên tia khinh bỉ, chẳng phải cũng chỉ là chiêu bài ân ái ỉ ôi với bạn thân của cô thôi sao? Cô xem tới mức chán tới tận cổ họng luôn rồi.
Mười lăm phút sau, cánh cửa chính của biệt thự vang lên tiếng động lớn, có người vừa tới, độc tôn tiếng bước chân mỗi lúc một tới gần, chỉ trong chớp mắt, cánh cửa phòng tềnh toạng mở ra, mang theo một mùi hương xa lạ, một gương mặt không quá đỗi quen thuộc, nhưng Tô Uyển Ân cực kì không hài lòng.
Người tới không phải là Cố Nhiễm Nhiễm, mà là Từ Tuyết- đại tiểu thư Từ gia, dù là nhà họ Từ, hay bản thân Từ Tuyết, từ lâu đã trở thành đối thủ của Tô Uyển Ân và cả nhà họ Tô, mối quan hệ giữa họ lúc nào cũng căng như dây đàn, tưởng chừng như chỉ cần một chút chất xúc tác cũng hiển nhiên biến thành lưỡi dao cắt đứt đi sợi dây kia, thoáng chốc khiến hoà bình tạm thời trở thành chiến tranh một sống một còn.
Chỉ riêng trên đấu trường kinh doanh, hai nhà Tô-Từ đang kịch liệt tranh giành nhau đến từng tấc đất, còn bản thân cô và Từ Tuyết lại là đối thủ trong suốt những năm qua, dù là trung học, đại học, đến bây giờ ngay cả người đàn ông của cô mà cô ta cũng không chịu buông tha sao?
Cũng không đúng, là Lạc Hạo Đình biết tận dụng mọi mối quan hệ, để có thể vũ nhục cô.
Trước là bạn thân, nay lại là đối thủ.
Nếu nói về trình độ chơi khăm thì chắc là trên đời không một ai có thể vượt qua được Lạc Hạo Đình.
Trong khi Tô Uyển Ân còn đang ngây người vì sốc nặng thì đôi *** phụ kia đã quấn quýt lấy nhau, ôm hôn thắm thiết.
Bọn họ lộ liễu tới mức xem cô như người vô hình, tuyệt nhiên phát ra những tiếng ghê tởm.
“Anh yêu, anh gọi em tới gấp thế? Là vợ anh không có khả năng để phục vụ anh sao?”
Thân hình mềm mại của Từ Tuyết ưỡn ẹo trên người Lạc Hạo Đình, bầu ngực căng tròn khiêu khích trên làn môi anh.
Thế nhưng, đó tuyệt đối không phải là điều mà anh quan tâm, anh chỉ muốn xem xem thái độ của Tô Uyển Ân đang như thế nào, so với việc cùng Châu Giản Trạch vui vẻ ra ngoài chơi, thì việc này còn thú vị hơn gấp nhiều lần? Chẳng phải vì được ra ngoài, mà thần sắc của cô đã tươi tỉnh hơn nhiều rồi sao? Ngay bây giờ anh sẽ dập tắt đi tất cả, khiến cô trở về với dáng vẻ sầu uất của trước kia.
“Gọi em cũng cần phải có lí do cơ à?”
Đằng sau lời nói là hành động bóp chặt bầu ngực căng tròn của Từ Tuyết, khiến cô ta đau đớn kêu lên.
“Á”
Chẳng hiểu sao giờ phút này đầu óc Tô Uyển Ân tỉnh táo đến lạ lùng, cứ như thể mọi chuyện rất bình thường, hiển nhiên cô cần phải đối mặt vậy.
Cô không nói gì, cũng chẳng cười lấy một cái, tâm lý vô cùng vững vàng, không giống như người bị kích động.
“Chẳng phải chỉ là một nhân tình thôi sao? Cũng đâu có khác gì so với bao người phụ nữ khác.
Chỉ cần tôi còn mang trên mình cái mác Lạc thiếu phu nhân, thì cô mãi mãi cũng chỉ có thể vô danh nằm dưới thân đàn ông mà thôi!” Cong khoé môi cười cợt, Tô Uyển Ân sắc bén nhìn Lạc Hạo Đình, ngoài mặt tỏ ra rất điềm tĩnh, nhưng tận sâu trong cõi lòng là cả biển trời sóng gió mênh mông.
“Còn anh ta, sẽ không nỡ bỏ tôi đâu!”
Có làm sao thì Lạc Hạo Đình cũng không thể ngờ là Tô Uyển Ân lại dám trả treo như thế, nhanh như chớp, anh bắt lấy tay cô, chỉ sau cái chớp mắt, thân thể cô đã sà lên đùi anh, ngồi xuống cạnh Từ Tuyết.
Mặc dù lòng cảm thấy ghê tởm, nhưng Tô Uyển Ân vẫn cắn răng giữ vững bình tĩnh, ánh mắt nhìn Từ Tuyết với dáng vẻ đầy khiêu khích.
Điều đó khiến Từ Tuyết cay cú, cô ta lập tức xoay người, lả lơi vuốt ve trên tấm ngực săn chắc của Lạc Hạo Đình.
“Lẽ nào anh định để cô ta vắt mũi thế sao? Hôm nay em có thể vì anh mà khiến cô ta không còn mặt mũi nữa.”
Không nói không rằng, Lạc Hạo Đình trực tiếp xé nát tấm vải mỏng manh trên người Từ Tuyết, lộ ra cơ ngơi da thịt đồ sộ, làn da mịn màng như tuyết khiến người ta vừa nhìn liền ưng ý.
Dường như cô ta sớm đoán trước được việc nên làm, cho nên đã cố ý ăn vận một chiếc đầm hoa đơn giản, lại mỏng dính, cảm giác như từ ngoài nhìn vào cũng có thể thấu hết được nội thất bên trong.
Vào lúc Tô Uyển Ân không nhẫn nại được định vùng vằng bỏ đi, thì cảm giác như cổ tay mình bị thứ gì đó bó chặt, là anh đang dùng dây xích cánh thiên thần để trói cô lại, tệ hại hơn nữa là đầu còn lại được đeo vào cánh tay anh.
Khi cô kịp phản ứng thì chìa khoá đã bị anh vứt ra xa, cảm giác ở ngay trước mặt nhưng lại không cách nào nắm lấy, thật bất lực và đau lòng.
Khoé môi Lạc Hạo Đình nhếch lên như vừa cười, một giây kế tiếp liền nhớm người đẩy Từ Tuyết nằm trên giường, tệ hại hơn là cô cũng bị kéo theo, không cách gì thoát ra khỏi chiếc xiềng xích do anh bày ra, càng ghê tởm khi phải ngồi bên cạnh chiêm ngưỡng sự đê tiện của đôi *** phụ kia.
Hai mắt cô nhắm chặt, răng cắn chặt vào môi, cố ghì cơn hoảng loạn trong lòng mình xuống, vô thức nước mắt tuôn rơi như mưa.
Bên tai cô nghe rõ tiếng rên của dục vọng, cứ mỗi khi cô bắt ép thần trí mình phải quên đi, thì dây xích nơi tay lại truyền tới cảm giác đau đớn, khiến cô không cách nào thoát ra khỏi bi thương.
Chiêu trò này của anh thật đúng bài, vừa có thể trói buộc cô lại, để cô không có cách gì chạy trốn, vừa có thể nhắc nhở cô không được phân tâm, phải chứng kiến hết thảy cảnh tượng ô ế kia, tất cả như một thanh đao nhọn đâm xuyên vào trái tim cô, đau đến mức cô chỉ muốn được chết đi.
Tô Uyển Ân như xác chết ngồi cạnh giường, cảm nhận từng vết cắt đau đớn nơi cõi lòng sâu thẳm, cũng cảm nhận được sự đắc ý trong đáy mắt Lạc Hạo Đình.
Thảm cảnh hiện tại của cô há chẳng phải là thứ anh muốn hay sao?
Thế nhưng, đang tới giai đoạn cao trào Lạc Hạo Đình bất ngờ dừng lại, anh chưa hề khám phá thân thể Từ Tuyết, chỉ mới dạo chơi bên ngoài, nhưng tinh thần luôn bị phân tâm, là vì Tô Uyển Ân chăng?
Theo bản năng Từ Tuyết bắt lấy người Lạc Hạo Đình, tiến tới hôn lên môi anh, cô ta không muốn yếu thế trước mặt Tô Uyển Ân, càng không thể chịu cảnh bị ghẻ lạnh.
Khi được anh gọi tới cô ta đã rất vui mừng, hênh hoang nghĩ tới việc có thể khiến Tô Uyển Ân mất mặt, ai dè với tình thế hiện tại người mất mặt lại là cô ta.
Lạc Hạo Đình vốn dĩ không một chút hứng thú với cái thân thể đáng khinh của cô ta, tuyệt nhiên chỉ là giả vờ diễn cho cô xem, nhưng, khi chuẩn bị lâm trận anh lại ngập ngừng mà ngưng lại, tuyệt nhiên không đụng chạm tới nơi hang sâu bí ẩn của cô ta..