Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 74





Trong đêm tối vắng lặng, những bông tuyết lặng lẽ rơi, từ trên nhành cây rũ xuống, phủ trắng đầu đôi nam nữ đang kề cạnh ngồi bên ghế đá.
Ánh đèn đường hiu hắt, không tỏ, luồng sáng nhàn nhạt đọng lại chút trầm ưu trong đôi mắt sáng, khiến gương mặt Tô Uyển Ân lấp lánh như đoá hoa Thiên Điểu nhuận sắc.
Cô nhẹ nhàng chấm cồn lên vết thương trên cánh tay Lạc Hạo Đình, thi thoảng cảm giác được thân thể anh run run lên, lại chu môi phù hơi thổi nhẹ.
Lạc Hạo Đình tĩnh lặng ngắm nhìn cô, gương mặt thanh thuần cắt ngang thật mê người, làn da cô trắng như tuyết, đôi mắt trong như sương, sống mũi nhấp nhô như dãy núi cao ngất chìm trong sự mịt mù của buổi chiều hôm, khi ẩn khi hiện, thấp thoáng nhìn thấy sự nhu tình nhẹ nhàng trong đáy mắt.
“Xong rồi, đây là thuốc kháng viêm anh nhớ uống.” Tô Uyển Ân đặt túi đựng thuốc vào tay Lạc Hạo Đình, nhướng mày, mỉm cười nhẹ.

“Hôm nay cảm ơn anh, còn cả chuyện tai nạn lần trước nữa, về số tiền đền bù tôi sẽ sớm trả lại anh.”
“Không vội…” Lạc Hạo Đình dịu dàng lắc đầu, sóng mắt trầm lặng như mặt hồ êm ả, anh chợt thu lại tầm nhìn, nhưng lại chẳng thể thoát nổi ánh mắt cô.


“Anh đưa em về…”
“Không cần đâu!” Tô Uyển Ân có chút giật mình, lắc đầu theo bản năng, cô thật sự không muốn ở gần anh thêm một phút một giây nào.

Khoảng cách càng gần, lòng cô càng thêm tham vọng, khao khát muốn chìm đắm trong sự nhu tình của anh lại càng mãnh liệt, khiến tâm thần cô phân liệt, không cách nào tỉnh táo nổi.
“Lỡ như có thêm hai, ba tên lưu manh nữa thì phải làm sao? Đi thôi!”
Giọng nói của Lạc Hạo Đình như dòng điện truyền tới người Tô Uyển Ân, khiến cô tê dại.

Thần trí chưa kịp thanh tỉnh, cô còn chưa thiết lập xong bản năng phản ứng lại, đã bị anh nắm tay kéo đi.
Hai bóng người đọng lại trên mặt đất tuyết phủ kín, thân ảnh đen mờ sát sàn sạt, giống như đôi tình nhân đang tay trong tay.
Khẽ liếc nhìn sự bối rối trên gương mặt cô, anh nhếch lên nụ cười quỷ dị, có chút vui vẻ, pha lẫn sự thoả mãn.
“Lạc Hạo Đình…” Tô Uyển Ân chợt dừng bước, ngoắt mắt nhìn anh, sóng mắt âm trầm, giọng nói lay lắt như thú con bị thương cần được chở che, nhưng cũng chứa đầy sự lạnh lẽo như hàn băng dưới lòng đất.

“Sau này làm phiền anh đừng xuất hiện trong cuộc sống của tôi, cũng đừng bao giờ quan tâm tới việc của tôi nữa.”
Trước kia là thế, bây giờ cũng vậy, chỉ cần anh xuất hiện là cuộc sống của cô sẽ bị đảo lộn hoàn toàn, mà đến bản thân cô cũng không cách gì kiểm soát được.
Lạnh lùng bứt bàn tay anh ra khỏi cánh tay mình, Tô Uyển Ân dứt khoát bước về phía trước, cao lãnh lướt qua anh, đôi mắt thẳng tưng, tuyệt nhiên không quan tâm tới sự tồn tại của anh.
Dưới ánh đèn đường nhạt nhoà, nước mắt anh không ngừng rơi, đọng lại sự lạnh lẽo trên bề mặt tuyết, khiến cơn giá lạnh của mùa đông càng thêm nồng đậm.

Lạc Hạo Đình nghe thấy rõ những lời mà Tô Uyển Ân vừa nói, chỉ là anh không yên tâm để cô về một mình, vẫn lặng lẽ bước theo phía sau lưng cô.
Cô ở ngay trước mắt anh, nhưng anh tuyệt đối không thể chạm tới, rất gần, cũng rất xa, gần như trong gang tấc, xa như cách nhau cả một dải ngân hà.
Khoảng cách thê lương hoá thành vạch ngăn cách.


Ban đầu anh và cô vốn không hề quen biết nhau, bỗng một hôm chạm mặt, khoảng cách trở nên thật gần.

Thế rồi đến một ngày nào đó, họ đã không còn bên nhau nữa.

Hai người đang ở rất gần nhau, bỗng dưng trở nên xa xôi đến lạ kỳ.

Thậm chí còn xa hơn cả trước kia, khi mà họ chưa quen biết nhau.
Có người nói: Khoảng cách xa nhất trên thế giới này không phải khoảng cách giữa sự sống và cái chết, không phải là anh đứng trước mặt em mà em lại không biết rằng anh yêu em, mà là khoảng cách giữa hai người rất yêu nhau những vĩnh viễn cũng không có thể cùng ở chung một chỗ.
Tô Uyển Ân trầm mặc bước về phía trước, cô không dám ngoái đầu, nhưng bên máng tai nghe rất rõ tiếng bước chân quen thuộc, lòng cô chợt bình yên tới lạ!
Cô thừa nhận rằng mình vẫn còn yêu anh, tình yêu ấy vẫn vẹn nguyên như thủa ban đầu, chỉ là cô không cách nào đối diện với quá khứ tổn thương, bao nhiêu sự chua xót u ám ấy đã trở thành cái gai nhọn đâm sâu trong lòng cô, khiến cô không cách gì hoá giải.
Bóng đêm đọng lại sự vô hồn và mù mịt trong đáy mắt Tô Uyển Ân, dưới bầu trời tràn đầy hơi thở thơm tho của anh, thần trí cô bị cướp đi trong nháy mắt, cô không thể nào bình tĩnh nổi, sợ bản thân sẽ không thể kiềm chế được mà quay đầu.
Khẽ nhắm bặt hai mắt, hít thở sâu, cô rảo bước thật nhanh về phía trước, đi như chạy, nhanh như cắt, thâm tâm cô liên tục thúc giục, cô cứ cúi đầu mà lao như một cơn gió, miệng liên tục niệm chú, tuyệt đối không được quay đầu về sau.
Hì hục chạy lên từng nấc cầu thang, hơi thở Tô Uyển Ân nặng như tản đá nghìn cân đè lên ngực, vội vã nhấp mật khẩu nhà, cánh cửa mở toang, cô bước vào, đóng “rầm” lại, dựa lưng vào mặt cửa, há miệng lớn thở hổn hển.
Tôn Nguyệt Di thấy lạ bèn chạy ra hỏi: “Cậu sao thế? Gặp ma à…”
“Còn đáng sợ hơn cả ma.” Tô Uyển Ân lao vào bếp rót ly nước uống cạn một hơi.

“Là chồng cũ… Anh ta cứ như âm hồn bất tán bám lấy mình.

Cảm giác như anh ta thay đổi rất lớn, tới mức khiến tớ phải rùng mình.”

“Có gì lạ đâu! Có thể do trước kia anh ta hiểu nhầm cậu nên mới đối xử tệ bạc, giờ biết lỗi rồi thì ăn năn thôi!” Chừng lại khoảng hai giây nghiềm ngẫm, Tôn Nguyệt Di trừng mắt, gằn giọng nói lớn.

“Tớ cảnh cáo cậu, không được dây dưa gì với anh ta nữa đâu đó.

Cho dù anh ta có thay đổi lớn tới mức nào cũng tuyệt đối không được.”
“Ai dà… tớ đâu có ngốc, vẫn biết cách dùng đầu mà.” Tô Uyển Ân cười cười, trong lòng trồi lên nhiều mối tạp niệm, một bên thiên sứ buộc cô phải giữ vững thái độ xa cách, một bên ác ma dụ dỗ cô là anh đã thực sự thay đổi, muốn cô cho anh thêm một cơ hội nữa.
Đáng tiếc, trên đời này có những người, có những chuyện vĩnh viễn không có lại được lần thứ hai.

“À phải rồi…” Tôn Nguyệt Di thở dài, ánh mắt chất chứa sầu ưu và mệt mỏi.

“Ngày mai cậu rảnh không, đi xem mắt với tớ.”
“Không rảnh…” Tô Uyển Ân chán ngấy lắc đầu, suốt một tuần gần đây Tôn Nguyệt Di ngày nào cũng phải đi xem mắt, bố mẹ cô ấy gần như đã nóng lòng tới mức phát điên, cứ xếp kín lịch xem mắt của cô ấy, tìm đủ mọi cách nhằm bắt cô ấy đi cho bằng được.
“Cậu thì làm cái quái gì mà không rảnh chứ! Chiều mai, năm giờ chiều, mình về đón cậu.

Quyết định thế nhé!” Nói xong, Tôn Nguyệt Di mặc nhiên chạy về phòng, đóng sập cửa lại, không cho Tô Uyển Ân có cơ hội chối từ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.