Đi dọc theo hành lang bệnh viện, Tô Uyển Ân dần cảm thấy lạnh tới sống lưng, hai chân rã rời nặng trĩu như cõng cả đỉnh núi Thái Sơn trên lưng, cảm giác âu lo tràn ngập lấy tâm trí cô.
Thở dài trong lòng, cô không biết sẽ phải đối mặt với ông nội như nào, lý do ly hôn là gì, cô tạm thời cũng chưa thể nghĩ ra.
Ban nãy khí thế bao nhiêu, nay lại sợ hãi bấy nhiêu!
Mười ngón tay Tô Uyển Ân đan chặt vào nhau, mồ hôi tiết ra, ướt đẫm.
Gương mặt cô hết sức căng thẳng, đáy mắt dập dềnh như mặt biển vỗ sóng.
Dừng bước trước cửa phòng bệnh vip, Lạc Hạo Đình đột ngột xoay lưng, ánh mắt anh quét nhanh trên thân thể run rẩy của cô, một giây kế tiếp, bàn tay anh thoắt cái liền nắm chặt lấy cổ tay cô, kéo vào trong.
“Ông nội, ông xem ai tới đây này…”
Vốn định phản kháng, nhưng khi nhận thấy ánh mắt Lạc Viễn Thành lướt tới, Tô Uyển Ân bèn phải kìm nén lại, chờ tới thời cơ thích hợp mới dám bứt bàn tay xiềng xích của anh ra khỏi.
“Ân Ân, là cháu thật sao?”
Lạc Viễn Thành gấp tờ báo đang đọc dở đặt sang bên, chớp mi một cái, trên gương mặt già nua liền hiện lên nụ cười rạng rỡ, kéo theo các nếp nhăn co rúm thành một nhúm.
“Vâng… Ông thấy trong người đã khoẻ hơn chưa ạ?”
Tận dụng thời cơ, Tô Uyển Ân lay cánh tay mình ra khỏi bàn tay anh, bén lén đi tới gần giường bệnh, nhẹ nhàng ngồi xuống cạnh Lạc Viễn Thành.
“Hai đứa cùng nhau tới thăm ông như này, ông đã khoẻ hơn nhiều rồi.” Suốt khoảng thời gian qua, đây là lần duy nhất Lạc Viễn Thành cười nhiều tới vậy, ở tuổi xế chiều như ông, tiền bạc hay vật chất đều không còn quan trọng, quan trọng nhất vẫn là hạnh phúc của con cháu.
Ân Ân là đứa trẻ tốt, chỉ cần cô ở bên cạnh Hạo Đình thì ông hết sức yên tâm.
“Nếu sau này hay đứa thường xuyên đi cùng nhau thì ông sẽ càng vui hơn.”
Trong khi Tô Uyển Ân còn bối rối chưa biết xử sự ra làm sao thì Lạc Hạo Đình liền đi tới gỡ rối.
“Nhất định sẽ như vậy, ông yên tâm đi.”
Câu trả lời của anh khiến cô nhất thời ngớ người ra, anh đang nói cái quái gì thế? Mọi chuyện chưa đủ phức tạp hay sao? Vậy mà anh còn cố tình thêm mắm dặm muối vào.
Tô Uyển Ân trong mắt có chút tĩnh mịch, cô rất muốn hung hăng lao tới phản bác lời anh, nhưng cô lại sợ, sợ hấp tấp quá sẽ khiến ông nội sốc, bệnh tình sẽ chuyển biến nặng hơn.
Cắn răng cắn lợi bó chặt cảm xúc, cô đành miễn cưỡng nở nụ cười không vui.
Thời gian trôi qua rả rích như nhịp độ nước chảy trong ống dây chuyền.
Không khí của cuộc trò chuyện dần trở nên miễn cưỡng, kéo theo sự không thoải mái trong lòng Tô Uyển Ân.
Miệng cô cười nhưng lòng lại ngập tràn đắng buốt.
Cô không rõ là mình đã trò chuyện cùng ông nội trong bao lâu, chỉ là lòng cô chợt thoáng qua sự không thoải mái, khác hẳn so với lần đầu gặp gỡ.
Khoảng gần chín giờ khuya, cô đành tạm biệt Lạc Viễn Thành rời đi, tay nắm chặt then cài cửa, cạch lên hai tiếng mở ra rồi đóng vào.
Thân ảnh mảnh mai tràn đầy suy tư bỗng nhiên muốn nán lại thêm một chốc, dựa lưng bên tường, ánh mắt vô vị ngước nhìn lên trần nhà trắng toát, cô lặng lẽ buông tiếng thở dài.
Bệnh viện đêm khuya vắng vẻ, chỉ còn lại tiếng bước chân đơn độc của những y bác sĩ đang trong ca trực.
“Ân Ân…”
Từ xa vang lại giọng nói tràn đầy từ tính, thu hút ánh mắt Tô Uyển Ân.
Con ngươi Lục Cảnh Viêm tĩnh mịch nhìn cô, như muốn thăm hỏi về sự có mặt của cô ở nơi này.
Bỏ mặc Giang Thi Tình tự nói tự nghe, Lục Cảnh Viêm vội vàng bước tới gần Tô Uyển Ân, lòng loé lên tia âu lo xen lẫn sự luống cuống.
“Sao em lại ở đây? Trong người không được khoẻ à?”
“Không có…” Tô Uyển Ân điềm tĩnh lắc đầu.
“Em tới thăm ông nội của Hạo Đình.”
Lục Cảnh Viêm bị đâm đau đớn, theo vô thức rời ánh mắt khỏi người cô, âm trầm nhìn qua khe kính nhỏ trên mặt cửa gỗ, xuyên thấu vào phòng bệnh đầy đủ tiện nghi, bên trong đó, thân ảnh một ông cụ già nua đang dựa lưng đầu giường đọc báo, một giây sau, cánh cửa mở toang, Lạc Hạo Đình bước tới, nghĩ đến việc anh ta suốt ngày quanh quẩn trước mặt Tô Uyển Ân, cổ họng Cảnh Viêm đột nhiên trồi lên dư vị chua xót.
Hơi thở dồn nén, bốn cung bậc cảm xúc khác nhau tạo nên một mớ hỗn độn trong không khí.
“Bác sĩ Lục, xin chào…” Lạc Hạo Đình cuối cùng cũng mở lời, đánh bay màu sự tĩnh lặng đáng sợ kia.
“Lạc tổng, trùng hợp nhỉ?” Ánh mắt Lục Cảnh Viêm chuyển dời sang vị trí của Tô Uyển Ân.
“Anh đưa em về…”
Sự quan tâm mà Lục Cảnh Viêm dành cho Tô Uyển Ân như một lưỡi dao bén đâm sâu vào trái tim Giang Thi Tình.
Gương mặt trắng hồng của cô ta nhanh chóng chuyển sắc lạnh tanh, ánh mắt đỏ như màu máu, chỉ hận không thể lập tức xông tới bóp ch3t cô gái kia.
Cô ta thì có cái quái gì mà thu hút đàn ông tới vậy?
Sự đạo mạo nhu mì kia sao?
Tặc lưỡi thở ra một hơi đằng đẵng, Giang Thi Tình hạ quyết tâm, sẽ không để Tô Uyển Ân đắc ý lâu!
“Cảnh Viêm, anh quên là chúng ta cần phải trực ban nữa sao?”
Giang Thi Tình yểu điệu bước tới, gương mặt sắc sảo càng trở nên kiêu sa trong bộ đồng phục bác sĩ, đôi môi đỏ thắm híp lại, hiện lên phong thái của người phụ nữ bản lĩnh.
“Cô cứ làm tốt việc của mình đi.
Đừng can thiệp tới việc của tôi.”
Lục Cảnh Viêm trước giờ vẫn thế, lạnh lùng cự tuyệt Giang Thi Tình một cách không thương tiếc, đối với người mình không yêu, tốt nhất không nên gieo hi vọng.
Màu đen trong đôi con ngươi Giang Thi Tình trở nên đậm đặc, thống hận bao trùm lấy đáy mắt cô ta.
“Anh nên nhớ chức trách của một bác sĩ cần làm.
Đừng để chuyện riêng ảnh hưởng tới công việc.”
Lục Cảnh Viêm định nói gì đó liền bị Tô Uyển Ân ngăn lại.
“Cảnh Viêm, anh ở lại làm việc đi, em có thể tự mình về được.”
“Anh đưa em về…” Chờ thời cơ không bằng nhân cơ hội, Lạc Hạo Đình lập tức thừa nước đục thả câu, không chờ Tô Uyển Ân kịp phản ứng, anh lập tức nắm chặt lấy tay cô lôi đi.
Đôi mắt Lục Cảnh Viêm trong veo nhìn theo bóng lưng đôi nam nữ kia dần xa khuất, tim truyền tới cơn đau mãnh liệt.
Khi thấy Tô Uyển Ân không có ý định phản kháng, anh hoàn toàn rơi xuống đáy vực tuyệt vọng.
Nếu tình yêu là một liều thuốc mê thì tình đơn phương lại là một loại thuốc độc.
Liều thuốc độc chảy trong người Lục Cảnh Viêm rất nồng đậm, càng ăn sâu càng bào mòn linh hồn anh, khiến anh điên cuồng tê dại trong thế giới loạn ngôn ấy..