Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 94





Trở về nhà, Tô Uyển Ân không nói không rằng lướt qua Tôn Nguyệt Di, đi thẳng vào phòng, khoá trái cửa lại.
Dựa lưng sau cửa, thân thể cô mềm nhũn không xương, bất giác ngã sạp xuống sàn nhà lạnh lẽo.

Hai tay bó gối, cô rũ rượi như cái xác không hồn, hai hàng nước mắt tuôn dài trên đôi gò má tái nhợt, tim truyền tới cảm giác đau đớn khôn nguôi.
Bên tai cô không ngừng vọng lại những lời Lạc Hạo Đình vừa nói, trong đáy mắt bi thương chợt loé lên tia nuối tiếc, rốt cuộc cô đang tiếc nuối điều gì?
Không, cô không thể mềm lòng, không thể tự sa chân vào hang cọp thêm một lần nữa.
Hai mắt cô loè nhoè, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời đen kịt, tĩnh lặng lại u ám, giống hệt với tâm tình cô hiện tại.
Dù mạnh mẽ thế nào thì cô vẫn là phụ nữ!
Gạt giọt nước mắt trên làn mi, Tô Uyển Ân loạng choạng đứng dậy, lững thững bước tới bên cửa sổ, thập thò ngó đầu nhìn xuống tầng.


Trái tim cô run rẩy, trong mắt đầy sợ hãi, người đàn ông ấy mang đến cho cô không ít tổn thương, vậy tại sao, tại sao cô vẫn một lòng thương nhớ tới dại khờ?
Nghĩ đến đây, tâm tình Tô Uyển Ân càng thêm rối loạn.
Tận sâu trong cõi lòng cô như có một lưỡi dao cùn đang mổ xẻ, cứa không đứt, chặt không rời, nửa đau đớn, nửa bi thương.

Thâm tâm rã rời, cô thật sự mệt mỏi, mệt tới mức chỉ muốn buông xuôi.

Cánh tay cô nâng lên, bám chặt lấy rèm cửa, dứt khoát kéo một đường thẳng, che đi tầm nhìn, cô không muốn thấy anh, người đàn ông chỉ toàn là hoài niệm thương đau và bi luỵ.
Tối đó, Tô Uyển Ân thao thức không tài nào ngủ được, cô cứ lăn lộn mãi trên giường, mỗi khi nhắm mắt lại, những hình ảnh đáng sợ trong quá khứ lại hiện rõ mồn một trong đầu cô, mở mắt ra, thân ảnh anh mơ hồ xuất hiện, trong đôi con ngươi sâu lắng đọng lại chút nhu tình và ấm áp.

Cùng là một con người, sao anh có thể diễn được nhiều vai tới vậy? Vừa là thiên sứ vừa là ác ma, nét diễn vô cùng thuần thục lại rất tự nhiên, khiến cô không thể nào đoán ra đâu mới là con người thật của anh.
Con người càng thâm sâu càng hết sức nguy hiểm…
Bóng tối tản đi, bình minh lại tới, ánh sáng chập chờn giọi vào bên khung cửa sổ, lay lắt qua kẽ hở nhỏ bé, đọng lại một vệt sáng trên gương mặt thuần khiết của cô gái đang nằm trên giường.
Đôi bờ mi dài chớp chớp, cô mở to hai mắt, đôi bàn tay mềm mại vỗ vỗ nhẹ trên hai gò má lạnh tanh, lòng hạ quyết tâm.

“Tô Uyển Ân, một ngày mới lại bắt đầu, mày không thể cứ như thế mà bị đánh gục được.”
Ra khỏi nhà từ sớm, Tô Uyển Ân tuỳ tiện ghé quán cà phê bên đường, cô muốn mua một ly trà sữa vị matcha mà mình thích.

Vừa bước vào cửa tâm tình cô tốt hết mức, nhưng khi nhìn thấy bóng dáng Lạc Hạo Đình thấp thoáng bên quầy phục vụ, lòng cô liền trồi lên cảm giác không vui, nụ cười trên môi vụt tắt, cô vội vàng quay lưng muốn rời khỏi.
Nhưng chân cô chưa kịp bước, anh đã dùng thân mình làm lá chắn, chặn đường đi của cô, một giây kế tiếp, anh liền nâng ly trà sữa matcha ra trước mặt cô, mỉm cười nhẹ.

“Trà sữa của em, vị mà em thích.”

“Không cần, tôi có thể tự mua.”
Tô Uyển Ân luống cuống quay mặt đi, cô sợ đụng tới ánh mắt tà mị của anh, lại gây tê liệt dây thần kinh tự chủ, khiến thần thức cô loãng như bùn, không thể nào khống chế nổi mà chìm sâu vào trong sự nhu tình giả tạo ấy.
“Em muốn uống hay vứt thì tuỳ…”
Lạc Hạo Đình dứt khoát đặt ly trà sữa vào tay Tô Uyển Ân, chững lại vài giây, anh ngước ánh mắt sắc bén lên nhìn cô, cong khoé môi nửa vời, như cười như không, rồi trực tiếp xoay lưng rời đi.
Cúi thấp mặt nhìn ly trà sữa trên tay, Tô Uyển Ân khẽ thở dài, hạ quyết tâm rời khỏi quán ngay sau đó.

Khi đi ngang qua thùng rác trước cửa, cô toan tính muốn ném đi, ngập ngừng trên không trung, rồi lại thu tay về, trong lòng thoáng qua chút không nỡ.
Mười lăm phút sau… tại Lạc Thị…
Bóng dáng Tô Uyển Ân vừa xuất hiện, Lạc Hạo Đình lập tức ngừng mọi hoạt động khác, ngước mắt nhìn sang, tia thấy ly nước mình mua vẫn còn vẹn nguyên trên tay cô, anh liền không kìm được mà nở nụ cười tươi rói.

Thế nhưng, chừng ba giây sau, cô liền đưa ly nước cho Bạch Khởi, còn mình thì thong dong đi về bàn làm việc, cảnh tưởng ấy khiến anh ngẩn người, nụ cười cũng tuyệt nhiên biến mất.
Suốt cả buổi sáng hôm ấy, Lạc Hạo Đình không thể nào tập trung làm việc được, thần trí không ngừng lơ đễnh, hành động tặng nước được tặng của cô khiến anh không phục.
Năm ngón tay anh gõ gõ trên mặt bàn, đôi mắt sắc bén chợt loé lên tia sáng khác thường, đột nhiên anh ngẩng đầu, cái nhìn sâu xa lại âm lãnh, khiến tất thảy nhân viên đều được pha kinh hồn.
“Mọi người nghỉ một lát.

Hôm nay tôi mời toàn công ty trà chiều.

Trợ lý Châu, thống kê số lượng và đặt giúp tôi, không được phép thiếu của người nào.”
Cong khoé môi đầy ma mãnh, để xem lần này cô từ chối kiểu gì? Ngẩng đầu nhìn về phía đối diện, lòng anh trồi lên tia phấn khích, dáng vẻ hăng hái làm việc của cô, thật động lòng người.
Trà chiều rất nhanh chóng được phát tới tận tay từng nhân viên, là trà sữa vị matcha, tuy có người thích người không nhưng khi nghe tới tên người tặng, ai ai cũng không kìm được lòng mà nâng niu như báu vật.

Phòng đối tác cũng nhanh chóng nhận được trà sữa, ba nhân viên hạng thường đều ngồi dựa lưng sau ghế, thong dong thưởng thức hương vị thơm phưng phức của trà, ngọt của sữa, quyện mùi nồng đậm mê ly đến từng giọt nước.
“Nghe nói là chủ tịch Lạc mời cả công ty đó.

Đây là sự kiện chấn động nhất của Lạc Thị từ trước tới nay.

Uyển Ân, có phải là vì cô không?” Lăng Tư Dực nham hiểm nhìn về phía Tô Uyển Ân, nghi vấn hỏi.
“Sặc… sặc…” Tô Uyển Ân bị câu hỏi của Lăng Tư Dực làm cho sặc, không ngừng ho sục sụ, nước còn chưa kịp xuống họng, đã bị phun ra ngoài.

Cô vội vã tìm giấy lau khô miệng, lòng rộn ràng như nai con chạy loạn, sắc mặt trắng bệch không có máu.

“Tôi làm gì có tài cán đó chứ! Đừng nói bừa…”
“Việc đi chung ô lần trước cũng chỉ là trùng hợp sao?” Lăng Tư Dực mi mắt hơi nhíu, giọng nói chứa đầy tà mị, cố tình tập kích Tô Uyển Ân một cách bất ngờ khiến cô trở tay không kịp.
“Chuyện… chuyện đó… chỉ là tiện đường… thôi!”
Nhìn sự hấp tấp muốn bào chữa trên gương mặt cô, Lăng Tư Dực càng thêm chắc chắn mối quan hệ giữa sếp Lạc và cô tuyệt đối không bình thường, hơn nữa, anh ta còn ngửi thấy được mùi ghen tuông đậm đặc trên người Lạc Hạo Đình, mỗi khi có người đàn ông khác tới gần cô.
“Cùng là đàn ông, tôi hiểu anh ấy hơn cô, ánh mắt mà anh ấy nhìn cô, cho thấy… anh ấy thích cô.”
Mỉm cười chứa đầy hàm ý, Lăng Tư Dực dò xét từng biểu tình trên gương mặt Tô Uyển Ân, nghiễm nhiêm không bỏ sót một chút chi tiết nào, sự chú ý tỉ mỉ ấy, khiến anh ta nhận ra, cô gái này mang một sức mị hoặc khó cưỡng, khiến bất cứ người đàn ông nào sa vào đáy mắt sáng rực như sao đêm kia, sẽ mất đi khả năng tự vệ, như thiêu thân lao vào biển lửa, mặc cho thân thể bị thương vẫn một mực muốn đâm đầu vào..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.