Hạnh Phúc Trong Đau Thương

Chương 97





Cả ngày Lạc Hạo Đình đều không yên lòng, trong đầu luôn hiện lên bóng dáng Tô Uyển Ân, khoé miệng không tự chủ được mà nở nụ cười nhu hoà, chưa đầy một giây sau, nụ cười cư nhiên biến mất, thay vào đó là một nỗi chua xót đắng chát, cô bây giờ đã mang thai con của người đàn ông khác.
Anh lấy đâu ra tư cách để níu giữ cô lại!
Tầm mắt rơi vào ly rượu vang đặt trên bàn, Lạc Hạo Đình muốn dùng cơn say để khắc chế nỗi đau, một giây tiếp theo, anh liền dốc đáy ly lên cao, uống ực một hơi cạn sạch.
Nhưng chẳng hiểu sao, anh càng uống càng tỉnh táo lạ thường, càng muốn quên lại càng nhớ rõ mồn một.
Từ lúc trở về biệt thự, Lạc Hạo Đình chưa từng ra khỏi phòng, anh tự nhốt mình trong không gian mà trước kia cô từng sống, ẩn nhẫn cảm nhận chút lưu hương quyến rũ của cô còn sót lại.

Mượn rượu giải sầu, mượn say để tạm thời lãng quên, nhưng anh thất bại rồi, thân ảnh cô ở trong tim anh in sâu hơn những gì anh nghĩ.
Trong không gian nhuốm màu thương đau, một hồi chuông di động chợt reo lên.
Đầu giây bên kia vang lên chất giọng nữ trong trẻo: “Hạo Đình, anh mau tới đây đi, Ân Ân… có chuyện rồi…”

Sắc mặt Lạc Hạo Đình lập tức đen lại, thân thể tráng kiện đứng phắt dậy, hốt hoảng hỏi lại: “Ở đâu? Cô ấy đang ở đâu?”
“Ở khách sạn Thiên Phú… Phòng 245…”
Tắt máy, Lạc Hạo Đình lập tức rời khỏi nhà, tay vịn chặt bô-lăng, cơn say mơ hồ biến mất trong chốc lát, cô không được xảy ra chuyện gì?
Cái ý niệm đáng sợ ấy nhảy vào đầu, trong mắt anh càng thêm hoảng hốt.
Anh loạng choạng bước tới trước cửa khách sạn Thiên Phú, tim thịch một tiếng nặng nề, thân thể anh lao đao trườn về trước, bên tai không ngừng văng vẳng lại chất giọng gấp gáp trong điện thoại, nhất thời tăng tốc độ nhanh hơn.
Hổn hển dừng bước trước cửa phòng 245, Lạc Hạo Đình nóng lòng gõ cửa ba tiếng liền, một nhoáng sau, cánh cửa mở toang, thân ảnh một cô gái s3xy bước tới.
Trương Thu Phong!
Sao lại là cô ta?
Cô ta diện chiếc đầm hở vai táo bạo, trên cắt xẻ tới hõm ngực, dưới ngắn cũn trên nửa đùi, để lộ ra những chi tiết nhạy cảm bắt mắt, thân hình nóng bỏng lại quyến rũ, phỏng đoán thu hút không ít đàn ông.
Nhưng đối với Lạc Hạo Đình thì khác, trong mắt anh chỉ chứa đựng sự gấp gáp xen lẫn âu lo, còn cô ta hiển nhiên bị xem như là không khí, ánh mắt anh sắc lạnh, loé lên tia giận dữ, giọng anh không cao, nhưng từng chữ từng chữ như tản đá nặng nghìn cân đè lên ngực cô ta.

“Ân Ân đâu?”
“Vào trong rồi nói…” Cố kiềm chế sự bối rối, Trương Thu Phong điềm tĩnh đáp lại.
“Tôi hỏi Ân Ân đâu? Có phải tất cả đều là chiêu trò của cô không?” Sắc mặt Lạc Hạo Đình trắng bệch, đôi con ngươi anh sắc bén như muốn giết người, chăm chăm nhìn người phụ nữ gian manh trước mặt.

Chết tiệt! Cô ta lại dám lừa anh, lá gan cũng không hề nhỏ.

“Cô sẽ phải trả giá…”

Liếc thấy thân ảnh một cô gái đang tới gần, không ai khác đó là Tô Uyển Ân, đôi mắt Trương Thu Phong chợt loé sáng, nỉ non một tia xảo quyệt lướt qua, cô ta nhanh như cắt bổ nhào vào lòng anh, vòng tay ôm chầm lấy thắt lưng, áp sát gò má lạnh tanh lên lồng ngực săn chắc của anh.
“Hạo Đình, em yêu anh, xin anh đừng đẩy em ra có được không? Dù sao thì anh và Ân Ân cũng chẳng còn cơ hội quay lại với nhau nữa rồi, cô ta đã yêu người khác, cũng đã có thai với người đó rồi mà.

Cô ta không xứng với tình yêu của anh, anh đừng cố chấp nhung nhớ một người phụ nữ lăng loạn như thế nữa, có được không?”
Tô Uyển Ân đứng ở xa, không nghe rõ Trương Thu Phong nói gì, nhưng có thể nhìn thấy rõ, cô ta đang ôm chầm lấy anh, mà anh cũng mặc nhiên không đẩy cô ta ra khỏi.

Tâm tình nhiễu sóng, Tô Uyển Ân hoàn toàn rớt xuống vực thẳm, đôi bờ mi hoen lệ tuôn rơi, tim cô chết lặng.
Cô sai rồi, người đàn ông đó hoàn toàn không muốn biết sự thật, vậy mà cô còn sợ bị hiểu nhầm vội vàng chạy vạy giải thích cơ đấy! Thì ra… tất cả là do cô tự mình đa tình.
Tuyệt vọng quay lưng, Tô Uyển Ân lặng thầm rời đi giống như lúc cô tới, đáy mắt tràn đầy tăm tối, bàn tay bám chặt lấy quai đeo túi xách, cố trấn vững tinh thần của bản thân.
Thang máy từ từ di chuyển xuống, cô lơ đễnh như người mất hồn, bàn tay xoa nhẹ vùng bụng, khóc nghẹn trong tiếng cười đắng buốt.

“Con à, chúng ta phải tự dựa vào chính mình rồi.

Cùng mẹ cố gắng nhé!”
Vừa ra khỏi cửa khách sạn, Tô Uyển Ân liền bị người ta cố ý đánh thuốc mê, chưa kịp phản ứng, cô đã ngất lịm đi.
Chớp chớp mi tỉnh lại, đầu cô đau như búa bổ, trong không khí truyền tới mùi mồ hôi gay mũi, làm cô cực kì khó chịu, thần trí tỉnh táo lạ thường.
Cô mở to hai mắt, bên cạnh cô xuất hiện hai người đàn ông kiện tráng hung ác nhìn cô, cô cảm giác được bầu không khí nguy hiểm đang bao quanh mình, ánh mắt cô lập tức thiết lập khả năng phòng bị.
Bọn họ là ai? Muốn làm gì?
Tô Uyển Ân theo bản năng giãy dụa, hai hàm răng nghiến ken két, nhân lúc người đàn ông không chú ý, cô liền hung hăng xông tới, dùng toàn bộ sức lực cắn lên tay hắn ta.

“Đáng chết!” Mặc Thanh bị đau bỗng nhiên buông lỏng Tô Uyển Ân ra, trong mắt loé lên tia lửa hận, giận giữ tát một cú đau điếng lên gương mặt cô.
“Thả tôi ra, các người muốn làm gì…” Tô Uyển Ân trừng mắt nhìn Mặc Thanh, tia kiên định loé lên trong đôi con ngươi sắc bén của cô, khiến anh ta nảy lên chút hứng thú.
“Thú vị phết! Lão đại sẽ rất thích loại phụ nữ ngông cuồng như này…” Mặc Thanh ngang nhiên chạm tay lên da mặt trắng mịn của cô, vểnh môi cười thoả mãn, đôi mắt xảo quyệt quét một lượt trên thân thể nuột nà, bàn tay nhanh chóng di chuyển xuống phần thân dưới.
“Đừng chạm bàn tay dơ bẩn của anh lên người tôi.” Tô Uyển Ân ra sức cựa quậy, tay chân liên tục đấm đá, sự kiên cường của cô, khiến Mặc Thanh cũng phải nhún nhường vài phần.
“Yên tâm đi, em là mồi của đại ca, tôi sẽ thủ tiết cho anh ấy.

Nhưng em đã cắn tôi… chắc chắn phải trả giá…” Từ trong hộc tủ di động, Mặc Thanh lấy ra một viên thuốc trắng và chai nước khoáng, đưa về phía Tô Uyển Ân.

“Mau uống đi…”
Theo bản năng cô lắc đầu như bằm tỏi, cô linh cảm đó chẳng phải là thứ hay ho gì.

“Không đến lượt em có quyền lựa chọn…”
Mặc Thanh hung bạo nắm lấy cằm Tô Uyển Ân, bắt ép cô nhìn vào mắt hắn, một giây kế tiếp, hắn dùng lực cạy miệng cô ra, nhét thuốc vào trong, dốc chai nước đổ vào miệng, ép cô nuốt xuống.
Cô ra sức vùng vẫy, nhưng chút sức lực yếu ớt của cô căn bản không thể nào đấu lại nổi sự thô bạo của hắn, viên thuốc chạy xuống dạ dày, khiến thần trí cô dần trở nên mụ mị, cả người như mất đi sự kiếm soát hành vi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.