Hành Trình Bất Tử

Chương 34: Quyển 1 - Chương 33




HÀNH TRÌNH BẤT TỬ
TẬP 1: Vĩnh Lạc Đồng Sinh



Vì chuẩn bị cho cuộc đi săn sáng ngày hôm sau, Andy đi ngủ sớm. Nhưng chỉ chừng nửa khuya, anh bị đánh thức vì tiếng gọi của một người. Miko đứng bên cạnh, lay vai Andy. Cô ta không biết tiếng Việt nên Andy đành phải lui vào trong u minh để nói chuyện.

-Micheal bị mắc kẹt rồi. Phải mau đem anh ta về. Đã qua mười hai tiếng rồi. Nếu mười hai tiếng sau không thể trở về cơ thể, anh ta sẽ chết. – Miko nức nở.
-Mắc kẹt ở đâu? Hai người đã làm gì? – Andy hoảng hồn hỏi.
-Bọn em nhận được tín hiệu có quái vật dị giới đột nhập, nên phải chạy tới ngăn cản. Nhiệm vụ của bọn em là không để cho các yêu quái cấp cao bước vào thế giới loài người. Micheal đã đánh lui được con quái vật đó. Nhưng khi nó rút lui lại để lại một lỗ hổng không gian. Micheal đã bị kéo vào trong đó luôn rồi! Em phải chạy về tìm người kêu cứu.

Andy ngay lập tức nhảy khỏi giường, khẩn cấp gọi cho Gilbert. Tuy bây giờ đang lúc nửa đêm, nhưng tình hình cấp bách vô cùng. Chỉ mười lăm phút sau bọn họ đã gặp nhau ở nhà xe. Đích thân Gilbert lái xe, bên cạnh anh còn có Jessica đã tề chỉnh ngồi chờ. Andy nhảy vào băng ghế sau cùng với Miko. Cô gái trẻ bắt đầu chỉ đường cho Gilbert chạy. Còn Andy nạp đầy đạn cho khẩu súng, đồng thời trang bị thêm nhiều vũ khí trên người. Lỗ hổng không gian đi vào dị giới. Ai biết được cái thứ ấy dẫn người ta đi đến đâu.

^_^

Bọn họ đứng ngay giữa thị trấn mà Jackson đã đề nghị hỗ trợ. Tuy mấy người khác không thấy gì, nhưng Andy có thể nhận ra cái lỗ xoắn vặn vẹo giữa đài phun nước. Nơi đó không gian bị xoay trònnhư phía trong máy giặc, tạo ra một thứ lỗ đen cùng với tiếng kêu ù ù đầy đe doạ. Andy liếc nhanh về phía Miko và hai người lại bước vào cõi u minh để nói chuyện.

-Micheal bị cuốn vào đó?
-Đúng vậy.
-Nếu không thể về kịp trong mười hai tiếng tới, cậu ta sẽ chết?

Miko gật đầu.
-Có cách nào kéo dài thời gian ra hơn không?
-Nếu em dùng hết tinh lực của mình truyền liên tục cho anh ấy thì có thể cầm giữ lại. Tối đa cũng chỉ có ba tiếng đồng hồ thôi.
-Hiểu rồi. Em ở lại. Nếu chúng tôi không về kịp thì cố gắng duy trì cho Micheal. Tôi sẽ về càng nhanh càng tốt.

Chung quy anh có mười bốn tiếng đồng hồ để đi và một tiếng đồng hồ để quay lại.

-Andy! – Miko gọi lại, sau đó đặt vào tay anh chiếc điện thoại màu hồng. – Nhấn nút gọi để khởi động áo giáp của Micheal, đồng thời cũng có thể trò chuyện với anh ấy trong khoảng cách xa. Nhưng không thể gọi xuyên qua các thế giới được. Vì vậy anh mang theo nó thì hữu dụng hơn để cho em giữ.

Andy rời khỏi cõi u minh. Dặn dò Gilbert tránh xa chỗ này, đồng thời dựng lên các biện pháp cách ly khu vực.

-Cậu chủ, xin hãy đem Jessica theo. Cô ta là một vệ sĩ rất có năng lực! – Gilbert nói với vẻ van nài.

Andy liếc nhìn cô gái lạnh lùng luôn dùng băng che một nửa khuôn mặt này. Dáng người cao to, cơ bắp thon dài, dẻo dai, hẳn nhiên là đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc. “Thôi được rồi, lần này đi gấp quá, không kịp điều người đi theo hỗ trợ. Do tìm người, nên càng đông càng tốt.” Andy gật đầu. Sau đó dứt khoác nắm tay Jessica, kéo cô ta nhảy vào lỗ đen vặn xoắn. Hút một cái, bọn họ như trôi tuột vào ống trượt nước, lao vù vù qua vũ trũ tối đen. Thỉnh thoảng có vài ánh sáng vụt loé lên. Đó chính là các thế giới song song mà bọn họ vừa mới lướt qua. Lần đầu tiên, Andy hiểu thế nào là đi xuyên qua các thế giới. Nhưng rất may, đường hầm thời không này chỉ có một lối vào và một lối ra, không có các ngã rẽ khác.

Thót người một cái, bọn họ đã đứng ở chỗ cũ, ngay kế đài phun nước của thị trấn. Thế nhưng những người khác không còn, cả dấu vế bánh xe mà Gilbert lái tới cũng không. Andy căng thẳng người, biết chắc họ đã không còn đứng ở vị trí cũ nữa.

-Micheal! – Andy gọi.

Chỉ có tiếng động vang vọng trong đêm. Nếu Micheal không việc gì, hẳn cậu ta đã nhảy ngược vào đường hầm để trở về rồi. Việc Micheal biến mất, chắc chắn là có nguyên do.


^_^

Buổi tối trong thị trấn Silence vô cùng yên tĩnh, nhưng không hiểu sao Peter đột nhiên thức dậy. Nó chui ra khỏi giường, sàn gỗ lạnh ngắt đối với đôi chân nãy giờ vẫn vùi trong chăn. Đêm đen như nặng nề khoác lên người nó chiếc áo nặng trịch, cô quạnh. Chung quanh không một tiếng động, nhưng Peter lại bị hấp dẫn đi về phía cửa sổ.

Nhà của nó là một lò bánh nổi tiếng nằm ngay giữa thị trấn, có tầm nhìn bao quát ra quảng trường, nơi có cái hồ phun nước vui vẻ lúc nào cũng róc rách. Phía đối diện quảng trường là nhà thờ chính, nơi Peter thường phải đi vào mỗi sáng chủ nhật với những bộ áo ủi phẳng phiu và sạnh sẽ. Nó và mọi người sẽ hát những bài thánh ca, đọc kinh và ăn bánh thánh. Nó đột nhiên sực nghĩ, “Hôm nay là thứ mấy vậy?” Đầu nó ù ù còn trí nhớ thì mù mịt.

Peter nhìn thấy đôi nam nữ đó đột nhiên xuất hiện trong một khoảng không vặn vẹo giữa hồ nước. Dường như họ từ trong vòi phun nước bị tống ra vậy. Hai người nhẹ nhàng đáp xuống thành hồ. Vậy mà Peter cứ tưởng họ phải rơi ùm xuống nước rồi chứ.

-Micheal! – Người đàn ông thét vang.

Anh ta mặt một chiếc áo choàng màu đen, dài. Bên trong là một bộ áo vét phẳng lì cùng với caravát lịch sự. Cô gái vận một chiếc váy ngắn với tua ren cầu kỳ, một chiếc tạp dề trắng không khác nào những búp bê mô hình hầu gái trong tiệm đồ chơi.

Được rồi, bọn họ khá kỳ quái, xuất hiện một cách kỳ quái và hành động cũng kỳ quái luôn. Người đàn ông rút súng ra cầm sẵn trên tay, còn cô gái cũng căng thẳng sờ sờ lên đốc kiếm mình mang theo. “Những người nguy hiểm!” Peter quyết định chạy đi gọi cha mẹ mình. Họ đang ngủ phía dưới lầu, để có thể thức dậy làm bánh sớm mà không làm phiền đến giấc ngủ của lũ trẻ.

Peter chạy thẳng vào phòng, hô to “Cha, Mẹ!” Nhưng bọn họ không có ở đó, chiếc giường lộn xộn những chăn màn, nhưng họ không còn ở đó. Dường như người vừa mới rời đi vậy. Họ có thể đi đâu cơ chứ? Cùng lúc cả hai người à? Peter quyết định chạy sang phòng mấy đứa em, kêu chúng nó trốn dưới kho, trước khi mấy kẻ nguy hiểm kia tấn công vào nhà họ. Phòng đứa em trai kế trống không. Căn phòng diêm dúa của đứa em gái út cũng không có người. Peter run sợ, chẳng lẽ cha mẹ đã mang mấy đứa em trốn đi hết rồi sao. Tại sao bỏ nó ở lại?

Nó run rẩy dựa vào cánh cửa. Bọn họ mới ở đây thôi, chỉ mới vừa ở đây. Chiếc đèn pin của em gái nó hay dùng để đọc sách lén trong chăn vẫn còn mở. Peter tiến vào, chụp lấy cây đèn pin. Đột nhiên nó nhìn vào tấm gương phía tủ quần áo trong phòng. Nó đứng bên giường, gương mặt kinh hoảng. Còn em gái nó, say sưa ngủ, cùng với một quyển sách mở ra dở dang.


Nhìn trên giường, không có người. Nhìn vào kính, em nó vẫn đang ngủ trên giường. Nó tiến về phía tấmgương, sờ vào đó để chắc rằng đây là thật. Không phải một loại màn hình, ảnh chiếu gì đó. Chiếc gương bình thường, nó trong gương bình thường. Chỉ có vấn đề là chiếc gương phản chiếu những thứ mà nó không thể nhìn thấy bên ngoài mà thôi. Peter kiểm tra chiếc giường lần nữa. Trống không.

Phía bên phòng đứa em trai có một hồ nuôi cá cảnh. Hình ảnh phản chiếu trong hồ cá cũng là đứa em trai đang ngủ say trong đống ổ chăn của nó. Peter chạy qua phòng cha mẹ. Lấy chiếc gương nhỏ trong học tủ bàn trang điểm. Nhìn qua chiếc gương tay, nó thấy cha mẹ mình cũng đang ôm nhau ngủ trên giường. Peter kinh hoảng. Chuyện gì đang xảy ra với nó vậy?

Mọi người chỉ tồn tại trong gương, còn bên ngoài này, chỉ có mình Peter là có thật. Tại sao? Peter vẫn giữ lấy chiếc gương tay, rón rén đi ra ngoài cửa. Nó quan sát qua lớp cửa kính, “Hai người kia đã đi dây mất rồi?” Nó xoay tay nắm cửa, chạy qua nhà người hàng xóm tốt bụng Cathy. Chị ấy mở một cửa hàng trang phục, rất hay cho nó kẹo ăn.

Tiệm của Cathy không khoá, đèn còn mở. Nó nhìn thấy chị ở trong gương đang ngồi đính lại mấy cái nút áo cho bộ y phục sáng mai phải giao gấp. Nó lấy gương ra, trong căn phòng trống trơn chỉ có mình Peter đứng. Được rồi, lúc này thì nó sợ hãi thật sự. Biết một thằng nhóc tám tuổi khi sợ quá sẽ làm gì không? Nó đứng khóc tô tô ngon lành.

Dường như sợ nó sẽ buồn khi sống trong thế giới có một mình. Ông trời ban xuống vài người bạn. Tiếng ồn ào kinh khủng phát ra từ nhà thờ. Peter bước ra ngoài kịp lúc nhìn thấy một ánh sáng vàng kim vọt ra khỏi cửa. Chính xác là bị đánh văng ra, bay ngang qua khiến cánh cửa vỡ nát bét.

Người robot lồm cồm bò dậy khỏi đống gạch vụn vỡ nát. Có tiếng súng vang dội trong nhà thờ, và sau đó là nóc nhà thờ cũng sập xuống luôn. Peter nhìn thấy con quái vật luôn xuất hiện trong những cơn ác mộng của nó. Con quái vật đầu bò khổng lồ mà nó bị ám ảnh sau khi xem phim ngưu ma vương. Lần này là đôi nam nữ nó đã nhìn thấy, chạy vội ra khỏi nhà thờ. Cơ thể họ khá bẩn thiủ và rách nát hơn lúc ban đầu rất nhiều. Ba người có kích cỡ bình thường đối đầu với một con quái vật to cao còn hơn nóc nhà.

Nó không xem nữa, kết cục chẳng phải quá rõ ràng ư. Peter dự định đi về nhà, rồi leo lên giường ngủ tiếp. Đây chắc chắc là ác mộng rồi, có điều chân thật hơn mấy lần trước mà thôi. Khi nó thức dậy chắc chắn sẽ bị mẹ la mắng vì cái tội đi học trễ.

Peter thong thả đi về nhà, khi bọn người kia bắt đầu ẩu chiến. Người đàn ông áo khoác đen liên tục bắn đạn về phía con quái vật. mỗi lỗ đạn như có acid khiến lớp da của con quái vật kêu xèo xèo rồi rữa nát ra. Nhìn anh ta bắn súng hai tay, rồi lần lượt thay đạn chỉ bằng một tay quả thật điệu nghệ vô cùng. Mấy bộ phim gần đây nó xem hơi có phần ba xạo. Đạn cứ bắn hoài không hết. Còn giấc mơ này mới thật chân thực nha. Mỗi băng đạn chỉ bắn được có hai mươi viên thôi, phải thay mới băng đạn liên tục. Peter nghĩ chắc chiếc áo khoác kia móc đầy những băng đạn trong đó, vì vậy người đàn ông mới có thể bắn thả cửa như vậy.

Con quái vật dĩ nhiên không phải loại hiền từ gì. Nó đâu chịu đứng yên cho người ta bắn. Ngưu ma vương hung hẳn đi ra khỏi nhà thờ. Kéo sập mấy bức tường cản lối của nó.

Cô gái mặc đồ hầu gái tuốt kiếm. Lưỡi kiếm phập phồng ánh lửa xanh như bếp ga. Peter không biết mình có nhìn lộn không, hình như cậu thấy hình ảnh gương mặt một người thấp thoáng trong ngọn lửa của lưỡi kiếm. Cô gái nhanh nhẹn chạy trên mặt đất, né tránh tức thời những đòn tấn công của ngưu ma vương, tiếp cận gần con quái vật rồi ra tay chém những nhát nguy hiểm khiến nó gầm rú. Các nữ chiến binh anh hùng trong lòng Peter, chắc chắn là đàn em của cô ta rồi. Xinh đẹp, mạnh mẽ và rất nguy hiểm khi đối mặt với kẻ thù. Bây giờ nó không muốn đi ngủ nữa. Dễ gì gặp được một giấc mơ hay đến nhường này.

Robot màu vàng rút kiếm vẽ những vòng tròn ma pháp lơ lửng giữa không trung. Peter cứ tưởng nó là thứ vũ khí huỷ diệt có mang theo tia lazer hay kỹ năng đặc biệt nào đó, chỉ không ngờ robot vàng lại là ấn pháp sư. Người vừa mới vẽ pháp ấn nhảy vào trong trung tâm vòng tròn. Xuất hiện phía bên kia là một chiếc máy bay tiêm kích cỡ nhỏ. Ôi trời ơi, đây là biến thân, một bộ giáp biến hình! Chiếc máy bay vút lên trời cao, bắn ra hai loạt đạn. Mà hình như không phải đạn mà là hai móc lao có dây xích dài buộc phía sau. Móc lao ghim vào vai và bắp chân con quái vật. Máy bay đảo thân, khiến cho sợi dây xích quấn chặt quái vật lại. Chân nó đã bị kiếm lửa xanh tấn công bị thương, bị chiếc máy bay kéo, nó liền ngay lập tức ngã ầm xuống. Người cầm súng phản ứng tức thì, tiếp cận khuôn mặt ngưu ma vương, bắn vào mắt nó. Con quái vật gầm rú, trời long đất lở. Peter nghe được trái tim mình run rẩy theo từng tiếng gầm. Có khi nào tiếng gầm đó làm sập luôn mái nhà, rồi đè trúng nó. Trời ơi, quả thật kinh khủng mà!

Trước mặt chiếc tiêm kích vàng xuất hiện một trận đồ pháp chú hình tròn, nó lao qua rồi lại biến thành người mặc áo giáp vàng như lúc đầu. Trên tay anh ta còn cầm hai sợi dây xích trói chặt con vật, thanh gươm đã gắn ngay ngắn ở vị trí sau lưng.


Người đàn ông áo đen thay vào một băng đạn khác. Lần này công hiệu dữ dội hơn. Con quái vật la lên một tiếng kinh khủng rồi ngay sau đó tắt ngấm. Nó đã bị tiêu diệt rồi chăng?

Tuyệt vời, ba người này siêu quá. Nó dường như vừa mới xem qua một bộ phim hành động đặc sắc, chân thật vô cùng. Giấc mơ quả thật tuyệt cú mèo. Nó không biết nên thán phục sức tưởng tượng khủng khiếp của mình hay thán phục mấy người kia chiến đấu quá siêu. Nó háo hức vỗ tay ầm ầm khiến cả ba người cùng quay lại.

-Tại sao lại có một đứa trẻ ở đây? – Andy kinh ngạc nhìn nó.
-Không lý nào, em đã đi kiểm tra hết toàn bộ thị trấn này, không có ai hết mới phải. Mà đây cũng không phải là một thế giới nữa. Đây chỉ là một mảnh vụn, bên ngoài thị trấn này chỉ là không gian đen ngòm vô tận của cõi u minh mà thôi.
-Con quái vật chúng ta vừa mới tiêu diệt không phải là sinh vật sống duy nhất ở đây sao? Anh tưởng nó là thần chủ của thế giới này.
-Không thể nào ... – Micheal lắp bắp.

Ba người bàn bạc những chuyện mà nó không hiểu nổi. Nói chính xác hơn là chỉ có hai người đàn ông nói chuyện, cô gái vẫn đứng im lặng, kiên nhẫn chờ. Bọn họ đang nói về Peter, hẳn nhiên rồi, ở đây còn có thằng nhóc nào ngoài nó. Người áo đen rút ra chiếc điện thoại, bấm nút kết thúc cuộc gọi. Chiếc áo giáp hoàng kim mở tách ra, xếp gọn lại, sau đó co rút cho đến khi chỉ còn là một chiếc đồng hồ đeo tay. Người đàn ông thứ hai nhìn có vẻ trẻ hơn, mặc đồ như du khách, quần kaki lửng và áo sơ mi in hoa. Bây giờ đã là tháng chín, thời tiết ở vùng này bắt đầu se lạnh rồi, bộ đồđó có vẻ không hợp lắm.

-Andy, nó còn có thể nhìn thấy em nữa! – Micheal reo lên, hiện nay anh đang ở dạng linh hồn, lẽ ra người thường không thấy được mới đúng.
-Chúng ta không phải ở không gian của mình, nên có lẽ các quy luật thông thường không áp dụng được. Jessica, cô cũng nhìn thấy Micheal đúng không?

Jessica lẳng lặng gật đầu. Rốt cuộc cô cũng đã biết hồn ma là như thế nào. Thì ra đây là những thứ mà cậu chủ Andy vẫn thường thấy được. Jessica khá cao hứng, thậm chí lúc nãy cô đã nhìn thấy linh hồn của cậu chỉ Barry trong thanh kiếm Bloody Marry này. Cô ta lại rút kiếm ra, ngọn lửa xanh ngay lập tức vụt cháy như lưỡi kiếm đã được tẩm dầu.

-Cậu Barry! – Jessica thầm gọi.

Ngọn lửa bốc cháy dữ dội hơn. Và từ trong ngọn lửa xanh, khuôn mặt của Barry xuất hiện.

-Jessica! – Anh ta trả lời.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.