Thị trấn Tasiilaq mỹ lệ, bao phủ trong làn áo bạc, trắng noãn tinh khiết như tiên cảnh.
Tiết Xán Đông làm xong công việc, rốt cục có thời gian mang theo vợ con đi du lịch.
Giờ này chính là thời gian cơm trưa, nhà ba người ngồi trong phòng khách sạn, ăn tiệc thịt hươu ông chủ tỉ mỉ chuẩn bị. Đương nhiên, Bảo Bảo Tiết Tĩnh Kỳ tuổi còn nhỏ, chỉ có thể ăn thức ăn dinh dưỡng mẹ đặc biệt nấu cho bé.
“Nó ngoan quá.” Cố Du cười rạng rỡ nhìn con, nhìn mặt nó cố gắng cầm cái thìa nhỏ ăn rau quả mềm năm màu, thật sự là sức mạnh của mỹ vị có thế khiến người ta yêu thích.
Tiết Xán Đông nhéo cái mặt nhỏ của con trai, “Đồ tham ăn, ăn cái gì cũng ngon.”
Cố Du một tay nâng má, cười như đóa hoa, trong mắt toàn là hai bố con nhà này.
“Đừng chỉ nhìn nó, em cũng ăn chút đi.” Tiết Xán Đông xiên một miếng hươu thịt đút tới miệng cô.
Cố Du ngoan ngoãn nuốt, nhìn thấy yêu mến trong mắt anh, không nhịn được khẽ nói: “Anh không cần lo lắng sức khỏe của em nữa, giờ em thân thể cường tráng, không chừng có thể chạy marathon.” Mà kinh nguyệt của cô cũng đã khôi phục bình thường, các chỉ tiêu cơ thể đều tốt đến không thể tốt hơn rồi.
Tiết Xán Đông cười gật đầu, lo lắng cô sẽ thành thói quen.
Cố Du nhìn anh, nhu tình giữa lông mày tràn ngập. Cô biết anh đối với mình tốt bao nhiêu, dù cho mỗi ngày bề bộn nhiều việc, nhưng cũng chưa từng lơ là cô. Mà còn để trấn an nội tâm bất an của cô, hai tháng trước họ đã nhận giấy kết hôn một lần nữa. Lần du lịch này, cô có dự cảm anh sẽ thực hiện hứa hẹn lời cầu hôn một lần nữa. Nghĩ như vậy, cô không nhịn được cười đến càng ngọt. Thật ra hình thức đối với cô mà nói thật sự chẳng quan trọng, nhưng anh có lòng muốn cho cô một hồi ức đẹp, đương nhiên cô sẽ không chối.
“Buổi chiều phải làm gì không?” Cô không nhịn được thăm dò.
Tiết Xán Đông lắc đầu, cười đến thần thần bí bí, “Đi theo anh là được, đừng hỏi nhiều như vậy. Cơm nước xong xuôi nghỉ một lát, điều chỉnh lệch múi giờ một tí.”
“Vâng.” Cố Du dịu dàng đáp, lúc nhìn Tiết Xán Đông, trong mắt dường như có thể nhảy ra hồng tâm, “Anh thích salad này không? Em có thể học làm.”
“Gần đây thích nấu ăn rồi à?”
“Đúng vậy đấy, muốn cho các anh ăn no mà.”
“Về sau đừng đáng yêu như thế nữa.” Tiết Xán Đông nén chẳng đặng kéo người vào trong ngực, vừa hôn vừa bóp mặt.
“Đừng coi em như trẻ con thế.” Cố Du sờ gương mặt bị anh bóp, cười kháng nghị.
“A –! Bố! Không!” Bảo Bảo Tiết Tĩnh Kỳ vừa lấy đồ từ trong bát lên, đã nhìn thấy bố đang bóp mẹ, lập tức cũng không ăn mì nữa, toàn thân đều thể hiện sự phản đối mãnh liệt của mình.
“Thằng nhóc thối.” Tiết Xán Đông bị nó chọc cười, cố ý kéo Cố Du, làm bộ muốn cắn cô, hôn gương mặt của cô.
Tiết Tĩnh Kỳ thấy thế càng oa oa kêu to, trực tiếp định lao từ ghế trẻ con ra ngăn cản bố.
“Anh đùa nó làm gì?” Cố Du đẩy Tiết Xán Đông ra, vừa giận anh, vừa ôm con vào trong ngực.
“Đây là con mèo hoa nhà ai thế?” Tiết Xán Đông không nhịn được cười đùa con, sau đó còn dùng thìa gắp ít mì mềm, đưa đến bên miệng nó.
Mèo hoa giờ đang giận đây, xị mặt thở phì phì, nhưng nhìn thấy mì sợi thích ăn, vẫn không nhịn được mở cái miệng nhỏ ra, ăn trông cực kỳ đáng yêu. Hàng mày nhỏ nhíu lại, miệng nhỏ nhai, khiến lòng người cũng say.
“Đáng yêu không?” Cố Du thấy con trai mình thật sự là chỗ nào cũng tốt.
Tiết Xán Đông cười nói: “Nó đúng là lúc nào cũng không quên ăn.”
“Trẻ con mập mạp mới đáng yêu, ảnh chụp anh khi còn bé mẹ cũng cho em xem rồi, cũng rất đáng yêu đấy. Nhưng sao mặt anh cứ nghiêm túc thế?” Cố Du nghiêng đầu nhìn anh, trong mắt đều là nhu tình.
Tiết Xán Đông lần lượt hôn hai mẹ con một cái, mới chậm rãi trả lời: “Khi còn bé nhật trình sắp xếp của anh còn kín hơn hiện tại, hơn nữa trong nhà có quy củ, bất kỳ chương trình học gì chỉ cần bắt đầu là không được từ bỏ, em nói anh có thể vui vẻ sao?”
Cố Du gật gật đầu, vừa thả con lại vào ghế dựa để nó ăn cơm, vừa hỏi ông xã: “Vậy bây giờ anh biết ơn họ không?”
Tiết Xán Đông không thể phủ nhận ‘Ừm’ một tiếng. Đối với đứa trẻ có dã tâm và trả thù, quan trọng nhất chính là khiến năng lực và dã tâm của nó xứng đôi, không thì đứa bé này cả đời sẽ sầu não uất ức, căm hận mình vô năng.
Cố Du cũng am hiểu sâu sắc đạo lý này, nhìn khuôn mặt nhỏ của con ngây thơ, cảm thán nói: “Xem tính cách thằng nhóc về sau.”
Tiết Xán Đông gật gật đầu, lại bón ít salad đến miệng Cố Du, “Rồi, ăn xong nghỉ ngơi một lát.”
Cố Du nghe lời ‘Ừm’ một tiếng, đối với bất kì an bài gì của cũng anh không có ý kiến.
Một nhà ba người vui vẻ rộn ràng ăn cơm trưa xong, liền đi nghỉ ngơi. Cố Du ngủ một giấc liền ngủ đến hơn năm giờ chiều, lúc tỉnh lại con trai bên cạnh vậy mà cũng vẫn đang ngủ, chỉ có Tiết Xán Đông không thấy đâu.
“Anh đi đâu rồi?” Cô bấm điện thoại gọi anh.
Bên kia truyền đến tiếng nói quen thuộc, anh nói: “Em tỉnh sớm quá.”
Cố Du cười, không nhịn được nũng nịu: “Anh ở đâu thế?”
“Con tỉnh chưa?”
“Chưa.”
“Vậy em bảo dì đi phòng thăm, Phó Lỗi ở cửa ra vào, bảo anh ta mang em qua đây.”
“Vâng…” Cô nói ngọt ngào, nụ cười trên mặt cũng ngăn không được, chẳng những đặc biệt chọn một chiếc áo khoác màu trắng vừa mua, còn trang điểm một lần nữa.
Đang định đi ra ngoài gọi người, thằng nhóc tỉnh, Cố Du mỉm cười, đành phải chú ý con trước, giúp nhóc mặc áo ngoài thật dày, đội mũ găng tay, mới đi ra ngoài tìm Phó Lỗi.
Greenland nhằm trung tuần tháng mười một, thời gian mặt trời lặn khoảng bốn giờ rưỡi. Cố Du mới ra cửa chính khách sạn, liền bị con đường nhỏ được đặc biệt dùng ánh đèn trải ra hấp dẫn ánh mắt. Bởi vì hôm qua có trận tuyết lớn, làm nổi bật toàn bộ thị trấn, như Thiên Đường nơi nhân gian, đẹp đến mức không chân thực. Hôm nay thời tiết rất tốt, bởi vì không bị ô nhiễm ánh sáng, bầu trời đêm sáng sủa bao phủ thị trấn tuyết, khiến người như si như say.
Cố Du ôm con đi tới dọc theo đường nhỏ, rất hiếu kì hai hàng đèn nhỏ màu vàng đáng yêu này sẽ dẫn họ tới đâu. Bảo Bảo Tiết Tĩnh Kỳ hưng phấn oa oa gọi bậy, lúc chỉ chỉ trên trời, lúc muốn sờ sờ ngọn đèn nhỏ, Cố Du bị nó chọc cười ha ha, hai mẹ con vui vẻ đi tới, đi tới, đi qua một chỗ ngoặt, cuối cùng đến nơi tiên cảnh khiến cô kinh ngạc ngây ra.
Nơi đó không chỉ có anh, có anh mặc âu phục giày da ý cười đầy mặt. Còn có dân trong thôn, đống lửa, và hoa hồng đỏ đếm không xuể.
Cô biết mình rất tục, chỉ thích hoa hồng. Mà anh cũng hiểu, con đường nhỏ hoa hồng, tiểu đình làm từ hoa hồng, cầu hoa hồng, phối hợp với con đường màu vàng bằng đèn nhỏ này, và người dân hai bên tay cầm bó đuốc và nét mặt tràn đầy chúc phúc.
Hỏa hồng như lửa, như nhận biết nội tâm của cô với tình yêu, nóng bỏng lại ấm áp.
Anh… Thực sự là quá hiểu cô.
Cố Du đỏ mắt không nhịn được, nhìn người đàn ông chậm rãi đi về phía mình, cảm xúc bành trướng.
“Em đến sớm, anh vẫn chưa làm xong.” Anh đứng vững, vừa đón con vào trong ngực, vừa phá phong cảnh nói một câu như vậy.
Cố Du lập tức nín khóc mà cười, đưa tay nhẹ nhàng nện anh một cái.
“Anh tìm được mục sư từ đâu thế?” Cô nhìn ông cụ mặc áo trắng trong đình viên, đeo thập tự giá cự tinh, thấp giọng hỏi anh. Phải biết tại trong thị trấn gần như toàn bộ đều là người Inuit, mà còn rất tôn trọng sự nguyên thủy và tự nhiên, tìm được một vị mục sư thật sự là có phần khó khăn.
Tiết Xán Đông cười nói: “Đương nhiên là anh có cách.”
“Anh định cầu hôn và làm hôn lễ cùng một chỗ à? Lúc này cũng không quên nhớ tới hiệu suất sao?” Cố Du không nhịn được cười chế nhạo anh.
Tiết Xán Đông tâm trạng vui vẻ, cúi người hôn cô một cái, thay mình giải thích nói: “Lúc đầu anh định cầu hôn ban đêm cơ, ngày mai thì cử hành hôn lễ, nhưng trưởng thôn nói với anh ngày mai rất có thể sẽ có tuyết lớn, nên chỉ có thể bước nhanh.”
Cố Du không quan tâm những chuyện này chút nào, cười tới gần ngực anh, hạnh phúc như đứa bé con.
“Nào, ôm nó đi.” Tiết Xán Đông nói với Phó Lỗi và dì ở ven đường, hai người lập tức tiến lên đón bé con, tự động đứng ở hai bên đường nhỏ chuẩn bị xem lễ.
Bảo Bảo Tiết Tĩnh Kỳ cười như được mùa, hiếu kì với tất cả chung quanh đến không thể rời đi, lúc ngắm hoa, lúc nhìn bó đuốc, cái đầu nhỏ đung đưa trái phải, loay hoay sắp không chú ý được, căn bản không có chú ý bố mẹ lúc này đang làm gì.
Trong ngực không có con, Tiết Xán Đông và Cố Du đứng vững, thâm tình nhìn nhau, sau đó anh vừa móc nhẫn cưới ra, vừa quỳ một gối xuống.
Cố Du vốn không cảm thấy mình sẽ khẩn trương, nhất là khi anh còn luôn luôn biết phá hư bầu không khí, nhưng khi cô nhìn ánh mắt của anh, tất cả đều không ổn. Cô nhìn thấy chân thành tha thiết, nhìn thấy yêu thương, nhìn thấy dịu dàng, thậm chí nhìn thấy vĩnh viễn.
“… Gả cho anh đi, sau đó cùng anh sống đến già, không rời không bỏ, được không?” Tiết Xán Đông thâm tình hỏi cô, dùng thứ ngôn ngữ chất phác để biểu đạt tiếng lòng mình.
Cố Du căn bản khống chế không nổi nước mắt của mình nữa, cũng chính đến giờ này cô mới hiểu được dụng ý của anh, hóa ra lời cầu hôn chân tâm thật ý, thực sự không giống. Trái tim sẽ đau, sự đau đớn cùng loại với hạnh phúc, khiến cô lần nữa không thể tin được mình sẽ may mắn như thế.
“Được…” Cô nghẹn ngào đồng ý với anh.
Quần chúng vây xem bên cạnh, lập tức hoan hô, có lẽ họ nghe không hiểu cô đang nói cái gì, nhưng hành động khóc đến thảm liệt vô cùng, còn không quên gật đầu mạnh đáng yêu, họ đều nhìn hiểu.
Tiết Xán Đông dịu dàng cười, giúp cô đeo nhẫn, sau đó hôn tay cô, đứng dậy, kéo người vào trong ngực, dâng lên môi hôn chân thật nhất, dịu dàng nồng nhiệt nhất.
Bảo Bảo Tiết Tĩnh Kỳ bị chiến trận này dọa, lập tức mở miệng nhỏ ra òa khóc.
May sao có dì và Phó Lỗi cùng dỗ dành nó, giờ mới không còn phá hỏng hành trình tiếp theo.
Cố Du nhìn anh cầm vải trắng che mặt cho cô, quả thực ngây người, “Thứ này anh cũng chuẩn bị?”
Tiết Xán Đông cười: “Mặc dù trời lạnh em không thể nào mặc áo cưới, nhưng chương trình cần thiết không thể thiếu.”
“Đừng hại em khóc được không…” Cô làm nũng, lau nước mắt, chỉ còn thiếu nước mượn cái gương nhỏ để xem mình có nhòe hết phấn son không.
Tiết Xán Đông giúp cô giải nghi hoặc, anh vừa hôn cô qua mạng che mặt, vừa rỉ tai nói: “Em yên tâm, bây giờ em đẹp lắm.” Đẹp đến mức tựa như lần đầu nơi sa mạc nhìn thấy em.
Cố Du hờn dỗi anh một lát, giao mình vào trong tay anh.
Tiết Xán Đông lại lấy bó hoa hồng đỏ ra, đặt vào trong tay cô, mạng che mặt màu trắng, trang phục mùa đông lông nỉ màu trắng, mặc dù tạm thời coi là trang phục cô dâu, lại đẹp khiến người ta phải ngoái nhìn.
Hai người chậm rãi đi đến chỗ mục sư, mọi người bên cạnh còn tự động nghịch ngợm hát khúc quân hành hôn lễ trứ danh.
Mục sư cao tuổi cười như tôn Phật Di Lặc, đáng yêu, vui vẻ.
Ba người đứng vững, tiếng ca cũng tự động kết thúc.
Mục sư già thanh cuống họng, dùng ngữ âm tiếng Anh đậm nói lời dạo đầu: “Ngày vô cùng đẹp trời, người vô cùng đẹp đẽ, hôm nay chúng ta đoàn tụ tại đây, cùng tham gia hôn lễ của anh Tiết và cô Cố. Hôn nhân là sự thăng hoa của tình yêu và niềm tin lẫn nhau. Nó không chỉ cần hai bên yêu nhau một đời một kiếp, càng cần sự tương trợ tin cậy suốt đời trọn kiếp. Hôm nay anh Tiết và cô Cố ở đây nghiêm trang tuyên bố với mọi người sự hứa hẹn với tình yêu và sự tin tưởng với đối phương. Anh Tiết và cô Cố, giờ xin hai người tuyên bố với mọi người tâm nguyện kết hôn của hai người.”
Tiết Xán Đông nhìn Cố Du, thật sâu, Cố Du cũng nhìn anh, dịu dàng.
Hai người không hề nói lời gì, lại đều hiểu tâm nguyện của nhau.
“Thưa mục sư, chúng tôi đã nói xong.” Tiết Xán Đông cười biểu thị.
Mục sư già ‘Ủa’ một cái, còn nhíu lông mày, cười híp mắt nói: “Được rồi, thế … cũng được. Vậy, cô Cố, cô cảm nhận được tâm nguyện của anh ấy rồi chứ?”
Cố Du gật gật đầu: “Đúng vậy, đã cảm nhận được.”
“Vậy thì tốt, nếu hai người đều cảm nhận được, vậy… anh Tiết Xán Đông.” mục sư già khó khăn nói tên Tiết Xán Đông.
“Vâng.”
“Anh có nguyện ý cưới cô Cố Du làm người vợ hợp pháp của anh. Dù sung sướng hay vất vả, giàu có hay nghèo khó, khỏe mạnh hay tật bệnh, vui vẻ hay ưu sầu, anh cũng không giữ lại chút gì mà yêu thương cô ấy, trung thành với cô ấy đến vĩnh hằng hay không?”
Tiết Xán Đông nhìn Cố Du, không hề nghi ngờ trả lời: “Tôi nguyện ý.”
Nước mắt Cố Du chảy ra, quần chúng cười vang lại cảm động, cảm động lại cảm động, mục sư già rất hài lòng gật gật đầu, hỏi tiếp Cố Du: “Cô Cố Du.”
“Vâng.”
“Cô có nguyện ý gả cho anh Tiết Xán Đông, chấp nhận anh làm người chồng hợp pháp của cô. Dù sung sướng hay vất vả, giàu có hay nghèo khổ, khỏe mạnh hay tật bệnh, vui vẻ hay ưu sầu, cô cũng không giữ lại chút gì mà yêu thương anh ấy, trung thành với anh ấy đến vĩnh hằng hay không?”
Cố Du cũng nhìn Tiết Xán Đông thật sâu, vừa chảy nước mắt, vừa vô cùng chân thành nói với anh: “Tôi nguyện ý.”
“Được!” mục sư già quá là hưng phấn, giọng bất giác nâng cao mấy tông, cười nhìn qua đôi tân nhân, nói: “Phía dưới xin cùng tôi tuyên thệ.”
Hai người nhìn nhau, chuẩn bị sẵn sàng.
Tiếp sau mục sư già nói một câu, hai người lặp lại một câu.
Chờ khi câu tuyên thệ tiếng Anh hoàn tất, Tiết Xán Đông đột nhiên vươn tay ra hiệu cho mục sư hơi ngừng một lát. Sau đó anh nhìn về phía Cố Du, dịu dàng hứa hẹn với cô: “Anh sẽ làm người chồng tốt xứng đáng, cho em trọn đời hạnh phúc.”
Cố Du tiếp nhận yêu thương của anh, hai mắt đẫm lệ gật đầu: “Em cũng thế… Em cũng sẽ làm người vợ tốt xứng đáng, cho anh một đời hạnh phúc.”
“Anh yêu em.” Anh không nhịn được xốc mạng che mặt lên hôn cô.
“Em cũng yêu anh.” Cô khóc hôn trả anh.
“Khụ khụ –” quý ngài mục sư già cảm thấy đến thời gian cũng đến, cười híp mắt ngắt lời hai người, ra hiệu cho Tiết Xán Đông che mạng che mặt một lần nữa, mới cầm chiếc nhẫn từ trong tay đứa bé bên cạnh: “Ở đây có hai cái nhẫn, chúng là biểu tượng hôn nhân, chúng là vòng tròn hoàn mỹ đại diện cho sinh mệnh và tình yêu, biểu tượng cho tình yêu vĩnh hằng.”
Cố Du thấy thế, vội lấy chiếc nhẫn kim cương vừa rồi anh cầu hôn nên đeo lên xuống, đổi về ngón giữa.
Mọi người thấy thế, lập tức cười ha ha, ngay cả Tiết Xán Đông cũng cười nhìn cô, ánh mắt kia giống là nói Sao mà đáng yêu thế chứ lị?’.
“Ây… giờ xin chú rể đeo nhẫn lên tay cô dâu.” mục sư già làm bộ không nhìn thấy mở miệng.
Tiết Xán Đông lấy nhẫn cưới ra, đeo lên cho Cố Du. Sau đó không đợi mục sư già mở miệng, Cố Du bèn chủ động lấy một cái nhẫn cưới khác ra, đeo lên cho Tiết Xán Đông.
Lão mục sư: “… Ờ, giờ theo chương trình, anh nên nhấc mạng che mặt lên hôn cô dâu của anh, nhưng vừa rồi hai người đã nhấc mạng che lên hôn rồi, nên chương trình này… thôi tùy đi.”
Mọi người cười ha ha.
Tiết Xán Đông kéo Cố Du, lần này không vén mạng che mặt lên, mà là chui vào, cho cô một nụ hôn thế kỷ.
Mọi người vui cười, ao ước, cảm động.
Lão mục sư đột nhiên mở giọng: “Giờ tôi tuyên bố, anh Tiết Xán Đông và cô Cố Du, chính thức trở thành vợ chồng.” Sau đó thốt ra một tràng từ xuyên màn đêm, xen lẫn trong tiếng mọi người nói cười vui vẻ.
“… Từ nay về sau, hai người sẽ không còn bị mưa lạnh xối ướt, bởi vì hai người trở thành người che chở bảo vệ nhau. Từ nay về sau, hai người không còn cảm thấy rét lạnh, bởi vì hai người làm ấm tâm hồn nhau. Từ nay về sau, hai người đã không còn cô đơn tịch mịch. Từ nay về sau, hai người vẫn là hai người, nhưng chỉ có một sinh mệnh. Chỉ mong cuộc sống của hai người, mãi mãi tốt đẹp lâu dài.”
Hôn lễ náo nhiệt hạ màn trong tiếng cười vui, sau đó chính là tiệc cưới mỹ vị. Nhưng mặc dù Tiết Xán Đông an bài rất nhiều món ngon ở khách sạn cung cấp cho các người dân dùng chung, nhưng anh mới mở tiệc không bao lâu, mang theo bà xã và con trai thân yêu, chạy tới vòng cực Bắc cách đó sáu mươi dặm Anh.
Đêm nay thời tiết tốt, khả năng cực quang xuất hiện cực cao.
Trong lều, đứa bé chơi một ngày lại ngủ say sưa. Bên cạnh đống lửa bên ngoài, một cặp vợ chồng vừa tổ chức lễ thành hôn, rúc vào nhau, nhìn lên bầu trời, uống canh nóng.
“Đây cũng là một phần kế hoạch sao?” Cô nũng nịu hỏi.
“Đúng vậy, gần đây thời tiết khó lường, hôm nay là tốt nhất. Đợi ngày mai tuyết rơi, thì không chắc thấy được nữa.”
“Ồ.” Cô làm ổ trong ngực anh, hạnh phúc muốn để thời gian vĩnh viễn dừng lại tại thời khắc này.
“Biết cực quang đại diện cho có ý gì không?” Anh thấp giọng hỏi cô.
Cố Du cười, “Tình yêu vĩnh hằng.” Lần đầu họ đến ngắm cực quang, anh nhất định không biết ý nghĩa kia là gì. Giờ không biết tìm hiểu được những thứ này từ đâu, khó trách nhất định phải mang cô đến ngắm.
“Em biết à?”
“Ừm.”
Tiết Xán Đông gật gật đầu, hôn trán của cô, bất ngờ hay không không quan trọng, chỉ cần hiểu tâm ý của anh là được.
“Xán Đông…”
“Ừm?”
“Thật ra, trước kia không hoàn toàn là giả.” Cô ngẩng đầu nhìn anh, không tự chủ được muốn nói những điều này với anh, “Mặc dù cũng mãi sau em mới nghĩ rõ.”
“Nghĩ rõ ràng cái gì?”
“Chắc là ngay từ đầu em đã thích anh rồi, nên mới sẽ tiếp cận anh, lấy lòng anh, phát sinh tất cả với anh, thậm chí sinh con. Nếu như không phải anh, em nghĩ là em sẽ không lựa chọn dùng cách này để điều tra chuyện kia…. trước kia em cảm thấy Hà Tích không tệ, thế nhưng dù vậy, em cũng không chịu nhận anh ấy và em có bất kỳ tiếp xúc tình nhân gì, thậm chí nghĩ một hồi sẽ cảm thấy mình mẩy không thoải mái. Nhưng anh lại không giống, anh chưa từng khiến em cảm thấy không thoải mái. Tín hiệu sinh lý, cũng là một kiểu tin tức. Đáng tiếc khi đó em rất cố chấp, hoàn toàn chối từ chấp nhận những ý nghĩa phía sau. Về sau khi em thích anh thật, yêu anh thật, lại đột nhiên phát hiện ra tất cả em làm đều là sai. Cho nên là… em lại càng không có mặt mũi để nói với anh, cảm nhận nội tâm của em.”
“… Anh biết hết, đồ ngốc này.” Tiết Xán Đông nhẹ nhàng vỗ tóc của cô, cúi đầu hôn cô một cái, “Anh chỉ may mắn có thể tìm em trở về một lần nữa. Không thì…” Anh còn chưa nói hết, nhưng kết cục kia ai cũng hiểu.
Cô buông bát canh xuống, không nhịn được nghiêng người ôm lấy anh, chôn mặt ở ở giữa cổ anh, thấp giọng tỏ tình: “Em lúc ấy, ngày ngày đều lén nhớ con, nhớ anh.”
“… Cô bé ngốc này.”
“Em không hoàn toàn là giả.”
“Anh biết.”
“Em yêu anh.”
“Anh cũng biết.”
“Vậy sinh thêm một đứa được không? Em muốn con gái.”
“Sức khỏe em có được không?”
“Được.”
“Vậy chúng ta cố gắng xem, về sau em nói cái gì anh chiều em hết. Có được không?”
“Được.”
Lời tâm tình nhàn thoại tiếp tục, cực quang mỹ lệ bỗng nhiên xuất hiện, từ đó tình yêu vĩnh hằng tiến vào chiếm giữ trái tim của họ, ngọt ngào, động lòng người.