Hành Trình Cướp Đậu Hủ Của Tiểu La Lỵ

Chương 19: Không tựa đề



Cố Thanh Thanh ngơ ngác nhìn đêm tối màu đen thâm trầm và trống rỗng bao trùm lên mọi vật, mọi khung cảnh mà nàng có thể nhìn thấy. 

Nàng biết đôi chân trần không nghe lệnh của chính mình, đang theo bản năng từng bước, từng bước chậm rãi bước về nơi tối tăm thăm thẳm kia. Mặc dù nó đang run rẩy vì tiếp xúc trực tiếp với nền đất đen lạnh lẽo, mặc dù nàng đang không ngừng lệnh cho nó phải dừng lại.

Cố Thanh Thanh nàng có khát cầu một tia sáng ấm áp, mong ước một tình cảm gia đình hạnh phúc, và luôn cố gắng hết sức chỉ để giữ chặt nó cho riêng mình nhưng cuộc sống của nàng từ trước đến giờ lại luôn phủ một màu cô độc và lạc lõng.

Bất chợt, nàng thấy những cành liễu phất phơ trong bóng đêm, thấy tia sáng le lói phía xa xa khiến Thanh Thanh không khỏi di chuyển nhanh hơn.

Rồi Mạn Tiêu sơn trang mà nàng quen thuộc dần dần hiện lên trong tia sáng lẻ loi ấy.

Làn gió xuân mang theo một tiếng đàn hào phóng, đầy anh khí của mẫu thân đến bên tai Cố Thanh Thanh. Nàng chạy băng qua bao nhiêu là viện, băng qua hoa viên rực rỡ nhiều màu, băng qua hồ nước trong veo chứa những con cá vàng xinh đẹp. 

Sau cùng, nàng ngây người, đứng lại, thở hổn hển nhìn về lầu son gác tía giữa mặt hồ. Ở đó, mẫu thân đang chuyên tâm luyện đàn, từng ngón tay thon thả của người gảy lên những tiếng vang thánh thót, ở đó, thúc thúc nàng tay không ngừng rót rượu, hào sảng mà vui vẻ uống, cũng ở đó, gia gia đầy sủng nịch nhìn ngoại tổ mẫu tựa đầu vào vai mình. 

Nơi ấy, cả gia đình, tất cả những người quan trọng nhất của nàng đang xum vầy tụ họp! Cố Thanh Thanh lững thững đi trên chiếc cầu bắc qua, khóe môi nhanh chóng cong lên, đơn giản chỉ là bởi vì nàng thấy tất cả người Cố gia đang mỉm cười nhìn nàng.

Đằng sau nàng, một nữ hài tử cột dây lụa màu lục chạy qua. 

"Bịch" Hài tử đó bỗng dưng ngã xuống, rồi òa lên khóc. Nàng biết hài tử đó cố ý, cố ý để thấy được sự sủng nịch, sự ấm áp cùng lo lắng của bốn người họ mới giả vờ bị ngã, bởi hài tử ấy vốn chính là nàng khi xưa.

Song, cũng như tia sáng le lói giữa bầu trời đêm cô tịch, nó chợt bừng sáng đến chói mắt, rồi cũng chợt tắt nhanh như khi đến. Hình ảnh mờ dần, mờ dần và cuối cùng tan biến như muối hòa tan vào biển.

Tia sáng ấm áp ấy đã biến mất trong khi nụ cười vẫn còn chưa kịp tắt trên gương mặt Cố Thanh Thanh. Mặc cho nàng có hoảng loạn vào nhiêu, vội vã chạy để vấp ngã đến mấy lần, hình ảnh đó cũng không quay lại cho dù chỉ là trong giây lát.

***

Cố Thanh Thanh lập tức ngồi bật dậy. Đó vốn chỉ là một giấc mơ

Nàng vươn bàn tay sờ khuôn mặt mình, mới phát hiện trên gương mặt trẻ con ngây ngô đã ướt đẫm từ khi nào. Từng giọt từng giọt lăn dài trên má, chan hòa và đầm đìa ở cằm và cổ, Thanh Thanh không thể phát ra bất kì từ ngữ nào, tựa như giọng nói của nàng đã bị lấy mất hay nghẹn lại ở cổ. Nàng chỉ có thể liên tục lấy tay chùi hai hàng nước mắt chảy ròng ròng liên tục của mình.

Không nhắc đến không có nghĩa là không nhớ, luôn vui cười, nhí nhố không có nghĩa là thật sự hạnh phúc hay vui vẻ, huống chi chính mắt nàng nhìn rõ ràng từng chi tiết nhỏ nhặt của thảm họa diệt môn hôm đó.

Ép mình phải cười vì không muốn những tên đã phá hủy những điều quan trọng nhất của Cố Thanh Thanh nàng được đắc ý. Sở dĩ làm như vậy, làm trái nguyện vọng của chúng, bởi nàng để ý, bởi nàng uất hận! Nàng căm thù!

Rõ ràng khó khăn lắm mới tìm được một gia đình thực sự quan tâm nàng, khó khăn lắm mới đạt được khiến nàng cảm thấy hạnh phúc vô cùng. Nhưng vì sao? Vì sao lại nàng đẩy từ trên thiên đàng xuống địa ngục? Vì sao lại cho nàng nếm vị ngọt trước rồi bắt nàng nếm vị đắng? 

Độc ác nhất chính là trao cho một người thứ mà kẻ đó khát khao nhất rồi lại tàn nhẫn tước đoạt nó trước mặt họ, trong khi người đó lại bất lực, chẳng thể làm gì.

Nhưng cho dù trước đây nàng biết trước bây giờ sẽ đau như thế này, hay là có cơ hội làm lại một lần nữa thì nàng cũng không ngần ngại tiếp tục lao vào như một con thiêu thân!! Cho dù lòng nàng chi chít những vết sẹo thì nàng vẫn sẽ tiếp tục mở rộng tấm lòng của mình.

Nếu như chỉ một tia sáng không đủ để thắp quãng đường cô độc của Cố Thanh Thanh nàng thì nàng nhất định sẽ gom hàng ngàn hàng vạn tia sáng, nàng sẽ tiếp tục gom đến khi đủ để bừng sáng cuộc sống đơn độc này!! 

Nàng vĩnh viễn không bỏ cuộc, dù sẽ hồn phi phách tán vì nó! Đây không chỉ là ước mơ mà còn là chấp niệm vĩnh viễn không phai nhạt của Ngưng Sơ trong quá khứ, Thanh Thanh của hiện tại và tương lai. VĨNH VIỄN BẢO VỆ NHỮNG THỨ QUAN TRỌNG NHẤT CỦA NÀNG!!

Cố Thanh Thanh vén rèm, ngọt ngào mỉm cười nhìn Yên Mộ Quân bên ngoài xe ngựa đang hạnh phúc ôm tay nải đầy vàng bạc sáng lóng lánh của hắn, nhẹ nhàng mang chăn ra đắp cho Mộ Quân. Rồi khẽ ngồi bên cạnh hắn. 

Yên Mộ Quân biết Cố Thanh Thanh cũng đang ngồi bên ngoài xe ngựa, hắn không chút đề phòng, dịch chỗ cho nàng, ngủ.

Cám ơn, cám ơn ngài, Mộ Quân. 

Nàng vô cùng cám ơn hắn đã luôn coi nàng là thành viên trong gia đình mình mà đối đãi, luôn dung túng cho những yêu cầu vớ vẩn của nàng, luôn không đề phòng với nàng. Nàng biết Yên Mộ Quân không ngốc, chỉ là hắn hoàn toàn đặt lòng tin của mình vào những người quan trọng đối với mình...

Cố Thanh Thanh ngẩng đầu nhìn bầu trời lấp lánh ánh sao dịu nhẹ, mỉm cười, nhớ lại thuở vẫn còn hạnh phúc bên gia đình. Nàng vẫn vậy, mỗi khi buồn thì sẽ lôi những kỉ niệm đẹp đẽ và hạnh phúc nhất trong đời, để hoài niệm, để tưởng nhớ, để vĩnh viễn khảm sâu nó vào trong tâm trí của mình.

Phía chân trời xa xăm và tối tăm ấy lần lượt xuất hiện từng tia sáng yếu ớt. Càng ngày càng nhiều, và cuối cùng, chúng mạnh mẽ xua tan đi bóng đêm đang cố gắng bám trụ, níu kéo trên mảnh đất tràn ngập sinh khí này. Từng tia nắng ấm áp xuyên qua những đám mây, dát lên từng cành cây ngọn cỏ một ánh vàng dìu dịu.

Trong đời này, cho dù nàng có gặp phải những điều khốc liệt nhất, tàn nhẫn nhất, cho dù gục ngã bao nhiêu lần thì nàng vẫn sẽ đứng dậy, vẫn sẽ tiếp tục tiến bước về phía trước. Khoảng khắc trước bình minh, bầu trời đen tối nhất, không phải sao?

Nàng vui vẻ quay lại nhìn Yên Mộ Quân vừa lười biếng tỉnh dậy vì ánh nắng, cười nói:

"Yên Mộ Quân, chào buổi sáng!" Hôm nay trời thật đẹp.

Mộ Quân ngơ ngác chẳng hiểu vì sao cũng đáp lại:

"À...ờ... chào buổi sáng?!"

***

Nhờ có vận khí tốt đẹp của Thanh Thanh, lộ trình từ Mạn Tiêu sơn trang đến Phù Sinh Cốc vốn chỉ có một ngày đường đã biến thành hai ngày đường. 

Xe ngựa dừng lại bên cạnh một hang đá nhỏ, hẹp bị che khuất bởi những tán cây xanh tốt rậm rạp. Yên Mộ Quân buộc con ngựa bên một gốc cây, bế Cố Thanh Thanh xuống khỏi xe, đồng thời vô cùng có trách nhiệm cầm luôn tất cả hành lí và vàng bạc mà hắn tha về, không thiếu một xu. Trông hắn thoạt nhìn có chút chật vật.

Cuối cùng, vẫn là lòng tốt của Cố Thanh Thanh trỗi dậy, tự mua việc vào thân, giúp cầm hơn phân nửa đồ trong tay hắn (Nếu không phải nhìn thấy gân xanh liên tục hiện lên trên trán nàng, Mộ Quân đã sớm nhồi tất cả vào trong tay Thanh Thanh). 

Nhưng cho dù trong không ngừng lòng niệm chú: "Ta đang tức giận, tức giận, vô cùng tức giận với hắn" thì nàng cũng không thể cáu giận được lâu. Đặc biệt là khi nhìn thấy khuôn mặt già đầu của Mộ Quân ngây ngô cười hạnh phúc như một tiểu hài tử, trong lòng nàng không khỏi dạt dào tình mẫu tử.

Mặc dù Cố Thanh Thanh thừa biết hắn ta đang đắc ý giơ tay hình chữ V phía sau lưng. Yên Mộ Quân đôi khi vô cùng chững chạc, đôi khi lại vô cùng trẻ con. Như đồ điện bị nhiễm nước, lúc dùng được, lúc không, nhưng Cố Thanh Thanh hoàn toàn có thể chắn chắn rằng Yên Mộ Quân chính là một chỗ dựa vững chắc,.....

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.