Nhâm Thạch có dự cảm không lành, Đường Tấn Nham ở ngoài đạp cửa vào, khuôn mặt đã tím ngắt.
Ông vứt quang não trên tay mình xuống rống lên: "Tần Mặc chuyện gì đây?"
Nhâm Thạch giật mình nhìn Tần Mặc, cậu lấy quang não của ông, bên trong phát ra tiếng nói kèm theo màn hình khiến cậu rợn óc cả người.
Bên trên màn hình hiện ra rất nhiều người khuôn mặt đen ngòm, gương mặt thối rửa, miệng nhiễm nước miếng, quần áo tả tơi, hơn nữa dưới đất còn có rất nhiều con trùng Nhâm Thạch không biết nó là con gì chỉ dài trơn tru hệt như rắn.
《 ___Vật thí nghiệm biến dị bị lọt ra khỏi sở nguyên cứu, chất độc biến dị xâm phạm Liên Bang hơn nữa trùng độc phát tán khắp nơi, những ai bị cắn phải lao ra hệt như kẻ điên, chúng tôi nghi ngờ chất độc biến dị xuất phát từ khu mười một____ 》
Nhâm Thạch trợn mắt, những người này hệt như tang thi.
Chuyện này là sao?
Tần Mặc khiếp đảm, virus thí nghiệm này hắn không hề biết, hắn biết sở nguyên cứu khu mười một nuôi âm mưu thao túng Liên Bang, không ngờ ngày này lại đến nhanh như vậy, ngày đó thấy Triệu Phong chắc hẳn Đường Phi đã chết, chẳng lẽ là Triệu Phong làm?
Triệu Phong có lí lẽ của hắn, hắn sẽ không làm mấy chuyện không sạch sẽ này, mặc dù hắn muốn thao túng Liên Bang nhưng không phải là bây giờ.
Tần Mặc xuất hiện trong đầu một đáp án rất khủng khiếp, bàn tay hắn run rẩy liên hồi.
Trừ phi_____
Là chính hắn____
Gã Lôi Khổng!
Nhâm Thạch thấy biểu tình khiếp đảm của hắn thầm nói không ổn.
Tín hiện triệu kiến khẩn cấp của Nhâm Thạch cũng réo lên inh ỏi.
Là Hạ Dật gọi tới:『 Thượng tướng khẩn cấp! 』
Nhâm Thạch không chậm trễ một giây nhìn Đường Tấn Nham: "E rằng ba phải ra mặt rồi!"
Cậu cùng với Tần Mặc lên phi hành khí bay tới căn cứ.
Căn cứ bây giờ đã loạn nhào một mảnh, Hạ Dật thiếu điều gấp đến muốn khóc, khi thượng tướng đến, hắn tiến tới, như cọng rơm cứu mạng của hắn.
Nhâm Thạch vừa đi vừa nói: "Kể tình hình đi, ở căn cứ có ai bị nhiễm chưa?"
Hạ Dật hoảng hốt nói: "Đã có! Hơn nữa còn rất nhiều, em đã sai người giam vào lồng giam!"
Nhâm Thạch và Tần Mặc rất nhanh đã tới lồng giam người, rất to, cậu nhìn từ xa đã cảm nhận cơn buồn nôn dâng lên, bọn họ chính là binh lính của cậu, bây giờ người không ra người, nằm xếp chồng trong lồng giam tứ chi co quắp, gương mặt bị bào mòn khủng khiếp, hệt như bị ai trụng nước sôi, sâu bọ lan tỏa từ người bọn hắn, cắn nát quần áo.
Nhâm Thạch: "Lấy số lượng lớn thuốc khử trùng đến đây!"
Hạ Dật đột ngột hô lên: "Không có tác dụng, trùng độc này lan tỏa rất nhanh, thuốc gì cũng không ngăn cản được nó!"
Sống lưng Nhâm Thạch lạnh toát nhìn Tần Mặc, hắn cũng không có lời giải đáp gì, vội lấy Tân Lục Hầu trong túi ra.
Nhâm Thạch hiểu hắn định làm gì, Tân Lục Hầu bay lên không trung, thân xoay tròn bắt đầu quét.
Sau một lúc lâu, Tân Lục Hầu phát ra tín hiệu
《 Hệ thống không xác định được đây là loại trùng gì! 》
Tấn Mặc lập tức hỏi: "Có phải là vật biến dị mới của tổ chức?"
Nhưng Tân Lục Hầu chỉ lập lại một câu nói: 《 Không xác định! 》
Nhâm Thạch nhìn đám người quằn quại, da đầu bỗng nhiên tê dại đột ngột phát ra câu trả lời làm Tần Mặc cùng Hạ Dật lạnh toát.
"Virus tang thi biến dị!"
Hạ Dật kiềm chế cảm xúc bản thân mình kinh ngạc nói: "Không thể nào! Virus tang thi biến dị đã tuyệt chủng ở địa cầu cổ, không thể xuất hiện ở đây!"
Nhâm Thạch không phản bác lời Hạ Dật nói suy nghĩ của cậu đúng, bởi vì cậu từng là tang thi, hơn nữa biểu hiện của bọn chúng rất giống.
"Bọn chúng có cắn người không?"
Hạ Dật gật đầu: "Phải! Cắn người, người bị cắn lập tức lây nhiễm!"
Vậy là Nhâm Thạch đoán đúng, virus tang thi, Nhâm Thạch xoay qua hỏi thẳng Tần Mặc, Tần Mặc cũng nhìn cậu: "Tổ chức...của cậu nguyên cứu virus tang thi này sao?"
Tần Mặc biết Nhâm Thạch không có ý gì, hắn cũng đáp: "Em rời tổ chức cũng đã nữa năm, trước đó chưa bao giờ thấy loại virus này!"
Nhâm Thạch trầm ngâm hỏi: "Ai là người đứng đầu tổ chức của cậu?"
Đến đây thì Tần Mặc lại im lặng nhưng hắn nói: "Hắn ta sẽ không làm như vậy, trong khi Liên Bang đang lớn mạnh!"
Nhâm Thạch nhíu mày, Tần Mặc lại bao che cho kẻ đó, Nhâm Thạch mặc dù cậu có tò mò nhưng muốn biết được chính xác thì cậu không gặng ép, Tần Mặc có lý do của hắn, cậu cũng sẽ có bí mật của mình.
Nhâm Thạch dùng tinh thần lực áp chế cái lồng sắt này, tín hiệu quang não khẩn cấp đột ngột vang lên lần nữa.
Là Đường Tấn Nham!
Nhâm Thạch bắt máy, Đường Tấn Nham lập tức thông báo.
『 Triệu tập binh lính đến trung tâm liên bang tình hình khẩn cấp! 』
Nhâm Thạch cất quang não, ra lệnh cho Hạ Dật: "Triệu thật nhiều binh lính đến trung tâm liên bang!"
Hạ Dật đưa tay lên tim: "Rõ!"
Hạ Dật chuẩn bị đi Nhâm Thạch gọi hắn lại: "Còn nữa gọi khẩn cấp Ngô Chấn về!"
Hạ Dật làm ngay, Nhâm Thạch cùng Tần Mặc chạy lên phi hành khí, không hiểu sao Tần Mặc cảm thấy mọi chuyện xảy ra rất quái lạ, cảm giác của hắn rất bức rức, tựa như sắp có chuyện gì đó trượt ra khỏi tầm tay hắn, hắn mơ hồ biết được chuyện như vậy đã xảy ra rất nhiều lần.
Ngay khi đến liên bang hệ thống trong đầu Nhâm Thạch phát một tin báo đến.
【 Nhiệm vụ phụ tuyến cuối cùng kết thúc thế giới giúp nữ chính cùng nam chính cứu vớt thế giới cộng 500 000 000 điểm tích lũy! 】
Nhâm Thạch tay chân cứng đờ, cả kinh đến đầu óc cũng mụ mị, nhiệm vụ cuối cùng, e rằng trong ngày hôm nay sẽ kết thúc thế giới, Nhâm Thạch khẽ nhìn Tần Mặc cảm giác lưu luyến không cách nào ngăn được.
Trung tâm liên bang, lại xảy ra dị tượng, được Nhâm Thạch cho là virus tang thi đang diễn ra ngay trên đường phố.
Rất nhiều người bị nhiễm, người khống chế sử dụng dị năng phá nát rất nhiều công trình, Nhâm Thạch vừa đến đã gặp Đường Tấn Nham cùng Đường Bình.
Đường Tấn Nham sống lâu như vậy ắt hẳn cũng biết virus tang thi địa cầu cổ đã tuyệt chủng một vạn năm, nay lại xuất thế, ông lo sợ ngày thế giới này cũng sẽ lụi tàn như địa cầu cổ.
Nhâm Thạch thân là thượng tướng cậu nhanh chóng vào cuộc khống chế tang thi, tang thi ngày một nhiều, cậu đã có kinh nghiệm cho nên trừ khử nó rất dễ dàng còn tang thi dị năng hơi khó xơi một chút.
Nhâm Thạch vừa lao mình phát ra dị năng vừa chỉ huy binh lính ngắm súng.
"Ngắm vào đầu bọn chúng, bắn một phát phải trúng, điểm yếu của bọn chúng là sau ót!"
Chính là như vậy, cả bầu trời vang lên tiếng súng nổ "Đoàng___đoàng___" hỗn loạn cực kì, người không bị nhiễm hoảng sợ cực độ tháo chạy, Nhâm Thạch không cách nào trấn áp được phải mặc bọn họ.
"Không được nhân từ, dù là người của ta cũng không được nhân từ, từ khi nhiễm virus bọn chúng đã chết rồi!"
Không ai chú ý, Tần Mặc bỗng nhiên khác lạ, hắn lách mình đi, rời xa Nhâm Thạch lên huyền phù biến mất như một làn khói.
Nhâm Thạch không hề để ý, cậu một tay nắm súng một tay sử dụng dị năng, tang thi tràn đến ngày một đông, Nhâm Thạch kinh ngạc, tại sao lại nhiều như vậy? Bọn chúng từ đâu tới?
Nhâm Thạch mạnh như vậy dù cậu có ba đầu sáu tay cũng không thể một mình khống chế hết tất cả, cục diện dần chuyển biến xấu, Đường Tấn Nham vào cuộc, ông là nguyên soái liên bang, quân phục kín kẻ khí tức điên cuồng lan tỏa ra, cuồng cuồn như sóng biển, tang thi bị khí tức của ông làm choáng đầu quỳ rạp xuống, la hét thất thanh, bạo nổ tinh hạch mà chết.
Xảy ra nhiều giờ không nghĩ ngơi đúng lúc quay lại không hề thấy thân ảnh Tần Mặc cậu hoảng hốt một trận.
Đúng lúc này đột nhiên từ phía trước Nhâm Thạch, chạy đến một thân ảnh nhỏ bé, thân hình gầy ốm, quần áo ít đến thảm thương nó chạy từ trong đám tang thi chạy ra, sắc mặt đỏ hoe, tang thi nhìn thấy nó sợ hãi chạy tán loạn, chừa ra một đường hệt như tang thi hoàng.
"BA____!"
Nhâm Thạch thất kinh nhìn thấy thân ảnh đó đạp gió bay đến, tại sao nó lại ở đây?
Nhâm Thạch ôm thân ảnh gầy ốm của nó vào lòng, ẫm lên, cậu một tay ôm đứa bé, một tay bắn dị năng.
Đứa bé nằm im re, mặt gác lên vai Nhâm Thạch, Nhâm Thạch bỗng dưng cảm nhận thấy đau đớn từ vai, hệt như có ai cắn cậu, rang nanh đâm vào da thịt, máu đã nhiễm đỏ cả bờ vai cậu.
Nhâm Thạch cả kinh đưa đứa bé ra trước mặt, vai cậu đau quá, Nhâm Thạch ôm vai trái trợn mắt lên nhìn khuôn miệng lưu lại vệt máu đã thâm đen của nó, bây giờ Nhâm Thạch mới phát hiện, tròng mắt Đường Lục Tranh đã trắng dã.
Nhâm Thạch hoảng loạn, lòng đau như cắt, con của cậu bị làm sao thế này, mặt cho Đường Lục Tranh cắn nát bờ vai cậu, Nhâm Thạch vẫn gắng gượng ôm nó một đường, cứ ôm như vậy, đây là con của cậu.
Không phải là vậy thí nghiệm!
Là đứa con mà chính cậu mổ bụng lấy ra!
Không phải là vật thí nghiệm.
Nhâm Thạch đau đớn, tim cậu thắt chặt lại ép nát đến nhiễm máu, Đường Lục Tranh sinh ra không sai!
Bỗng dưng nhìn xa xăm trong đám tang thi lúc nhúc, Nhâm Thạch nhìn rõ tướng mạo người kia như mới vừa bước ra từ địa ngục đi tới, gần như là trước mặt cậu, Nhâm Thạch ôm Đường Lục Tranh không biết biểu cảm của mình lúc này nên là gì, hoảng sợ? Đau khổ? Không! Hoàn toàn không có biểu cảm gì.
Mặt mày gã hung tợn điên cuồng!
Gã không phải là Tần Mặc!
Những gã cũng chính là kẻ khống chế tang thi cũng như sai khiến Đường Lục Tranh, cậu phút chốc không để ý vậy mà lại hại Lục Tranh ra nông nỗi này.
Phút chốc Nhâm Thạch lại sinh ra oán niệm có chút điên cuồng dữ tợn.
Nhâm Thạch từ từ cảm thấy choáng đầu, vết cắn quá sâu cậu đang dần dần trở thành bọn chúng, trở thành tang thi, gã đã chiếm hết lý trí Tần Mặc e rằng Tần Mặc sẽ không xuất hiện vào giờ khắc này.
Vậy thì Nhâm Thạch sẽ khiến gã xuất hồn làm một cô hồn lãng du không nơi để về!
Vừa nghĩ xong Nhâm Thạch giao Lục Tranh cho Hạ Dật: "Nó bị nhiễm virus giai đoạn đầu, hiện tại sẽ không làm hại ai, cậu cứ giữ nó cho chắc đừng để nó cắn..!"
Hạ Dật nhìn vết thương rợn người trên vai thượng tướng cuống lên: "Vết thương của ngài?"
"Không sao!"
Nói rồi Nhâm Thạch điên cuồng phi lên, cậu dùng dị năng đạp hết lũ tang thi cuồng cuồn này, gã quỷ dị đứng cười tủm tỉm, Nhâm Thạch lao lên, gã trách thoát được khuôn miệng toét ra, lời nói phát ra như sỉ nhục chính gã.
"Em không để ý tới anh một chút nào sao?"
Nhâm Thạch không đáp liên tục tung chưởng, nhưng Nhâm Thạch dùng tinh thần lực hay dị năng như thế nào cũng không thể lôi gã vào tròng, ngược lại làm mình bị thương.
Gã dữ dằn nói tiếp: "Một chút cũng không sao?"
Nhâm Thạch rống lên: "Con mẹ nó! Để ý mẹ mày, một chút tao cũng không muốn nhìn thấy mày, thứ dơ dáy bẩn thiểu, bần tiện bám dính!"
Một câu này là gã triệt để nóng giận, gã giận điên lên, khí tức bạo nộ, bi thống mà rống lên: "Em được lắm! Mẹ nó! Cả Liên Bang này ai cũng không thể sống kể cả em!"
Trong chớp mắt gã sử dụng tinh thần lực cuồng nộ của mình cào nát ngực Nhâm Thạch, Nhâm Thạch bị đau hét lên một tiếng, cả khuôn mặt đỏ au, liều mình lao lên nhưng một mảnh quần áo của gã cậu cũng không với tới được.
Nhâm Thạch hiện tại rất chật vật, quần áo không lành lặn nát bét, máu nhiễm tứ phía, Nhâm Thạch quỵ xuống vết cắn đang lan tỏa, không ổn, cậu đang biến dị, nhìn "Tần Mặc" hả hê làm cậu câm phẫn.
Đột nhiên đầu gã đau như búa bổ, mẹ nó! Gã lại bị mất khống chế, Tần Mặc mày đi chết đi!
Nhâm Thạch nhận ra gã không ổn, thân thể bạo phát lập tức dùng tinh thần lực phi lên như điên, bỗng dưng một thân ảnh thắng gấp mơ hồ chặn trước mặt gã, Nhâm Thạch không thể ngừng ập hết lên người Đường Tiểu Cơ, thân thể cô chịu không nổi sức ép này bay xa vài trượng đầu đập xuống đất, cả người máu văng be bét, khuôn mặt đã dập nát.
Đường Bình bên này thấy con gái như vậy đỏ mắt lao đến.
Nhâm Thạch kinh hoàng nhìn Đường Tiểu Cơ, ắt hẳn cô sẽ không chịu được, cậu dùng 100% sức lực, Đường Tiểu Cơ sẽ chết ngay tức khắc.
Nhâm Thạch không còn cơ hội nữa, gã đang lao đao, Nhâm Thạch rống lên: "Khâu Duẫn tỉnh táo, nếu không em đánh chết mẹ anh!"
Gã lao xao, gã không nghe thấy tiếng động gì, Tần Mặc rốt cuộc cũng nghe thấy tiếng Nhâm Thạch nhưng hắn không khống chế lại được, hắn cố gắng hết sức, gã quá mạnh.
Hắn chỉ biết gào rống trong đầu gã, gã chịu không nổi, gã nhìn Nhâm Thạch làm mồi nhắm lao đến như vũ bão.
Nhâm Thạch gắng gượng nhưng không sao đứng dậy được, tinh thần lực bị rút cạn, virus đã ngắm vào cơ thể giờ cậu chỉ như người bình thường không hơn không kém.
Sức mạnh như vũ bão ấy nhắm vào Nhâm Thạch, cậu tưởng chừng như mình đã sắp lìa đời thì trên người cậu bỗng dưng phủ một hình bóng cao lớn, chưa kịp nhìn thấy hắn, dị năng của gã đã ập tới.
Nhâm Thạch mắt nhắm nghiền, cảm thấy cơ thể nhẹ bẩn, ngược lại không cảm giác đau đớn nào!
Cậu ngước mặt lên, cả kinh nhìn toàn cảnh trước mắt.
Tần Mặc ngã chổng vó dưới đất, thoi thóp như giun dế, Nhâm Thạch sửng sốt ngẩng mặt lên, trước mặt cậu là một người đàn ông cực kì quen mặt, hắn mặc quần áo hệt như thời hiện đại, gương mặt tuấn dật, nhưng nét mặt hắn rất dữ dằn, gân xanh gằn lên, hai người chạm mắt.
Nhâm Thạch đoán không hề sai!
Tròng mắt hắn tinh tường nhìn cậu âu yếm, hắn chuyên chú nhìn cậu một hồi rồi định lấy tay đỡ cậu lên, Nhâm Thạch bỏ qua ánh mắt nóng rực của hắn không cậy hắn, tự mình đứng lên.
Triệu Phong bàn tay đưa ra giữa khoảng không cũng không buồn phiền tự thu tay lại.
Triệu Phong nhìn Tần Mặc thảm hại hắn nói: "Em đừng qua đó, gã đang chiếm đóng cơ thể Tần Mặc, em qua đó chỉ có thể tìm chết!"
Nhâm Thạch biết chứ hơn nữa đều biết rất rõ nhưng đó cũng là cơ thể của Tần Mặc nói không đau lòng là không thể.
Hạ Dật bên này hai tay đều có chuyện mấy kẻ biến dị quá nhiều, Đường Lục Tranh lại quằn quại đòi xuống, thằng nhỏ này không yên ổn cứ nằng nặc đòi xuống, Hạ Dật một bên phóng dị năng, Đường Lục Tranh đã thừa cơ tụt xuống chạy đi mất, Hạ Dật kinh sợ đuổi theo.
"Lục Tranh___!"
Gã cảm thấy cơ thể như bị xé rách, gã đau đớn quằn quại chẳng ra thể thống gì, gã chống hai tay xuống đất, tóc tai gã rũ xuống hệt như tang thi biến dị, gã nghe thấy gì đó dường như có lợi cho gã.
Đường Lục Tranh không hiểu ra sao, chạy chân trần thật nhanh đến chỗ ba nó, nó cảm thấy mình hoàn toàn tỉnh táo, tang thi đều sợ nó, nhưng nó nhìn thấy ba nó bị đánh rất đáng thương, nó vừa chạy vừa hét toáng lên: "Ba ơi ba___!"
Nhâm Thạch cả kinh, cơ thể chấn động, từng tế bào run lên lợi hại, Lục Tranh sao lại ở đây?
Gã mời gọi: "Lục Tranh lại đây!"
Lục Tranh từ từ tiến lại gần, ánh mắt chỉ hướng về một phía, đôi chân nó cứa dưới nền chảy ra một mảng máu, nhưng nó vẫn bước tiếp, là ba đang gọi nó.
Nhâm Thạch cũng chạy tới gào lên: "Lục Tranh đừng qua đó!"
Nhâm Thạch cách Lục Tranh quá xa, mà gã lại gần nó như vậy, Nhâm Thạch sợ hãi, tinh thần lực hao tổn cậu bị phản phệ, chỉ biết chạy về phía trước vừa hét: "Lục Tranh!"
Triệu Phong phản ứng nhanh, hắn bay tới dùng lực đạp trực tiếp lên khuôn mặt gã, gã bay ra đằng sau, mặt mũi nát bét.
Lục Tranh hoảng sợ chạy nhanh hơn, nó không biết làm sao đột nhiên đôi đồng tử nó đỏ ngòm, khí tức điên cuồng thả ra, nó đang phẫn nộ, Lục Tranh chỉ phất một tay, Triệu Phong không chú ý đã bị đánh bay.
Hắn hoảng hốt, nhận cơn đau từ phía bụng, một đứa trẻ đã có tinh thần lực nghịch thiên như vậy?
Hắn trợn mắt nhìn thể chất Lục Tranh, trong đầu hắn thốt lên một câu, vật thí nghiệm!
Nếu để nó lớn lên mọi chuyện sẽ tệ hại, Lục Tranh tiến tới thân thể của ba nó, nó ngồi xuống khóc lên, lau gương mặt tràn ngập máu me đã không còn ra hình dạng gì, gã đau quá, gã cũng không còn sức gì để làm gì Lục Tranh.
Nhâm Thạch hớt hải tiến lại ôm thân hình Lục Tranh lên: "Có sao không?"
Nó cứ nhìn chầm chầm "Tần Mặc", đôi mắt ước lệ, giọng non nớt vang lên, chỉ xuống nền: "Ba cứu____!"
Nhâm Thạch không nghe nó nói gì hết, chỉ gắt gao ôm nó, vội vàng lau mặt nó, sức lực của Lục Tranh rất lớn quằn quại đòi xuống đến Nhâm Thạch cũng không thể cản được.
Tinh thần lực của cậu đang bị suy yếu, đứng cũng hơi đung đưa, đầu óc choáng váng, Lục Tranh nhào xuống.
Gã không biết lấy sức lực ở đâu ra, túm chặt lấy Lục Tranh, gã lấy Lục Tranh làm vật nâng nỡ giúp gã đứng dậy, mặt mũi gã đã không còn hình dạng chỉ có một bãi máu, gã nhanh chóng lấy từ túi quần Tân Lục Hầu, chỉa vào đầu Lục Tranh, Lục Tranh bị gã bóp chặt đau đến hét lên.
"Mẹ nó! Chúng mày thử tiến lại gần xem, tao sẽ nổ tung sọ nó!"
Gã biết thứ cỗ máy như Tân Lục Hầu sẽ có chức năng tự động phát nổ, sức mạnh vô cùng to lớn, gã rốt cuộc chiếm thế thượng phong, gã vuốt mặt, một bãi máu trong tay gã, gã nhìn Nhâm Thạch, gương mặt đau khổ của cậu làm gã vui sướng.
Nhâm Thạch hoảng sợ tột độ, mặt đỏ gắt, Triệu Phong cũng không thể làm gì.
"Mày bỏ nó xuống, mày muốn gì mày nói đi?"
Đường Tấn Nham nhìn cuộc diện bên này, cũng đỏ mắt, sự việc tiến triển quá nhanh, ông gấp gáp lấy quang não, triệu ngàn binh linh nữa đến!
Ông cũng chạy sang, Lục Tranh bị đau mà vùng vẫy, gã ngạc nhiên, phải rồi nó là vật thí nghiệm, bây giờ gã đã thành phế vật, gã cũng đấu không lại một thằng nhóc.
Cho nên gã đã kịp thời bật chức năng tự động phát nổ trên thân Tân Lục Hầu, khi Lục Tranh hất phăng gã vài mét, Triệu Phong nháy mắt tóm lấy Nhâm Thạch như vũ bão lui ra phía sau.
Bỗng nhiên trên trời vang lên tiếng nổ lớn "Oành___oành___!" vang vọng tứ phía, đục thủng màng nhĩ, cát bụi bay mù mịt, tang thi biến dị ở gần đó tự nổ cơ thể mà chết, cỗ máy Tân Lục Hầu bạo nổ.
Thu hút sự chú ý, Đường Tấn Nham chết đứng, Đường Bình đã đỡ con gái chạy xa vài trượng.
Trong cát bụi mù mịt đó Nhâm Thạch trợn mắt tìm kiếm bóng hình của Lục Tranh nhưng mãi vẫn không thấy, trước mắt cay xè, hệt như huyết lệ chảy ra từ khóe mắt, bị đau đớn dằn vặt, Triệu Phong không cách nào ngăn Nhâm Thạch lại, Nhâm Thạch trượt dài ngã chổng vó nhìn khói bụi mịt mờ.
Không có ai hết!
Không một ai_____
Lục Tranh đâu? Con của cậu đâu?
Nhâm Thạch bạo nộ, gào rống như kẻ mất trí, khuôn mặt tối tăm điên cuồng như ác quỷ: "A_____a____!"
Đường Tấn Nham không kìm được nước mắt, ông không tìm thấy Lục Tranh, trong cát bụi mù mịt đó hòa lẫn với máu thịt của Lục Tranh bay tứ tán.
Nhâm Thạch tự khắc đứng dậy, khuôn mặt phủ sương mù, chỉ thấy trong ánh mặt cậu, hung ác nham hiểm.
Ngay lập tức cậu sẽ kết thúc thế giới này!
Cậu bây giờ tồn tại vì cái gì nữa chứ.
Con của cậu đã chết!
Nhâm Thạch không biết lấy sức mạnh ở đâu phi qua chỗ Tần Mặc, gã còn sống, gã bị nổ một bên chân trái, gã chỉ còn một chân, khắp người gã ghê tởm gớm ghiếc, Nhâm Thạch lôi gã từ dưới đất lên, bàn tay dùng lực, đập mạnh vào bộ óc gã, cậu rống lên.
"KHÂU DUẪN!"
Gã ngã xuống cậu lại lôi gã lên đập gã một cú nữa, lập đi lập lại như vậy, khuỷu tay cậu nát bét, Nhâm Thạch đập một cú nữa rốt cuộc linh hồn gã cũng bạo động không chịu được sức lực mạnh bạo như vậy triệt để bị lôi ra.
Nhâm Thạch thở hồng hộc, bộ dạng nhếch nhác hệt như thằng ăn xin đầu đường, nhưng cậu vẫn không ngừng tay, cậu phải trả thù, gã đã giết con của cậu.
Nhâm Thạch vừa đánh vừa bạo nộ vừa khóc nức nở, bây giờ đầu óc cậu choáng váng chỉ biết lập đi lập lại.
"Mày đi chết đi Lôi Khổng!"
Linh hồn bị lôi ra, gã cảm nhận cơ thể mình bay bổng, gã hoảng sợ, gã không còn thấy đau đớn nữa, gã cuối mặt nhìn xuống, gã nhìn thấy toàn cảnh.
Gã đang trôi dạt!
Trôi đi mãi mãi, không biết đâu là điểm cuối.
Nhâm Thạch đánh gã đến kiệt sức, cậu ngồi bệch xuống đất, hai tay ôm đầu đau như búa bổ, cậu có nghĩ cũng không nghĩ ra đây chính là kết cục kết thúc thế giới.
Sao lại tàn nhẫn với đứa bé như vậy?
Cậu chấp nhận nhận hết mọi tội lỗi!
Triệu Phong cũng đau đớn nhưng hắn chỉ đứng trân mình rất lâu, hắn rất muốn ôm cậu vào lòng, hắn thề là hắn sẽ không để vụt mất cậu nữa nhưng hắn đã nghĩ sai, hắn đã triệt để vụt mất cậu rồi, trong tim cậu làm gì có chứa chỗ cho hắn nữa chứ.
Tần Mặc rốt cuộc tỉnh dậy, hắn nâng khuôn mặt bãi máu của mình ôm đất cát khàn khàn nói: "Nhâm....Thạch!"
Nhâm Thạch nghe rõ, trái tim cậu run rẩy liên hồi, cậu muốn đỡ hắn lên, cậu muốn nói với hắn con của chúng ta đã mất rồi, cậu muốn kể với hắn những ủy khuất của mình, tất cả đã chấm hết.
Nhâm Thạch cũng khẽ đáp lại nhẹ nhàng tựa như không còn hơi thở nữa: "Khâu Duẫn chúng ta...đi thôi!"
Tần Mặc cố gắng lết thân thể, Nhâm Thạch nhào tới ôm lấy hắn, nâng hắn dậy, giờ khắc này Tần Mặc không cảm thấy đau đớn ở thân mình chỉ cảm thấy đau đớn như chết đi sống lại trong thân tâm, bản thân mình làm gì hắn biết chứ, hắn bị khống chế hắn biết chứ, con của hắn, hắn biết chứ.
Khuôn mặt không ra hình dạng của hắn khóc òa lên như đứa trẻ, khẽ đưa bàn tay xoa lên mái tóc dính cát bụi của cậu: "Xin lỗi...xin lỗi Nhâm Thạch!"
Nhâm Thạch không trả lời, lồng ngực thở hồng hộc, cậu cảm giác như sinh mạng mình đang bị rút cạn, sắp mất đi.
Cậu lau khóe mặt, cậu lau đi vết máu trên mặt hắn: "Chúng ta đi thôi Khâu Duẫn!"
Chịu đau khổ quá nhiều chết đi lại thành cái dạng này, Nhâm Thạch một chút cũng không can tâm.
Tần Mặc gục đầu nhẹ tựa vào trán cậu, Nhâm Thạch cũng vậy.
Thế giới này cậu cứ mặc kệ, cậu không muốn bản thân mình nán lại ở đây lâu, ở đây quá đau khổ.
Tay bất giác buông lỏng.
Hơi thở mỏng manh cũng biến mất.
Tim cả hai cũng ngừng đập.
Linh hồn hai người bất giác hoàn quyện, tan vào nhau, cùng nhau biến mất khỏi thế giới này.
Cuối cùng hai người cũng được ở bên nhau, cùng nhau rời đi!
Triệu Phong không biết hắn đứng đây làm gì, hắn nhìn hai người từ từ trút hơi thở, hắn đột ngột cầm chắc một cây súng đưa lên phía óc.
"Đoàng___!"
Kết thúc.
Đường Tấn Nham lao tới như điên nhưng đã không kịp, ông quỳ rạp xuống đầu đập xuống đất, rống lên.