Hành Trình Đi Tìm... Bạn Trai

Chương 68



Uh...vậy cô có thể ngồi ở đây chờ Khanh về được không cháu???-bà ấy vẫn nhỏ nhẹ hỏi....khiến tôi có cảm giác bà ta không đáng ghét như những gì tôi tưởng tượng về những người đàn bà ngoại tình!

-Dâ...vậy bác qua ghế bên kia ngồi chờ nhé!!!

-Cảm ơn cháu!!!-bước đi thật sang trọng....có lẽ do bà ấy đã quen với cuộc sống thượng lưu rồi.

Gần 15 phút trôi qua...thỉnh thoảng tôi lại đảo mắt nhìn sang bà.....dáng người ngồi thẳng,khuôn mặt nghiêm nghị kèm theo cặp kiếng đen nên trông bà chẳng khác nào....Mafia!

-Tôi về rồi đây!!!

Bạn đang đọc truyện tại ThíchTruyện.VN

Cuối cùng thằng nhok ấy cũng đã xuất hiện....thường thì khi nhắc đến đồ ăn tôi sẽ rất nhanh tay mau miệng...nhưng lần này thì khác....vừa nhìn thấy hắn,tôi đã ra hiệu cho hắn biết có người đến tìm....

-Con về rồi đó àh???-không đợi tên nhok quay sang nhìn thì bà ấy đã lên tiếng trước rồi!

Hắn chẳng nói câu nào cả...chỉ đứng như trời trồng ngay trước cửa...còn bà ấy thì cứ từ từ bước đến bên cạnh hắn.....

-Con ra ngoài nói chuyện với mẹ một lát được không con???-giọng nhỏ nhẹ ấy lại được cất lên.

-Không!!!Con đang bận!

-Chỉ một chút thôi!Mẹ không làm mất thời gian của con nhiều đâu!!!

-Giữa con và mẹ hình như chẳng có điều gì để nói cả!!!Mẹ đi về đi!!-hắn rắp tâm xua đuổi.

-Xem như mẹ năn nỉ con đi Khanh!!!Nói chuyện với mẹ một chút đi!!!

Tuy vẻ ngoài cau có,khó chịu....nhưng tôi biết trong lòng hắn cũng có nhiều điều để nói với người đàn bà này!!!

-Nhok cứ đi đi!Tui ở đây canh tiệm một mình được rồi!!!-tôi xen vào cuộc nói chuyện giữa hai mẹ con họ.

Vậy bác cảm ơn cháu nhiều nhé!!!Đi thôi con!!!-nói xong...bà ấy kéo tay hắn..như sợ sẽ mất đi cơ hội này vậy!

-Lâm ăn cơm trước đi!Lát tôi về liền!!!

-Uh uh....

Thế là cuối cùng hắn cũng chịu bước lên chiếc xe hơi....trong lòng tôi rất tò mò...không biết hai người ấy sẽ nói chuyện gì với nhau nhỉ???Nhưng rồi lại tự trách bản thân nhiều chuyện....nên đành ăn cơm cho no bụng trước rối tính gì thì tính!!!

****************

Cuộc nói chuyện giữa Khanh và mẹ hắn diễn ra trong một quán cafe....(tất nhiên chỉ 2 mẹ con họ biết...nhân vật chính của chúng ta không hề hay biết!! ^^)

-Dạo này con ốm hơn lúc trước nhiều đấy!!-bà ta nhấp ngụm cafe...nhìn chăm chăm vào thằng nhok....

-Mẹ muốn nói chuyện gì thì nói nhanh đi!!!Con còn về nữa!!!

-Có lẽ...con cũng biết việc anh ba của con đi ra nước ngoài rồi chứ gì???

-Biết!Thì sao???-hắn nói chuyện cộc lốc.

-Mẹ biết...nó đi lần này là sẽ đi luôn!!!Nên mẹ cũng không trông mong gì nó nữa cả!!!Giờ chỉ còn mỗi mình con....ba mẹ chỉ còn hy vọng vào con thôi đó,Khanh àh???

-Mẹ đừng nói những chuyện đó với con!Sao lại phải hy vọng vào con chứ???-hắn cau có mặt mày...

-Con không thấy là công sức ba mẹ gầy dựng nên sau bao nhiêu năm tháng....nếu sau này ba mẹ già rồi thì lấy ai để kế nghiệp ba mẹ đây hả con???

-Điều đó con không quan tâm!!!

-Con đừng nói vậy Khanh àh???Dù gì đi chăng nữa....chúng ta vẫn là một gia đình!!!Nên con vẫn là con của mẹ,biết không???

-Gia đình???Nghe thật tức cười....-hắn nhếch mép...ra vẻ khinh khỉnh.

-Con nói vậy là có ý gì hả Khanh???

-Đã bao giờ mẹ xem cái nhà này là một gia đình chưa???Con không nói...không có nghĩa là con không biết những gì ba mẹ làm sau lưng anh em tụi con!!!Nhiều năm rồi mẹ àh....vẫn chẳng thay đổi gì cả!!!

-Con không hiểu được đâu Khanh àh?Ba mẹ không thể nào như lúc trước được nữa....giữa ba mẹ đã có khoảng cách quá lớn rồi!!!-bà ấy phân trần...

-Cái đó con không còn quan tâm nữa!!!Nhưng nếu nói về vấn đề mẹ muốn con gánh vác công việc của ba mẹ sau này thì....không bao giờ!!!

-Con nói vậy mà nghe được hả Khanh???Mẹ bây giờ chỉ còn mỗi mình con....con biết không???

-Con biết!!!Con con biết mẹ đang nghĩ gì....mẹ sợ những con bồ nhí của ba sẽ ráng sinh cho ổng một thằng quý tử...để rồi sau này tài sản của ba mẹ sẽ phải chia bớt cho thằng con hoang đó hay sao???

Bà ta lặng đi...trước những lời nói cứng như thép của thằng nhok ấy...

-Con.....

-Còn anh Thuần đó!!!Sao mẹ không quan tâm đến ảnh???Có phải mẹ biết ảnh là gay...không xứng đáng để ba mẹ giao cơ ngơi này lai nên từ lâu đã xem ảnh như không tồn tại trên đời này???Đúng không????

-Thôi...con đừng nói nữa...mẹ xin con đấy Khanh àh!!!

-Mẹ àh!!!Những gì mẹ làm đều có mục đích của mẹ cả!!!Chẳng lẽ con không hiểu điều này hay sao???

-Mẹ không phải là không quan tâm đến thằng Thuần...chẳng qua quá khứ của nó quá nhơ nhếch...nên không thể nào đảm đương được những gì ba mẹ mong muốn!!!Con hiểu cho mẹ không Khanh???

-Con không hiểu gì cả!!!Mẹ cái gì cũng nói là lo cho con cái...thế một tháng mẹ ăn cơm chung với tụi con được bao nhiêu lần???Hay là mẹ dành thời gian cho thằng bồ nhí của mẹ hơn???-càng ngày hắn càng điên tiết lên....nổi tức giận như bao trùm cả không gian quán cafe này vậy!!!

-Mẹ....-bà ấy nghẹn lời....

Cuộc nói chuyện bị gián đoạn vì bà ấy có điện thoại....thái độ e dè không bắt máy đó càng làm thằng nhok "hăng" thêm.....

-Bồ mẹ gọi chứ gì???Nghe máy đi....con không làm phiền mẹ nữa!!!Và từ đây mẹ cũng đừng làm phiền con...anh ba đi rồi....con cũng chẳng muốn bước về căn nhà đó!!!-nói xong...hắn bước những bước đi thật nhanh ra khỏi quán....để lại người mẹ ngồi ngẩn ngơ....ánh mắt đượm nỗi buồn không tả xiết.....

***************

-Nhok về rồi đó hả???-thấy thấp thoáng dáng hắn... tôi vừa mừng vừa lo....

-Uh....

-Ăn cơm đi!!!

-Thôi....cho Lâm ăn luôn đó!!!Tôi không có đói!!!

-Sao rồi???Mẹ nhok nói gì với nhok vậy???-tôi thắc mắc....

Tưởng hắn sẽ nói tôi nhiều chuyện này nọ...nhưng không....hắn chỉ nhìn....nhìn chằm chằm vào tôi....rồi sau đó......khóc thật to như một đứa con nít!!!

-Chuyện....chuyện gì vậy???-tôi hốt hoảng khi lần đầu tiên được chứng kiến cảnh này.

Rồi đột nhiên...hắn ôm chầm lấy tôi.....ôm chặt đến nỗi tôi như muốn nghẹt thở!!!Chẳng biết chuyện gì đã xảy ra mà khiến một người cứng rắn như hắn lại có thể khóc ngon lành như thế này!!!

-Cho tôi ôm Lâm một chút....một chút thôi!!!-giọng hắn nấc từng tiếng....

Từ việc ngạc nhiên...tôi chuyển dần sang thông cảm....tay tôi cũng nhẹ nhàng đặt lên bờ vai hắn.....cảm giác thật lạ.....dường như tôi cũng đang buồn....buồn vì thấy hắn như thế....buồn vì biết hắn bị tổn thương.....thôi thì.....cứ cho hắn mượn bờ vai để khóc cho đã vậy!!!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.